Bất Diệt Long Đế


Không cần Lục Thiên Hà kêu gọi, tất cả mọi người đều đã bị kinh động, hai tên Nhân Hoàng còn lại lập tức lao vút ra, ánh mắt như điện quét xuống phía dưới.
Đồng thời còn có năm tên Quân Hầu Cảnh đỉnh phong vọt ra, thần sắc ai nấy như gặp đại địch.

Bởi vì bọn hắn cảm giác được thần niệm người này cường đại dị thường, còn cường đại hơn cả Nhân Hoàng Cảnh!
Năm tên Quân Hầu Cảnh đỉnh phong còn lại đều không đi ra, mà phóng về phía bốn người Lục Ly, trước chế trụ bốn người Lục Ly lại.

Đây là mệnh lệnh của Lục Thiên Hà, một khi có dị động lập tức chế trụ bốn người bọn họ.
- Không người?
Khiến đám người Lục Thiên Hà kinh ngạc chính là, phía dưới căn bản không có ai.

Bọn hắn dùng thần niệm đảo qua phía dưới rất nhiều lần, lại vẫn không thấy được bất kỳ bóng người nào.
- Trúng kế!
Phong trưởng lão biến sắc, đột nhiên ngước mắt nhìn lên giữa trời, lại chỉ thấy lúc này bầu trời sáng đến dọa người.

Vốn dĩ trời đêm đen kịt như mực lại tựa hồ đang có một vầng thái dương nổ tung, quang mang chói lòa, khiến cho Phong trưởng lão cảm thấy như mắt bị mù.
Thậm chí giờ khắc này hắn cảm giác được ý thức bản thân đều mất đi khống chế.
Không chỉ Phong trưởng lão, Lục Thiên Hà và tên Nhân Hoàng còn lại, cả năm tên Quân Hầu Cảnh cũng vô thức nhìn lên không trung, thần hồn thoáng chốc liền bị nhiếp đi, tựa như tên ngốc đứng ngây ra đó.
Rầm rầm rầm!
Tất cả bọn họ đột ngột ầm vang ngã xuống đất, đồng thời một đạo thần đại cường đại khuếch tán ra, tràn vào trong khoang thuyền, năm tên Quân Hầu Cảnh đỉnh phong chế trụ đám người Lục Ly lập tức ngã vật trên sàn.
- Cái này…
Trong mắt Minh Vũ và Vũ Hóa Thần chất đầy vẻ hoảng sợ, đây quả thực là thần kỹ tà dị.

Người đều không nhìn thấy, ba tên Nhân Hoàng liền đã ngất đi, chỉ bằng một đạo thần niệm liền đánh gục năm tên Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, đây rốt cuộc là thần thông áo nghĩa cường đại gì?
Ánh mắt Lục Ly chớp lóe, nội tâm khẽ động, thốt ra bốn chữ:
- Linh hồn cường giả!
Lục Phi Tuyết cũng khẽ gật đầu, nàng xuất thân danh môn, kiến thức rộng rãi, mặc dù thực lực bản thân không được, nhưng lại hiểu biết rất nhiều.
Có thể vô thanh vô tức nháy mắt đánh ngất ba tên Nhân Hoàng Cảnh, chỉ có linh hồn cường giả mới có thể giải thích, hơn nữa khẳng định phải là Địa Tiên Cảnh.
Như vậy, thân phận người kia liền vô cùng sống động
- Tiểu Bạch!
Lục Ly quát khẽ, Tiểu Bạch xông ra từ trong tay áo, khoái tốc cắn đứt Tù Ma Liên, Lục Ly chậm rãi đứng dậy, trên mặt không hề có nửa điểm căng thẳng.
Hắn để Tiểu Bạch cắn đứt Tù Ma Liên trên thân đám người Lục Phi Tuyết, sau đó đưa mắt nhìn ra ngoài khoang thuyền, lẳng lặng chờ đợi.
Ông
Không gian thoáng ba động, một lão giả tóc trắng mày trắng rủ dài xuống đất đột ngột xuất hiện, Lục Ly khẽ khom lưng nói:
- Gặp qua Thái Thượng trưởng lão.
Người tới chính là Thái Thượng trưởng lão Lục gia, Ngũ thái công của Lục Ly.

Trong mắt hắn lộ ra một tia hiếu kì, híp mắt nói:
- Tiểu tử, sao ngươi đoán được là lão phu?
Lục Ly khẽ cười đáp:
- Linh hồn cường giả vốn không nhiều, linh hồn cường giả Địa Tiên Cảnh càng là phượng mao lân giác.

Không tiếc đắc tội Lục Chính Đàn cũng phải cứu chúng ta, vậy chỉ có một mình ngài thôi.
- Hừ hừ!
Thái Thượng trưởng lão hừ lạnh một tiếng, tay khẽ phất động, năm người trong khoang thuyền bất ngờ tự động bay ra ngoài.

Mấy người Lục Thiên Hà cũng từ trên boong tàu bay ra, ầm ầm rơi trên mặt đất.
Thái Thượng trưởng lão quay sang nhìn Vũ Hóa Thần và Minh Vũ nói:
- Các ngươi đi điều khiển phi thuyền thiết giáp, cứ nhắm thẳng hướng đông mà chạy ra biển.
- Tạ đại nhân.
Minh Vũ và Vũ Hóa Thần đại hỉ, lần này hai người vốn tưởng sẽ chết ở Thiên Ma Đảo, lại không ngờ vị Thái Thượng trưởng lão này lại ra tay cứu giúp.
Hai người cấp tốc rời đi, điều khiển phi thuyền thiết giáp quay đầu, nhắm thẳng hướng đông mà bay.

Hai người âm thầm có chút kinh nghi, vì sao trên đại đường hội Thái Thượng trưởng lão không ra mặt, lúc này lại mạo hiểm cứu bọn mình, hắn định trở mặt với Lục gia ư?
Lục Ly và Lục Phi Tuyết cũng có nghi hoặc tương tự, công nhiên tập kích Phong trưởng lão và Lục Thiên Hà, việc này khẳng định sẽ chọc giận Lục Chính Đàn, đây là khiêu khích với quyền uy của Lục Chính Đàn.
Thấy ánh mắt nghi ngờ của Lục Ly Lục Phi Tuyết, Thái Thượng trưởng lão trầm mặc một lát mới nói:
- Sở dĩ đến lúc này mới ra tay là vì lão phu không muốn Lục gia tan đàn sẻ nghé.

Gia gia ngươi rất khó tỉnh lại, Lục Chính Đàn là gia chủ, bề ngoài ta nhất định phải tôn trọng hắn.

Các ngươi giết người ngay trong thành, nếu ta ra mặt, trưởng lão Ngoại đường Lục gia nhất định không phục, Lục gia vốn đang mưa gió phiêu diêu, làm thế chỉ khiến tình hình càng thêm bất ổn.
Điểm này Lục Ly có thể hiểu được, hắn nhíu mày hỏi:
- Vấn đề là ngài cứu chúng ta thế này, Lục Chính Đàn khẳng định sẽ đoán ra được, đến lúc đó liệu có phiền phức gì không?
- Tiểu tử ngươi còn tính là có chút lương tâm.
Thái Thượng trưởng lão khe khẽ thở dài, nói:
- Khúc mắc khẳng định là có, chẳng qua ta sẽ không lưu lại bất kỳ chứng cớ gì, Lục Chính Đàn đoán được là ta, cũng không cách nào bắt ta.

Sau sự việc lần này, sợ rằng ta không thể ở lại Thần Khải Sơn được nữa, chỉ có thể tìm một nơi yên tĩnh tiềm tu.
Thái Thượng trưởng lão thoáng ngừng một lát rồi nói:
- Lục Ly, tình huống ra sao ta nghĩ ngươi cũng đoán được phần nào, ngươi đừng trách đại gia gia ngươi, dù sao gia gia ngươi vẫn chưa tỉnh lại, hắn muốn thượng vị nhất định phải xác lập quyền uy tuyệt đối.

Mà sự tồn tại của ngươi và phụ thân ngươi lại chính là khiêu hấn đối với quyền uy của hắn.

Bởi thế ngươi không thể ở lại Thần Khải Thành, đường về sau chính ngươi phải tự đi.
Lục Ly khẽ gật đầu, Thái Thượng trưởng lão có thể làm đến bước này cũng tính là nhân chí nghĩa tận.

Ánh mắt hắn thoáng lấp lóe, trầm ngâm một lát rồi hỏi:
- Thái Thượng trưởng lão, ngươi có thể theo ta đi Bắc Mạc một chuyến không? Ta có một số việc cần ngươi hỗ trợ.
- Không thể!
Thái Thượng trưởng lão lắc đầu nói:
- Ta không thể tiếp tục ở lại Thần Khải sơn, nhưng cũng không thể rời xa Thần Khải Thành.

Gia gia ngươi trọng thương, gia tộc rất nguy hiểm, nếu ta rời đi, Lục gia rất có thể sẽ bị công kích, bởi vậy hết thảy chỉ có thể dựa vào chính ngươi.
- Được rồi!
Lục Ly cúi người bái tạ thật sâu, nói:
- Vô luận thế nào, ta vẫn phải đa tạ ngài.
- Không cần cám ơn ta!
Thái Thượng trưởng lão khoát tay nói:
- Ta sẽ giúp ngươi dọn sạch chướng ngại, ngươi có thể bình an ra biển, còn tiếp sau ngươi đi đâu, ta không quản được.

Ta chỉ cầu ngươi một điểm, ngày sau nếu ngươi có thành tựu thì đừng đối phó con em Lục gia, nếu ngươi gặp được phụ thân mình, cũng giúp ta chuyển cáo hắn.

Nơi này dù sao cũng là Lục gia, chúng ta đều là con em Lục gia, không thể tàn sát đồng tộc.
- Được!
Lục Ly khẽ gật đầu, sau đó bổ sung một câu:
- Chỉ cần bọn hắn không chọc đến ta, ta liền không tìm bọn hắn gây chuyện.
- Đi đi.
Thái Thượng trưởng lão biết tính cách Lục Ly, có thể nói được như vậy đã là đáng quý lắm rồi.

Hắn trầm tư một lát, sau đó đưa tới một chiếc không gian giới chỉ nói:
- Lần này là gia tộc có lỗi với ngươi, lão phu không có thứ tốt gì, chỉ cho ngươi được chút Huyền Tinh và linh tài.

Lục Ly, ngươi là đứa trẻ không sai, hy vọng ngươi cố gắng tu luyện, đừng lãng phí chút lòng thành này của lão phu.
Nhìn ánh mắt tràn đầy mong đợi kia của Thái Thượng trưởng lão, Lục Ly không cự tuyệt mà tiếp lấy giới chỉ, sau đó quỳ một chân trên đất, cúi đầu thật sâu.
- Được rồi, đi đi, bên ngoài biển rộng trời cao, là nhân kiệt há gì phải sợ gian nan, cứ ngược gió mà lên, thẳng tới mây xanh!
Thái Thượng trưởng lão vung tay, nhìn Lục Ly một cái thật sâu, cả người lóe lên, cứ thế tan biến trong khoang thuyền.

Lục Phi Tuyết cũng quỳ gối xuống, hai người đều không nói gì, trong lòng lại lần đầu tiên cảm nhận được sự ấm áp mà người Lục gia mang tới.
Phi thuyền thiết giáp tiếp tục xuyên phá trời đêm mà đi, tựa như một con cự thú dữ tợn, tốc độ cực nhanh, chỉ mấy chớp mắt liền biến mất trong hư không phía xa.
Giữa không trung, thân thể Thái Thượng trưởng lão chợt hiện, đưa mắt nhìn theo đám người Lục Ly rời đi, sau một lúc lâu mới thở dài nói:
- Chính Dương, con ngươi thiên tư tuyệt thế, cháu ngươi cũng di truyền hổ tính của ngươi, lão phu chỉ có thể giúp được đến đây.

Tiếp theo hắn là rồng chao lượn trên chín tầng trời, hay là gãy cánh trầm luân, hết thảy đều dựa vào tạo hóa của hắn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui