Vũ Hóa Thần và Lục Ly bay đi, Minh Vũ chờ giây lát mới nói với Lục Phi Tuyết:
- Phu nhân, ngươi vẫn nên ở nguyên đây thì hơn, ngươi đi chỉ khiến sự tình hỏng bét.
Thiếu chủ đã quyết định chuyện gì, ai cũng ngăn không được.
Minh Vũ từ từ giảm bớt Thế, nhưng không đi theo Lục Ly.
Lục Ly đã nói để hắn trấn áp Lục Phi Tuyết, hắn làm sao dám trái lại ý chí Lục Ly?
Bên kia Lục Ly đã bay đi, trực tiếp hướng tới Trưởng Lão Đường, không có lấy một tia ngập ngừng.
Lúc Lục Phi Tuyết nghe được Lục Linh bị bắt, trên mặt lại không có vẻ gì là tức giận, khi đó Lục Ly đã rất kinh ngạc.
Hiện tại hắn rốt cục đã hiểu, chắc là mấy năm ngay Lục Phi Tuyết thường xuyên bị tra tấn đánh đập, tính cách đã mất đi nhuệ khí, trở thành một người yếu mềm, chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng.
Tiếp đó Lục Phi Tuyết đưa tặng cho hắn lễ vật, lại là binh khí Thánh giai trước kia chính nàng từng dùng qua.
Lục Ly càng thêm kinh nghi, con gái tộc Vương Lục gia sao lại không cầm ra nổi một kiện lễ vật nên hồn?
Cuối cùng nhìn thấy thương thế trên người Lục Phi Tuyết, Lục Ly mới hoàn toàn tỉnh ngộ, hắn không biết vì sao cô phụ kia phải đối xử với Lục Phi Tuyết như vậy, không biết trên thân Lục Phi Tuyết rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Hiện tại hắn lại chẳng muốn biết gì cả, hắn chỉ muốn thay Lục Phi Tuyết đòi lấy công đạo.
Đó chính là cô cô ruột của hắn, gia gia không quản, phụ thân không ở đây, thân là người ruột thịt duy nhất của Lục Phi Tuyết, hắn nhất định phải ra mặt cho nàng.
- Dừng lại!
Đang trong trầm tư thì bị một tiếng quát lớn phía dưới bừng tỉnh, tiếp đó Lục Ly thấy một đội binh sĩ lao vút lên không, toàn bộ đều là binh sĩ Bất Diệt Cảnh, một người trong đó quát khẽ:
- Thần Khải Sơn có quy định, không phải trưởng lão không thể phi hành trên không, mau đi xuống!
- Cút!
Lục Ly chính đang một bụng phẫn nộ, đám quân sĩ cỏn con này lại dám đến kiếm chuyện? Hắn tức thì quát lớn một tiếng, tiếng quát như lôi đình vang trời, chấn cho vô số thành bảo phía dưới rung lên.
Đám binh sĩ kia không cút, ngược lại tản ra thành hình cánh quạt, chặn ngang đường Vũ Hóa Thần và Lục Ly, Lục Ly nổi giận đùng đùng quát:
- Vũ Hóa Thần, động thủ.
Vũ Hóa Thần là nô lệ của Lục Ly, không cách nào ngỗ nghịch mệnh lệnh.
Đành phải cắn răng gia tốc, trong tay hiện ra một thanh chiến đao cực lớn, bắn ra từng đạo đao mang.
Quân Hầu Cảnh có thể triệt để nghiền áp Bất Diệt cảnh Cảnh, Vũ Hóa Thần vừa tăng tốc vừa ra tay, bảy tám tên binh sĩ đều không thể tránh né, dồn dập bị đao mang đánh trúng rơi rụng xuống.
Chiến giáp màu vàng trên thân nổ tung thành từng mảnh, rất nhiều người thổ huyết bay ngược ra sau.
Hoa
Phía dưới rộ lên một mảnh xôn xao, không ngờ lại có người dám động thủ ở Thần Khải Sơn? Phải biết nơi này chính là đại bản doanh Lục gia, điều quan trọng nhất trong tộc quy Lục gia chính là, bất kỳ người nào dám làm loạn ở Thần Khải Sơn, hậu quả đều sẽ rất nghiêm trọng.
- Đó chẳng phải thiếu niên mấy ngày trước được mấy vị trưởng lão mang về ư?
- Đúng vậy, hình như nghe nói là con trai thiếu tộc trưởng?
- Nói mò, hiện giờ gia tộc mới chỉ xác định hắn là con em Lục gia, còn chưa xác định hắn là con trai thiếu tộc trưởng.
- Mặc kệ hắn là ai, dám vi phạm tộc quy, dám làm loạn ở Thần Khải Sơn, hắn chắc chắn sẽ bị phạt nặng.
Vũ Hóa Thần nghe được tiếng nghị luận bên dưới, thoáng khẽ chau mày, Lục Ly lại hồn nhiên không thèm để ý.
Lục Phi Tuyết bị đối xử như thế, Lục gia lại vẫn cứ mặc kệ không quản, điều này khiến hắn cũng hận luôn cả Lục gia.
Giờ hắn chính đang muốn tới Trưởng Lão Đường tìm một lời giải thích, đừng nói chỉ là đánh bay mấy tên hộ vệ, dù có là giết người hắn đều sẽ không tiếc.
Hưu hưu hưu
Không ngừng có hộ vệ bay lên không, trong lòng Lục Ly càng lúc càng phẫn nộ, hắn lạnh lùng nhìn đám hộ vệ nói:
- Không muốn chết thì cút hết ra, bằng không đừng trách chúng ta không khách khí.
Vũ Hóa Thần, ai dám cản đường, đánh bay hết cho ta, sinh tử chớ luận!
Lục Ly ra lệnh, Vũ Hóa Thần chỉ có thể chấp hành, hắn đề thăng tốc độ tới cực hạn, hơn nữa còn phóng thích huyết mạch thần kỹ, hỏa diễm bay múa đầy trời, đánh cho đám hộ vệ kia không ngừng thối lui.
Nghênh Long Các cách Trưởng Lão Đường cũng không xa, tốc độ Vũ Hóa Thần đủ nhanh, chỉ sau mười mấy nhịp thở hai người đã tiếp cận Trưởng Lão Đường, binh sĩ hộ vệ cũng đã bị Vũ Hóa Thần đánh bay mười mấy tên.
- Dừng tay!
Trong Trưởng Lão Đường vang lên một tiếng hét phẫn nộ, Bát trưởng lão đằng không mà lên, một cỗ khí tức khủng bố trấn áp xuống, Vũ Hóa Thần vốn định đánh bay hết đám hộ vệ còn lại, nhưng vừa nhìn thấy Bát trưởng lão liền vội vàng dừng tay.
Thấy cảnh này, nét mặt vốn hiền từ của Bát trưởng lão cũng đen lại, hắn trầm mặt nhìn sang Lục Ly nói:
- Lục Ly ngươi phát điên gì đấy? Dám làm loạn ở Thần Khải Sơn? Người nơi này đều là tộc nhân của ngươi, ngươi cũng dám động thủ?
- Ha ha ha!
Lục Ly ngửa mặt lên trời cười ha hả, trong mắt toàn là giễu cợt, hắn cười lạnh nói:
- Bát trưởng lão, có lẽ ngươi chưa hiểu con người Lục Ly ta, vừa rồi ta không giết người đã tính là nể tình.
Chuyện hôm nay, nếu không cho ta một lời giải thích hợp lý, sợ là phải chết người!
Phải chết người!
Câu nói này vô cùng nghiêm trọng, phía dưới lần nữa vang lên một mảnh tiếng xì xào, càng lúc càng nhiều người tuôn ra từ trong các thành bảo lâu các.
Chúng nhân dồn dập nghị luận chỉ trỏ, nghe ngóng xem đến cùng đã phát sinh chuyện gì.
Bát trưởng lão nhìn ánh mắt băng lãnh của Lục Ly, lại quét mắt nhìn vô số người vây xem quanh bốn phía, mặt đen lại quát:
- Đi Trưởng Lão Đường rồi nói, kêu hét ở đây thì còn ra thể thống gì? Những người còn lại tán hết đi.
Thấy Bát trưởng lão bay về Trưởng Lão Đường, vô số người dồn dập kinh ngạc.
Lục Ly đánh bay mấy tên hộ vệ, còn nói chuyện ngang ngược như thế, chẳng ngờ Bát trưởng lão lại không phát nộ?
- Đi Trưởng Lão Đường!
Lục Ly vung tay lên, Vũ Hóa Thần mang theo hắn bay theo, hạ xuống trong sân viện Trưởng Lão Đường.
Chúng nhân Lục gia nghe tin cũng lập tức ùn ùn kéo đến phụ cận Trưởng Lão Đường, định lặng lẽ dùng thần niệm thăm dò tình hình.
Thần Khải Thành bị phong, bất kỳ con em Lục gia nào đều không được ra ngoài.
Tộc quy Lục gia lại sâm nghiêm, trong thành không ai dám làm loạn.
Bởi thế những năm gần đây Thần Khải Thành chưa từng xảy ra đại sự, lúc này có trò hay như thế để xem, chúng nhân tự nhiên khó mà giấu được hưng phấn.
Lục Ly bay vụt xuống đại viện Trưởng Lão Đường, lại không có nhìn thấy quá nhiều trưởng lão, chỉ có Bát trưởng lão và Tứ trưởng lão ở đó.
Ngoài ra còn một công tử thanh niên, bộ dạng nhìn rất nho nhã, cũng rất phong độ, cảnh giới không sai, đạt đến Quân Hầu Cảnh hậu kỳ.
Lục Ly liếc mắt nhìn công tử thanh niên một cái, sau đó nhìn sang Bát trưởng lão và Tứ trưởng lão nói:
- Hai vị trưởng lão, mời theo ta đi một chuyến Thiên Thần Phủ, đợi việc lần này xong rồi, Lục Ly sẽ đích thân thỉnh tội với chư vị trưởng lão.
Sắc mặt Bát trưởng lão và Tứ trưởng lão đều không mấy dễ nhìn, nghe Lục Ly nói thế, hai người nhướng mày, Tứ trưởng lão chỉ vào công tử thanh niên nói:
- Ngươi đi Thiên Thần Phủ làm gì? Vị này chính là thiếu chủ Thiên Thần Phủ, cũng là cô phụ ngươi, ngươi có chuyện gì có thể nói với hắn.
- Hả?
Lục Ly không khỏi kinh ngạc, sau đó khóe miệng nhếch lên ý cười tàn nhẫn, ánh mắt như điện quét về phía công tử thanh niên, lạnh giọng hỏi:
- Ngươi chính là thiếu chủ Thiên Thần Phủ? Cũng là phu quân của tiểu cô Phi Tuyết?
Công tử thanh niên cau mày nhìn Lục Ly, rất nhanh liền kịp có phản ứng, mỉm cười nho nhã đáp:
- Ta là Khâu Văn Trạch, là phu quân Lục Phi Tuyết, ngươi chính là cháu trai ta, Lục Ly?
- Sai, ta không phải cháu trai ngươi!
Lục Ly lắc đầu, sau đó đột nhiên quát khẽ nói:
- Vũ Hóa Thần yểm hộ ta!
Vũ Hóa Thần thoáng giật mình, ánh mắt Bát trưởng lão và Tứ trưởng lão đều lộ ra một tia kinh ngạc, không hiểu lời này của Lục Ly là có ý gì.
Vũ Hóa Thần lại phản ứng rất nhanh, lập tức thả ra Bản Mệnh Châu và huyết mạch thần kỹ, tức thì hỏa long bay múa khắp sân viện.
Vù vù
Ấn ký Ngân Long sau lưng Lục Ly lấp lánh quang mang, thân thể một chia làm hai, hai phân thành bốn … cuối cùng biến thành mười phân thân khác nhau, đồng loạt lấy tốc độ nhanh nhất bắn thẳng về phía Khâu Văn Trạch.
Mới đầu Khâu Văn Trạch và Tứ trưởng lão Bát trưởng lão đều bị Vũ Hóa Thần hấp dẫn, nào biết Lục Ly lại dám động thủ? Lục Ly cách Khâu Văn Trạch chỉ chừng mấy trượng, trước khi mọi người còn chưa kịp có phản ứng, Lục Ly đã lao tới bên người Khâu Văn Trạch.
Xoẹt
Cánh tay giấu trong tay áo của Lục Ly đột ngột thò ra, lại không phải cánh tay, mà là ngân trảo lấp lánh hàn quang, sát khí đằng đằng, có thể xé rách bất cứ thứ gì.
Mười tên Lục Ly đồng thời từ bốn phương tám hướng phóng tới Khâu Văn Trạch, mấy chục thú trảo chớp hiện ngân quang chộp tới.
Lợi trảo phá không, phát ra tiếng vang bén nhọn vọng khắp phương viên ngàn thước, dọa cho linh hồn lẫn thân thể Khâu Văn Trạch Tứ trưởng lão Bát trưởng lão và đám người thăm dò bên ngoài run lên kịch liệt.
Không ngờ Lục Ly một lời không hợp liền muốn giết người!.