Bất Diệt Long Đế


Từ khi biết được mình là con em Lục gia, Lục Ly đã rất muốn trở về, hắn và Lục Linh có nằm mơ cũng nghĩ đến về lại Thần Khải Thành, tìm tới cường giả Lục gia cứu ra cha mẹ.
Từ bộ lạc Địch Long đi tới Vũ Lăng Thành, sau đó trằn trọc đến Thiên Đảo Hồ, cuối cùng đến Trung Châu, tiến vào Tà Vu Sơn, lại rơi vào Thiên Quỷ sơn mạch, còn bị Tống gia truy sát
Có thể nói Lục Ly đến được Thần Khải Thành đã phải trải qua trăm ngàn cay đắng, cửu tử nhất sinh.
Chỉ là …
Lục gia này quá khác biệt so với trong tưởng tượng của hắn, tộc nhân Lục gia cũng khác hẳn với trong tưởng tượng.

Đồng tộc đồng huyết, đều là tộc nhân chí thân, nơi này có đại gia gia, đường bá đường thúc, đường huynh đường đệ, có vô số tộc nhân chảy cùng một dòng máu….
Nhưng thái độ những tộc nhân này khiến hắn hàn tâm, sự tình lần này càng triệt để thương thấu tim gan.

Đối phó hắn không sao, khăng khăng lại gài bẫy hại cô cô hắn, đi đối phó một nữ tử đã thương tích đầy mình.
Lục gia này không phải Lục gia mà hắn muốn, bầu không khí ở Thần Khải Sơn cũng khiến hắn rất không thoải mái.

Ở lại đây hắn không có cảm giác về nhà, ngược lại mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ, đề phòng bị người tính toán, bị người mưu hại, lúc này hắn không khỏi có chút nhớ về Bắc Mạc!
Ở nơi đó hắn vô câu vô thúc, hắn là thủ lĩnh thế lực mạnh nhất Bắc Mạc, nơi đó biển rộng trời cao, trong khi ở đây lại càng giống như một chiếc lồng giam, hệt như ngục giam đang cấm cố hắn lúc này.
Bởi thế lưu vong ra ngoài, so ra có khi lại tốt hơn cả đời nhốt mình ở nơi đây.

Đương nhiên, Lục Ly sẽ không bó tay đợi trói, nếu có cơ hội, hắn nhất định sẽ nghĩ cách đào tẩu.
Lục Linh mất tích, sự tình Lục Nhân Hoàng hắn không dám tìm kiếm hỗ trợ từ bất cứ kẻ nào, bởi thế có ở lại Lục gia cũng chẳng nghĩa lý gì, ngược lại ở lại đây còn rất biệt khuất, rất đè nén.
Lục Lân và Lục Hồng Ngư muốn an ủi Lục Ly mấy câu, lại không thốt ra được gì, hai người cứ thế nhìn Lục Ly một lát, sau đó lắc đầu rời đi.
Khoảnh khắc rời đi, Lục Hồng Ngư đột nhiên quay đầu nhìn Lục Ly một cái, nhìn gương mắt non nớt nhưng lại quật cường, đôi mắt sáng rực như sao trời kia, trong đầu nàng bất giác tuôn lên một ý niệm, có lẽ lần này Lục gia đối xử với Lục Ly như thế là sai lầm lớn nhất mà Lục gia phạm phải.

Thời gian tiếp sau đó, Thần Khải Sơn bình tĩnh vô cùng, trong thành cũng dần về lại nhịp sống bình thường.
Các trưởng lão Ngoại đường đều rất hài lòng, Bát trưởng lão Tứ trưởng lão Ngũ trưởng lão có lòng muốn làm gì đó, lại cái gì đều không làm được.
Bát trưởng lão đi cầu kiến Thái Thượng trưởng lão một lần, nhưng kẻ sau đóng cửa không gặp.

Bát trưởng lão cũng hiểu, Thái Thượng trưởng lão là Thái Thượng trưởng lão của Lục gia, dù hắn có tâm khuynh hướng Lục Ly, nhưng với cục diện như bây giờ, lại chỉ có thể trầm mặc không nói, sống chết mặc bay.
Một khi hắn làm gì, nhân tâm Lục gia vốn đã khủng hoảng bất an sẽ càng thêm bất ổn.
Một ngày, hai ngày, ba ngày, bốn ngày!
Sự tình Lục Hồng Ngư và Lục Lân suy đoán không xảy ra, Lục Nhân Hoàng chưa từng xuất hiện, Lục Chính Dương không tỉnh lại, xem ra chuyện lần này đã không còn dư địa để xoay vần.
Ngày thứ năm, bốn người Lục Ly bị áp giải đi ra, trực tiếp mang lên phi thuyền thiết giáp.

