Bất Diệt Long Đế


 
 
 
 
Xích xích…
 
Trong bao bố, tiểu thú màu trắng nhẹ giọng kêu một tiếng, Thạch Thử ở bốn phía lại không công kích nữa.

Lục Ly giương đao đứng ở tại chỗ, đôi mắt chớp chớp, một tay nắm bao bố, cau mày suy tư.
 
Tốc độ của tiểu thú nhanh như vậy, hơn nữa kêu một tiếng, đám Thạch Thử lại ngừng công kích rồi? Điều này nói rõ tiểu thú tuyệt đối không phải cấp thấp Huyền thú.

Chỉ có cao cấp Huyền thú mới có thể áp chế cấp thấp Huyền thú, mang theo trên người vạn nhất nó đột nhiên làm khó dễ, chính mình khả năng bị nó cắn chết.
 
Chẳng qua là tiểu thú màu trắng từ đầu đến cuối không có lộ ra khí tức hung lệ của Huyền thú, cũng không lộ ra địch ý với mình, thần sắc nó nhìn vòng răng thú của mình? Bộ dáng kia rõ ràng là có linh trí rất cao, nó chui vào bao bố, là muốn đi theo mình.
 
- Lục Ly, đã hái được linh dược, nhanh rút lui!
 
Liễu Ngọc quát lên, Lục Ly vội vàng chạy trở về, đi theo đám người Liễu Ngọc rời khỏi thạch động.
 
Vừa lui ra thạch động, một tên cường giả Liễu gia không yên lòng, giơ cự phủ lên liên tục chém về phía vách đá, làm đất đá phía trên đổ xuống, phá hỏng lối đi.
 
- Đi!
 
Liễu Ngọc mang theo mọi người trở về, vừa chạy vừa nói với Lục Ly:
 
- Lục Ly, linh thảo này rất quý giá, nếu như ta không đoán sai, hẳn là Thất Diệp Thiên Vân Thảo, linh dược ngũ phẩm, giá trị liên thành.

Nếu đúng là nó, lần này chúng ta lập công lớn rồi, mỗi người ít nhất được một ngàn điểm cống hiến.
 

Hai người còn lại đều rất phấn chấn, nhưng Lục Ly không có khái niệm quá lớn về điểm cống hiến.

Trong lòng hắn còn nghĩ tới tiểu thú trong bao bố, mình có nên mang theo tiểu thú màu trắng kia đi hay không?
 
Hắn thuận miệng đáp lại Liễu Ngọc vài câu, cố ý thả chậm tốc độ, khi qua một lối rẽ, thừa dịp ba người không chú ý, hắn nhanh chóng mở bao bố ra nhìn.
 
Kết quả làm hắn trợn tròn mắt...
 
Tiểu thú màu trắng kia lại ngủ say như chết, tựa như một con mèo lười, vừa mới đi theo người xa lạ, lại có thể ngủ ngon như vậy sao?
 
Lục Ly sợ tiểu thú màu trắng giả vờ, tay vung vẩy bao bố, tiểu thú màu trắng mơ hồ mở mắt, liếc nhìn Lục Ly, bản năng có chút hoảng sợ, lông bờm dựng đứng, giống như một con sư tử nhỏ.
 
Bất quá khi nó thấy răng thú trên cổ Lục Ly, mắt lại cong thành hình nguyệt nha, nhìn Lục Ly vẫy đuôi mừng rỡ...
 
- Dựa vào, đây là Huyền thú gì? Tại sao giống như một con chó con vậy?
 
Lục Ly hết chỗ nói rồi, nhìn đôi mắt lấy lòng kia, hắn cắn răng cột bao bố lại, đuổi theo đám người Liễu Ngọc, trở về chỗ Liễu Di.
 
Liễu Ngọc nói tình huống vừa rồi, lại đưa linh thảo cho Hồng lão, Hồng lão quan sát một lúc, cực kỳ khẳng định nói:
 
- Thật là Thất Diệp Thiên Vân Thảo, linh dược ngũ phẩm, đáng tiếc quá nhỏ, phỏng chừng mới sinh trưởng không bao lâu.

Ân...!lần này Lục Ly ngươi lập xuống công lớn, sau khi trở về có thể trở thành khách khanh chính thức, chiến công của ngươi cũng sẽ được đổi thành điểm cống hiến.
 
- Đa tạ Hồng lão!
 
Mặc dù Hồng lão chỉ là một chấp sự Ngoại đường của Liễu gia, bất quá ở Liễu gia mấy chục năm, địa vị rất cao, nếu hắn nói như vậy, thì sẽ không có vấn đề.
 
Bên ngoài bầy sói còn chưa rút lui, Hồng lão lệnh mọi người vào sâu trong sơn động, như vậy khí tức sẽ không quá nồng nặc, nói không chừng bầy sói sẽ nhanh chóng thối lui.
 
Vào bên trong, những Thạch Thử kia lại không dám tiếp tục công kích, lối đi nhỏ kia vẫn bị lấp kín.


Hồng lão ý bảo mọi người dừng lại, phái Liễu Ngọc và một người khác đi dò xét hai lối nhỏ khác, lúc này hắn mới mượn tia sáng yếu ớt, nhìn Liễu Di nói:
 
- Tiểu thư, lần này rất không bình thường, nhiều Lang Vương lao ra như vậy, lần này gia tộc tổn thất rất nặng, chẳng lẽ trong cốc không có cường giả gia tộc trấn thủ?
 
- Không biết!
 
Trong sơn động, sắc mặt của Liễu Di rất khó coi, nàng về gia tộc mang đến ba trăm võ giả, lúc đầu trong doanh trại cũng có mấy trăm võ giả.

Nhìn tình huống lần này, có thể chạy trốn tuyệt đối không cao hơn trăm người, nếu Thái trưởng lão cũng bị giết chết, như vậy gia tộc tổn thất sẽ rất lớn.
 
Nàng cau mày nghĩ nghĩ nói:
 
- Trong cốc hẳn là cường giả các đại gia tộc thay phiên trấn thủ, cũng không biết lần này gia tộc nào trấn thủ? Nếu như không phải xảy ra chuyện, thì chính là cố ý muốn hố chúng ta.
 
- Hố?
 
Nội tâm của Lục Ly khẽ động, bên kia có thể là võ giả của Triệu gia và Địch Bá không? Nếu đúng là đám người Địch Bá, thả mấy Lang Vương tới đây hại chết mình, vậy thì dễ hiểu rồi.
 
Đương nhiên, ở chỗ này suy nghĩ lung tung không có ý nghĩa, đến cùng có phải bị người hại hay không, là phải điều tra qua mới biết được.

Bọn họ còn không có chân chính thoát hiểm, phải phá vòng vây trở về thành hoặc chờ cường giả đến giúp.
 
Lang Vương là Huyền thú nhị phẩm, dưới Thần Hải cảnh gặp phải nó hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Nếu như mọi người gặp Lang Vương, có chín thành khả năng sẽ chết sạch.
 
Hai người Liễu Ngọc dò đường trở lại, nhưng không có thu hoạch gì, mọi người chỉ có thể ở trong sơn động đen nhánh tu luyện và đợi chờ.
 

Lục Ly tới một góc nhỏ ngồi xếp bằng, mới đầu hắn lo lắng tiểu thú làm loạn, nên lặng lẽ mở bao bố ra xem, mơ hồ nhìn thấy tiểu thú lại đang ngủ say, vì vậy hắn mới nhập định tu luyện.
 
- Rầm rầm rầm!
 
Cũng không biết trải qua bao lâu, sắc trời sớm đã sáng tỏ, bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh âm mặt đất dao động, Hồng lão mở mắt nhìn Liễu Ngọc nói:
 
- Liễu Ngọc, đi dò xét xem có chuyện gì.
 
Liễu Ngọc chạy nhanh đi, lát sau trở lại nói:
 
- Là người của chúng ta, ta nghe được âm thanh của Vũ ca.
 
Liễu Vũ!
 
Đó là đại thống lĩnh của Ngân Lang Vệ Đội, thủ lĩnh vệ đội mạnh nhất Liễu gia.

Mọi người nhất thời phấn chấn, toàn bộ phóng ra phía ngoài, ở cửa động quả nhiên nghe được tiếng gầm giận dữ của Liễu Vũ, còn có tiếng tru của Ngân Lang.
 
- Lục Ly, phá cửa động đi.
 
Liễu Di hét lớn, Lục Ly thắt bao bố ra sau, giơ Thiên Lân Đao lên chém về phía cửa động.
 
Bên ngoài sắc trời quả nhiên sáng rồi, một đội Ngân Lang Vệ Đội đang giao chiến với Thiết Thứ Lang, mọi người thấy gương mặt quen thuộc của Liễu Vũ, tất cả đều vui mừng.
 
- Tiểu thư!
 
Liễu Vũ thấy Liễu Di thì thở phào nhẹ nhõm, Thiết Thứ Lang vây bên ngoài bị đánh chết hơn phân nửa, Liễu Ngọc cưỡi Ngân Lang chạy như điên đến, mừng rỡ nói:
 
- Tiểu thư không sao là ta an tâm rồi.
 
Mắt Liễu Di đỏ lên, nhìn Liễu Vũ hỏi:
 
- Đám người Thái trưởng lão như thế nào?
 
- Chết rồi...

 
Liễu Vũ phẫn nộ, cắn răng nói:
 
- Triệu gia cố ý thả ra ba con Lang Vương, lão Thái bị Lang Vương cắn chết, gia tộc cũng chết trận ít nhất hơn năm trăm người.

Đại trưởng lão đã đi tìm mấy đại gia tộc siêu cấp kia đòi công đạo, nếu như mấy đại gia tộc kia không làm chủ cho chúng ta, chúng ta sẽ mặc kệ Hàn Vân Sơn này.
 
- Triệu gia!
 
Đám người Liễu Di và Hồng lão bi phẫn, sắc mặt của Lục Ly cực kỳ khó coi.

Ở hắn xem ra, khẳng định là Địch Bá vì giết mình nên giật giây Triệu gia, liên lụy nhiều người chết thảm như vậy, Lục Ly cảm thấy rất áy náy.
 
- Tiểu thư!
 
Liễu Vũ suy nghĩ một chút mới nói:
 
- Đại trưởng lão bảo tất cả võ giả bình thường trở về thành đợi lệnh, lần này mấy đại gia tộc làm chủ giúp chúng ta, chúng ta trở về liền san bằng toàn bộ Triệu gia.

Các ngươi về trước đi, ba Lang Vương đã chết, bầy sói cũng bị đánh giết không ít, trên đường hẳn rất an toàn.
 
- Đúng vậy, san bằng toàn bộ Triệu gia!
 
Đám người Liễu Di lộ ra sát ý, Liễu Vũ lại trở về tấn công bầy sói.

Đợi bầy sói ở phụ cận bị giết sạch, hắn mang theo mười mấy Ngân Lang Vệ Đội chạy như điên, tiếp tục càn quét bầy sói còn lại, tìm kiếm võ giả Liễu gia còn sống sót.
 
- Trở về!
 
Liễu Di hét lớn, mang theo mọi người lao xuống núi, Lục Ly trầm mặc đi theo, trong lòng có chút bất an, sợ Liễu Di giận chó đánh mèo.
 
 
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận