Bất Diệt Long Đế


Thiên Ma Đảo!
Rất nhiều trưởng lão khẽ biến sắc, trong mắt đám tộc nhân Lục gia ở phía ngoài cũng đều hiện vẻ hoảng sợ.
Thiên Ma Đảo, đó là một tuyệt địa ở đông bộ Trung Châu, trước nay luôn là nơi Lục gia dùng để lưu đày tội nhân.

Bình thường người tiến vào nơi đó mười thì chết chín, tên còn lại đi ra được cũng bị phát điên …
Lưu vong trăm năm!
Thế khác gì phán Lục Ly tội chết.
Đám trưởng lão trầm mặc, Lục Liên Thiên trầm ngâm một lát, phụ họa nói:
- Nếu Lục Ly là con trai Nhân Hoàng, vậy đây chính là tội mưu sát cô phụ, người này cùng hung cực ác, tội không thể tha.

Nếu không phải con trai Nhân Hoàng, tộc ác hôm nay cũng đủ khiến hắn lưu vong Thiên Ma Đảo trăm năm, ta tán thành.
Bát trưởng lão thần sắc phức tạp nhìn Lục Ly một cái, dùng ngữ khí trách móc nói:
- Lục Ly, ngươi còn gì để nói không?
Trước đó Lục Ly một mực biểu hiện rất ôn hòa ổn trọng, hôm nay rõ ràng là bị chuyện gì đó kích động, cho nên mới phát điên như thế, muốn định tội hẳn cũng nên làm rõ sự tình trước mới được.
Lục Ly lần nữa bị binh sĩ bắt lại, nửa gương mặt hắn nhầy nhụa máu, lúc này còn bị ấn quỳ trên đất.

Hắn nghe được lời Bát trưởng lão, khẽ ngước đầu đầu, xuyên qua lỗ thủng tường viện nhìn Lục Phong Hỏa Lục Liên Thiên, nhếch môi cười nói:
- - Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão, tính ra các ngươi hẳn nên là Đường bá của ta? Các ngươi hận không được phải khiến cháu mình chết như thế ư? Người Lục gia không giúp người Lục gia, lại đi giúp tên súc sinh kia? Các ngươi không sợ những con em Lục gia còn lại sẽ hàn tâm?
Không đợi Lục Phong Hỏa Lục Liên Thiên nói chuyện, Lục Ly lại chuyển mắt nhìn về phía Bát trưởng lão nói:
- Bát trưởng lão, ngươi muốn ta nói cái gì? Nói vì sao phải giết Khâu Văn Trạch? Ngươi thấy Lục Ly ta có phải giống như một con chó điên, không hơi đâu lại đi cắn người lung tung?
- Nếu không phải đám trưởng lão các ngươi vô dụng, đâu cần đến lượt một tên Hồn Đảm Cảnh cỏn con như ta ra tay? Cô cô ta bị tên súc sinh này đánh cho mình đầy thương tích, thường xuyên bị hắn khi nhục tra tấn, chẳng lẽ các ngươi dám nói không biết biết chuyện? Nữ nhân Lục gia bị người ngoài khi nhục, nam nhân Lục gia đều chết hết cả rồi ư?
- Gia gia ta bế quan, phụ thân không ở đây, các ngươi liền không quản chuyện của tiểu cô ta? Được thôi, các ngươi không ra mặt, vậy để Lục Ly ta ra mặt.

Chỉ cần lần này Lục Ly ta không chết, ta tất giết Khâu Văn Trạch!
Tiếng nói hùng hồn văng vẳng bên tai chúng nhân tại trường.
Trên mặt Lục Ly vẫn còn đang nhỏ máu, đôi tròng mắt tản ra ngân quang gắt gao nhìn chằm chằm Khâu Văn Trạch, tựa như một con dã thú đang bị trói, đang giãy dụa, đang gầm thét với thiên địch.
Đám binh sĩ lặng yên như tờ, tay án lấy Lục Ly đều không dùng sức như trước.

Con em Lục gia quanh đó cũng yên lặng, thậm chí rất nhiều người mắt đỏ hồng nhìn chằm chằm Khâu Văn Trạch.

Bên trong các trưởng lão cũng yên lặng, Lục Phong Hỏa và Lục Liên Thiên muốn nói gì cả, cuối cùng đều không thốt được nên lời.

Toàn trường tưởng như chết lặng, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được!
- Nam nhân Lục gia chết hết cả rồi ư?
Câu nói này tựa như gai nhọn đau nhói trái tim tất cả mọi người, khiến sắc mặt đám lão giả bất giác đỏ ửng lên.

Thân là một trong mười hai Vương tộc, Lục gia có kiêu ngạo của riêng mình, bọn hắn là gia tộc đỉnh cấp sừng sững ở Trung Châu.

Bây giờ con gái tộc Vương lại bị người ngoài khi nhục, đến mức một tên hậu bối vừa mới trở lại gia tộc phải ra mặt, điều này khác gì cái tát quất đánh lên mặt đám lão già bọn hắn?
Bên ngoài tới rất nhiều công tử tiểu thư tuổi trẻ của Lục gia, lúc này bọn hắn đều nắm chặt hai quyền, tức giận không thôi.

Lục gia phong thành mười năm, nhưng huyết tính trên người con em Lục gia vẫn chưa mai một.
Trên thân rất nhiều công tử trẻ tuổi dần toát ra sát khí nhàn nhạt, ánh mắt nhìn chằm chằm Khâu Văn Trạch bỗng hiện đầy sát cơ.
Lục Ly thiêu đốt lên nhiệt huyết ẩn sâu trong lòng bọn hắn, có lẽ bọn hắn đang im ắng nói cho Lục Ly, nam nhân Lục gia còn chưa chết hết, huyết tính nam nhi Lục gia vẫn còn đó.
Vừa rồi Khâu Văn Trạch còn đang một mực kêu thảm, mặc dù đã được một tên trưởng lão trị liệu, song vẫn đau đớn khó nhịn.

Giờ khắc này hắn lại đã cảm giác được bầu không khí có gì đó bất ổn, tiếng gào thảm thiết dần nhỏ lại.

Hắn thấy được rất nhiều binh sĩ và võ giả Lục gia ánh mắt mang theo sát khí nhìn mình, lập tức không khỏi hốt hoảng.
Hắn hoảng loạn nói:
- Nói bậy, nói bậy, làm sao ta có thể ngược đãi Phi Tuyết? Ta không hề, trong chuyện này nhất định có hiểu lầm, đêm qua ta uống say, ta chẳng nhớ được gì cả.
- Hả?
Thần sắc hốt hoảng của Khâu Văn Trạch, cộng với câu “uống say” kia khiến sát khí trên thân vô số người càng đậm mấy phần, lời này của đứa ngu Khâu Văn Trạch chẳng khác gì là đang gián tiếp thừa nhận hắn ngược đãi Lục Phi Tuyết.
Lục Phong Hỏa thấy tình huống không đúng, vội vung tay lên mở miệng nói:
- Được rồi! Lục Ly, bất kể sự tình lần này thế nào, đều là ngươi sai.

Hai vợ chồng Khâu Văn Trạch Phi Tuyết cãi nhau, đó là chuyện riêng của họ, ngươi dù có đau lòng cô cô cũng không nên trực tiếp động thủ.

Còn ngay trước mặt chúng ta, hai lần phát điên định giết người.

Không định tội ngươi, tộc quy Lục gia ở đâu? Uy nghi Trưởng Lão Đường wor đâu?
Lời này của Lục Phong Hỏa khiến toàn trường bỗng chốc im lặng như chết.

Không trưởng lão nào khác phụ họa, cũng không có bất kỳ người nào phản bác, bên ngoài đã vây quanh hơn nghìn người, ai nấy đều cúi đầu trầm mặc.
Lục Liên Thiên rõ ràng là mặc chung một chiếc quần dài với Lục Phong Hỏa, hắn thấy trường diện có phần lúng túng, vội tiếp lời nói:
- Đã quyết định thẩm phán, vậy cứ biểu quyết đi, mấy vị trưởng lão còn lại, ý các ngươi thế nào?
Thập trưởng lão Lục Thiên Hà và Nhị trưởng Lão Tam trưởng lão rõ ràng cũng cùng phe với bọn hắn, cắn răng nói:
- Ta tán thành!
Chín tên trưởng lão có ba người tán thành, nếu trong số còn lại có thêm một hai người tán thành, như vậy chuyện Lục Ly bị lưu vong Thiên Ma Đảo liền được xác định.

Một khi Trưởng Lão Đường xác định, việc này liền không cách nào sửa đổi.
Một tên công tử tuổi trẻ niên kỷ không khác Lục Ly là mấy đột nhiên cắn răng, quỳ một chân xuống đất, quát khẽ nói:
- Lục Ly vừa mới trở lại gia tộc, không hiểu tộc quy, mong Trưởng Lão Đường ân xá!
Người này áo bào hoa lệ, khí vũ hiên ngang, tuổi không lớn lắm lại đã đạt đến Bất Diệt Cảnh đỉnh phong, rõ ràng là một công tử tương đối có thân phận trong Lục gia.
Hắn vừa hét lớn, rất nhiều công tử trẻ tuổi khác khí huyết dâng trào, cùng theo khuỵu gối quỳ xuống, đồng thanh quát khẽ nói:
- Mong Trưởng Lão Đường ân xá!
Bá bá bá
Từng mảnh từng mảnh người quỳ xuống, ngay cả rất nhiều tiểu thư cũng đều quỳ một chân xuống đất, khẽ kêu nói.

Các nàng đều rất rõ ràng, Lục Ly đang ra mặt cho nữ nhân Lục gia, nếu các nàng không lên tiếng, sau này các nàng bị bắt nạt, ai sẽ đứng ra giúp các nàng?
Bên ngoài đứng hơn một ngàn người, đệ tử tuổi trẻ chiếm hơn phân nửa, giờ đây quá nửa đệ tử tuổi trẻ đều quỳ xuống, kích động hét lớn.
Lục Phong Hỏa phẫn nộ, trừng mắt với công tử đứng ở hàng đầu, quát nói:
- Lục Lân, ngươi cùng theo làm loạn cái gì? Lăn xuống đi.
Công tử áo bào hoa lệ ngẩng đầu, quật cường đối mặt với Lục Phong Hỏa, cắn răng nói ra:
- Nhị thúc, nam nhi Lục gia còn chưa chết hết, nếu ngươi nhất định phải định tội, Lục Lân nguyện chịu tội với Lục Ly!
Lời này của Lục Lân dẫn lên hưởng ứng từ đám công tử Lục gia phía dưới, ai nấy đồng thanh rống to:
- Chúng ta nguyện chịu tội với Lục Ly!
- Các ngươi muốn phản? Bắt hết lại!
Lục Phong Hỏa phẫn nộ, quét mắt nhìn về đám đông, mấy tên binh sĩ lại đều không nhúc nhích, tên thống lĩnh cắn răng quỳ nói:
- Cầu Trưởng Lão Đường ân xá Lục Ly!
- Cầu Trưởng Lão đường ân xá!
Tên thống lĩnh này vừa quỳ, chúng binh sĩ cũng quỳ xuống theo.

Tất cả trưởng lão đều tròn mắt đứng nhìn, nói không ra lời, trường diện rõ ràng đã có dấu hiệu thất khống
Đám binh sĩ bắt lấy Lục Ly đều quỳ xuống, Lục Ly không bị đè trên đất nữa, hắn quay đầu nhìn từng lớp người quỳ ở sau lưng, khóe miệng nhếch lên.

Đây mới là Lục gia trong lòng hắn, đây mới là Lục gia trong mười hai VƯơng tộc, Lục gia có thể sừng sững trên đỉnh Trung Châu, đâu phải chỉ dựa vào mỗi Kim Cương huyết mạch.
Hưu
Có tiếng xé gió khe khẽ vang lên, một lão giả áo đen tóc trắng lông mày trắng đột ngột xuất hiện, đứng trong nội viện Trưởng Lão Đường.

Hai hàng lông mày của lão giả này rủ xuống trên mặt đất, ánh mắt thâm thúy tĩnh mịch, bên trong đôi mắt tựa hồ ẩn chứa một thế giới.
- Gặp qua Ngũ thúc công!
Đám người Lục Phong Hỏa vội khom lưng hành lễ, các trưởng lão còn lại cũng khom người nói:
- Gặp qua Thái Thượng trưởng lão.
Người ở bên ngoài thấy lão giả cũng đều quỳ rạp xuống, đồng thanh quát lớn:
- Tham kiến Thái Thượng trưởng lão.
Thái Thượng trưởng lão rốt cục đã đi ra..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui