Với bất kỳ gia tộc nào, đại đường hội Trưởng Lão Đường đều là quyết nghị tối cao của gia tộc
Đương nhiên dưới tình huống bình thường, mỗi tộc trưởng đều có được quyền khống chế tuyệt đối với Trưởng Lão Đường, bởi thế về cơ bản là do một mình tộc trưởng định đoạt.
Một tên tộc trường anh minh thần võ có thể dẫn dắt gia tộc phát triển cường đại, thường thường cũng là một trong mấy người mạnh nhất gia tộc.
Nhưng cũng có một vài tình huống đặc thù, tộc trưởng là kẻ ngu, hoặc là mãnh phu chỉ có mỗi vũ lực đơn thuần.
Bởi thế …
Ở một vài thời điểm đặc biệt, đại đường hội Trưởng Lão Đuòng có thể cứu vãn gia tộc ở thời khắc then chốt, tránh cho gia tộc đi theo phương hướng sai lầm của tộc trưởng, dẫn đến chỗ hủy diệt.
Gia tộc không phải của riêng một người nào!
Gia tộc ở Thần Châu đại địa đều chia làm Nội đường, Ngoại đường, Khách Đường.
Nội đường là lực lượng trung kiên của gia tộc, nhưng lực lượng Ngoại đường cũng không thể xem thường, rất nhiều cường giả Ngoại đường không kém gì Nội đường, thậm chí cường giả Ngoại đường còn nhiều hơn Nội đường.
Mọi người cùng đi theo gia tộc kiếm ăn, nếu gia tộc này hủy diệt, người Ngoại đường cũng theo đó nhà tan cửa nát.
Điều này tương tự như một tên tộc trưởng gia tộc tứ phẩm, khăng khăng lại muốn khai chiến với gia tộc bát phẩm.
Một khi xuất hiện loại tình huống như thế, gia tộc rất có thể sẽ tổ chức đại đường hội, tộc trưởng cũng có thể sẽ bị bãi miễn, mọi người không thể đi theo với một thằng ngu để phải chịu chết được!
Bởi thế quyết nghị từ đại đường hội Trưởng Lão Đường thường thường đều là quyết nghị tối cao của gia tộc.
Sau khi quyết nghị này được đưa ra, rạng sáng ngày thứ hai, Thập trưởng lão Lục Thiên Hà liền phái người dán thiếp bảng cáo thị, thông cáo toàn thành.
Sự tình bỗng chốc truyền khắp Thần Khải Thành, ngàn vạn con dân trong thành ồ lên xôn xao.
Lưu vong Thiên Ma đảo, vĩnh viễn không triệu hồi!
Đây căn bản bằng với phán định tử hình, Thiên Ma Đảo là tuyệt địa tiếng tăm lừng lẫy ở đông bộ Trung Châu, tiến vào gần như không ra được.
Trong lịch sử Lục gia Nội đường Ngoại đường chí ít đã có mấy vạn con em bị lưu vong lên đảo, cuối cùng chỉ có ba người đi ra..
Con gái và cháu đích tôn Lục Chính Dương a …
Rất nhiều người không khỏi thổn thức, gia tộc quyết định nhanh như vậy, còn là quyết nghị tới từ đại đường hội, đúng là quá tàn nhẫn, căn bản không cho bất kỳ đường lùi nào.
Chẳng qua không ít người đều có chút nghi hoặc, nếu đã quyết định rồi, vì sao phải đợi năm ngày sau mới đưa đi Thiên Ma Đảo? Theo lý mà nói nhiều nhất chỉ khoảng hai ba ngày liền sẽ đưa đi, chẳng lẽ trong này còn có huyền cơ? Hoặc là sự tình còn có khả năng xoay chuyển?
Không chỉ con dân trong thành không nghĩ ra, rất nhiều con em Lục gia cũng nghĩ không thông.
Sắc trời vừa sáng chưa bao lâu, Lục Hồng Ngư và Lục Lân đã ngồi trong sảnh, hai người suốt đêm không ngủ, sắc mặt đều không mấy dễ nhìn.
Vốn tưởng rằng có thể mượn Lục Ly áp chế Lục Toan Lục Nghê phần nào, lại không ngờ Lục Ly bỗng chốc liền bị đè ép, còn là bị đè ép đến triệt để, không còn cơ hội lật thân.
- Hồng Ngư tỷ!
Lục Lân trầm ngâm một lát, nhíu mày hỏi:
- Ngươi nói xem vì sao bọn hắn phải năm ngày sau mới đưa đi Lục Ly? Chẳng lẽ bọn hắn không sợ giữa đường có biến?
- Có thể có biến gì nữa?
Lục Hồng Ngư cười cười giễu cợt nói:
- Lúc mở đại đường hội Thái Thượng trưởng lão không đi ra, tiếp sau đương nhiên cũng sẽ không để ý.
Đại đường hội chính là quyết nghị tối cao của gia tộc, tộc trưởng đều phải phục tùng, hơn nữa nghe nói gia chủ đang ở Thiên Thần Phủ, muốn trở về cũng chỉ mất mấy canh giờ.
Nhưng đến giờ hắn vẫn chưa trở lại, điều này chẳng phải nói rõ để mặc cho đám người Lục Phong Hỏa ra tay, hắn không đếm xỉa đến ư? Sau này nếu là tộc Vương tỉnh lại, bọn hắn cũng có dư địa để quay vần.
- Tỉnh lại?
Sắc mặt Lục Lân sắc càng thêm ảm đạm, lắc đầu nói:
- Sợ là tộc Vương không tỉnh lại được nữa, bọn hắn dám động tới Phi Tuyết cô cô và Lục Ly, hẳn là đã xác định điểm này, Lục gia rốt cục vẫn phải cải triều hoán đại.
- Cải triều hoán đại?
Lục Lân nói đến đây, trong lòng đột nhiên khẽ động, ánh mắt chớp lóe hàn quang, hoảng sợ nói:
- Hồng Ngư tỷ, ngươi nói bọn hắn cố ý năm ngày sau mới đưa đi Lục Ly, liệu có phải là muốn dẫn dụ Nhân Hoàng thúc thúc đi a?
- Có khả năng này!
Ý cười trên mặt Lục Hồng Ngư tan biến, thay vào đó là vẻ trịnh trọng dị thường.
Lục Phong Hỏa chỉ mất chừng một canh giờ liền định xong tội trạng của Lục Ly, điều đó chứng tỏ hắn rất gấp gáp muốn giết chết Lục Phi Tuyết và Lục Ly, giờ lại trì hoãn mấy ngày mới đưa đi, rất có thể là đang câu cá.
Không chỉ Lục Phong Hỏa, ngay cả đám người Bát trưởng lão Lục Hồng Ngư Lục Lân đều đang hoài nghi, rằng thực ra Lục Nhân Hoàng không phải mất tích, mà đang lặng lẽ đi theo Lục Ly trở về.
Một người sống sờ sờ làm sao có thể mất tích? Làm sao có thể mặc kệ con trai mình?
Hắn để Lục Ly trở về, gây sự trên Thần Khải Sơn, còn hắn thì lại núp mình trong bóng tối, âm thầm quan sát thế cục
Nếu Lục Nhân Hoàng trở về, hắn không khả năng trơ mắt nhìn xem Lục Ly và Lục Phi Tuyết bị lưu vong Thiên Ma Đảo.
Nếu hắn nửa đường chặn giết, gia tộc sẽ bố trí trọng binh hoặc do Lục Chính Đàn đích thân ra tay, bắt lại Lục Nhân Hoàng, sau đó định tội luôn.
Nghĩ tới đây, Lục Hồng Ngư và Lục Lân đều có chút không rét mà run, mưu kế âm hàn hiểm độc như thế khiến hai bọn họ cùng nghĩ đến một người.
Lục Lân và Lục Hồng Ngư liếc nhau, trầm giọng nói:
- Chẳng lẽ đây là kiệt tác của hắn?
Lục Hồng Ngư trầm tư thoáng chốc rồi nói:
- Có khả năng, ngươi xem chuyện Lục Phi Tuyết ở Lý gia thoạt nhìn như là âm mưu, thực chất là dương mưu.
Chúng ta có thể đoán được, Thái Thượng trưởng lão hẳn cũng có thể nhìn ra, nhưng bất kỳ ai đều không cách nào phá cục.
Thủ pháp bố cục như thế cực giống phong cách hành sự xưa nay của hắn.
- Một viên đá trúng ba con chim a.
Trên mặt Lục Lân lộ ra một tia khâm phục và sợ sệt, cảm khái nói:
- Người ngoài đều tưởng là Lục Toan thiên tư tung hoành, thật ra thứ khủng bố nhất của hắn phải là quyền mưu và thủ đoạn.
Có một người như vậy, đối với gia tộc không biết là phúc hay họa …
- Đúng vậy a, hắn chỉ mới hai mươi mốt tuổi!
Trên mặt Lục Hồng Ngư cũng lộ vẻ kinh dị, cảm khái nói:
- Nhẹ nhàng bố cục để phụ thân hắn thượng vị, nhẹ nhàng khiến cho đại bộ phận con em Lục gia quy tụ dưới tay hắn, nhẹ nhàng khiến rất nhiều trưởng lão Ngoại đường quy phục hắn, Phong trưởng lão đều khen hắn không dứt miệng.
Nếu không phải thiên tư hắn hơi kém chút, vẫn chưa đột phá Nhân Hoàng Cảnh, sợ rằng lúc này sớm đã là thiếu tộc trưởng …
- Ai, không nói hắn nữa!
Lục Lân có chút bực bội, đứng lên nói:
- Ta đi gặp Lục Ly, nói cho hắn biết quyết nghị của gia tộc, để hắn có chuẩn bị tâm lý.
- Ta cũng đi!
Lục Hồng Ngư đứng dậy, hai người đi ra phía ngoài.
Bên ngoài sắc trời đã sáng hẳn, người đi đường trên Thần Khải Sơn lại không nhiều, rất nhiều người đều không dám ra cửa, dù sao cũng vừa mới xảy ra chuyện lớn như vậy.
Hai người tới thành bảo đặt ngục giam, men theo thềm đá đi xuống địa lao, thỉnh cầu gặp mặt Lục Ly.
Tên chấp sự phụ trách nơi này không dám làm chủ, phải xin chỉ thị của trưởng lão Nhân Hoàng tọa trấn nơi đây.
Trưởng lão Nhân Hoàng không nói gì, mặc cho hai người đi vào, hai người thân phận bất phàm, hơn nữa ở đây cũng có trưởng lão tọa trấn, không náo ra đại sự gì được.
Hai người đến nhà lao nơi giam giữ Lục Ly, xuyên qua cửa sắt thấy được Lục Ly ngồi ở bên giường, Lục Phi Tuyết thì tựa trên bả vai hắn, đang ngủ thiếp đi.
- Xuỵt!
Lục Ly nhìn thấy hai người đi vào, vội đưa tay làm động tác cấm thanh, sắc mặt hắn không có vẻ gì là khó coi, ngược lại còn rất bình tĩnh.
- Ai!
Hai người nhìn thấy trên mặt Lục Phi Tuyết còn lưu lại nước mắt, không khỏi nhíu mày, cùng lúc thở dài một hơi.
Lục Hồng Ngư nhẹ giọng nói:
- Lục Ly, ngươi đã biết quyết nghị của Trưởng Lão Đường chưa?
Lục Ly gật đầu nói khẽ:
- Đêm qua đã cho ta biết.
Thấy Lục Ly có vẻ thản nhiên nhẹ nhàng như thế, hai người đều không khỏi kinh ngạc, Lục Lân nói:
- Lục Ly, ngươi không biết Thiên Ma Đảo là nơi thế nào?
- Có biết một chút.
Lục Ly khẽ gật đầu, sau đó lại cười nhạt nói:
- Không phải chỉ là một tuyệt địa thôi sao? Ta đã từng tiến vào Tà Vu Sơn, sau đó vẫn nguyên vẹn đi ra đấy thôi? Lục Ly ta tuổi mèo, có chín cái mạng, không chết được.
Hai vị yên tâm, sớm muộn ta cũng sẽ đi ra.
Hơn nữa Lục gia này không có nhân tình vị gì hết, tâm ta đã lạnh, không muốn ở đây thêm nữa..