Thập trưởng lão Lục Thiên Hà, Phong trưởng lão và một tên trưởng lão Nhân Hoàng Cảnh khác mang theo mười tên cường giả Quân Hầu Cảnh đỉnh cấp đích thân hộ tống bốn người Lục Ly đi Thiên Ma đảo.
Thần sắc Lục Phi Tuyết đã bình tĩnh trở lại, không nói lời nào, khóe miệng mang theo ý cười giễu cợt, đám người Lục Phong Hỏa không thấy xuất hiện, chỉ có Bát trưởng lão Tứ trưởng lão Ngũ trưởng lão và Lục Hồng Ngư Lục Lân đưa tiễn.
Đương nhiên, còn có một ít con em Lục gia, lại đều không hiện thân.

Mà lẳng lặng đứng trong các hẻm nhỏ, trong sân viện, nhìn lên phi thuyền thiết giáp lẳng lặng neo đậu giữa không trung.
Trên thân Lục Ly còn bị Tù Ma Liên trói buộc, hắn đứng trên boong tàu, nhìn thành bảo lâu các chi chít trên Thần Khải Sơn, nhìn xuống kiến trúc vô bờ trong thành trì phía dưới, đột nhiên cười to nói:
- Ha ha ha, gia gia, con cháu bất hiếu, không thể gặp ngươi một lần.

Nếu lần này cháu có thể còn sống đi ra, ngày sau nhất định san bằng Thần Khải Sơn, dập đầu tạ tội với ngươi!
Tứ trưởng lão Ngũ trưởng lão Bát trưởng lão nhìn nhau, ai nấy đều muốn nói vài lời, lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Dù sao ba người cũng chẳng giúp được gì, lúc này đi ra nói chuyện không khỏi có chút khó coi.
- Đi!
Nét mặt Lục Thiên Hà trầm xuống, sợ Lục Ly lại nói gì đó đại nghịch bất đạo, vội vàng sai người điều khiển phi thuyền thiết giáp bay về phía nam.

Đồng thời để một tên Quân Hầu Cảnh đỉnh phong chế trụ Lục Ly, nếu Lục Ly còn nói lung tung sợ là phải bị bịt miệng.
Sắc mặt Minh Vũ vẫn bình thường như thường, mạng của hắn là Lục Nhân Hoàng cho, dù chết hắn cũng không có bất kỳ lời nào oán giận.

Vũ Hóa Thần lại không khỏi có chút gấp gáp, hắn chỉ là nô lệ của Lục Ly, hiện tại mắt thấy mạng mình cũng bị liên lụy, trong lòng không khỏi khổ não.

Song hắn có thể làm được gì, nói được gì? Lúc này nếu nói lung tung, sợ rằng sẽ bị trực tiếp chém giết.
Rất nhanh phi thuyền thiết giáp liền phá không mà đi, tan biến trên bầu trời hướng nam, ánh mắt Tứ trưởng lão Ngũ trưởng lão Bát trưởng lão thoáng ảm đạm, trên mặt cũng lộ vẻ áy náy.
Nếu Lục Chính Dương tỉnh lại, ba người đều không biết phải giải thích thế nào với hắn.

Nắng gắt như lửa, Thần Khải Thành dần khuất xa, tâm tình Lục Ly lại bất giác khá hơn nhiều, tựa hồ ra khỏi lao tù, trước mắt là biển rộng trời cao.
Hắn đảo mắt nhìn qua Lục Thiên Hà Phong trưởng lão và tên trưởng lão Nhân Hoàng còn lại, lông mày nhíu chặt, nghĩ đến cách phá cục.
Rất rõ ràng ba tên trưởng lão này đều là người phe Lục Chính Đàn, bằng không cũng đã không được phái đến áp tải.

Nếu chỉ là mấy tên Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, Lục Ly hoàn toàn có sức để liều mạng, Tiểu Bạch có thể nhẹ nhàng cắn đứt Tù Ma Liên, nhờ đó hắn có thể tùy thời động thủ.
Nhưng đây là ba tên Nhân Hoàng Cảnh, hắn căn bản cũng không có tâm tư động thủ.

Nhân Hoàng có được vực trường, vực trường vừa trấn áp, hắn lập tức không động đậy được, chỉ có thể ngồi im chờ chết.
Bốn người Lục Ly bị áp giải vào trong khoang thuyền, bên trong có năm tên Quân Hầu Cảnh đỉnh phong ngồi bên canh giữ, Lục Ly muốn hỏi Lục Phi Tuyết về tình hình Thiên Ma Đảo cũng không được.
Phi thuyền thiết giáp này không quá lớn, nhưng tốc độ lại sánh ngang với phi thuyền cỡ lớn, hiển nhiên là được đặc chế.

Lục Ly suy nghĩ một lát, liền mở miệng dò hỏi một tên Quân Hầu Cảnh đỉnh phong:
- Vị này tên gì? Có thể nói ta biết đi Thiên Ma Đảo phải mất bao lâu không?
Tên võ giả Quân Hầu Cảnh kia mặt không biểu tình, hơi ngừng một lúc mới đáp gọn lỏn:
- Hai ngày.
Lục Phi Tuyết thấy Lục Ly lại định hỏi dò, nàng cười khổ lắc đầu nói:
- Lục Ly, đừng hỏi nữa, chẳng nghĩa lý gì đâu, chúng ta chỉ có nước lên đảo liều một phen.

Có thể sống sót được hay không liền xem vận khí bốn người chúng ta, lần này là cô cô liên lụy ngươi..
- Cô cô, đừng nói cái này.
Lục Ly nhích lại gần Lục Phi Tuyết, khẽ cười nói:
- Tin tưởng cháu, Tà Vu Sơn ta đều có thể đi ra được, Thiên Ma Đảo này đã có là gì.
Chẳng qua Lục Ly lại không tiếp tục hỏi dò, Lục Phi Tuyết đã mịt mờ nói cho hắn biết, trên đường các nàng trốn không được, chỉ có thể tiến vào trong đảo liều một phen.
Xưa nay Lục Ly hành sự rất quả quyết, cũng không nói nhảm, lập tức đương trường ngồi xếp bằng, bắt đầu khôi phục thể lực và tinh lực, chờ đến Thiên Ma Đảo rồi tính.
Trên đường rất bình tĩnh, dù sao cũng là phi thuyền thiết giáp của Lục gia, ai dám đến trêu chọc? Đám người Lục Thiên Hà một mực tĩnh tọa trong ba khoanh thuyền phụ cận, ba người không nghỉ ngơi hay tu luyện mà đều âm thầm đề phòng.
Không phải bọn hắn sợ Lục Ly gây chuyện, mà là sợ Lục Nhân Hoàng!
Thực ra Lục Lân và Lục Hồng Ngư đã đoán đúng, Lục Phong Hỏa một mực hoài nghi Lục Nhân Hoàng đã âm thầm bí mật trở về.

Lục Ly chỉ là màn che, lần này giải Lục Ly đi Thiên Ma Đảo vốn chỉ cần một tên Nhân Hoàng là đủ, giờ lại tới ba người, mục đích chính là vì phòng ngừa Lục Nhân Hoàng chặn giết.
Thời gian từ từ trôi qua, phi thuyền thiết giáp xoải qua mấy ức dặm non sông, sắc trời cũng theo đó tối dần.
Đám người Lục Thiên Hà càng thêm cẩn thận, thần niệm thời thời khắc khắc tỏa ra thăm dò bốn phía, một khi có bất kỳ gió thổi cỏ lay nào sẽ lập tức bừng tỉnh.
Ông!
Đúng lúc này, một đạo thần niệm cường đại truyền đến từ núi lớn bên dưới, tựa như một cục đá to ném vào mặt hồ tĩnh lặng, thần niệm cường đại kia như sóng biển cuộn trào, hóa thành từng đợt sóng khí nháy mắt liền khuếch tán tới, thoáng chốc đã khóa chặt hết thảy mọi người.
Lục Thiên Hà giật mình, thình lình đứng bật dậy, trên thân lấp lánh quang mang, trong tay xuất hiện một thanh cự phủ màu vàng, ấn ký huyết mạch màu đen trên cổ sáng lấp lánh, tung người tóe bắn ra từ trong khoang thuyền, miệng hét lớn:
 
- Địch tập!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui