Bất Diệt Long Đế


Lục Ly không an bài đám người Dạ Tra đi ra thống soái đám gia tộc quy hàng kia, chỉ cần một mình Vũ Hóa Thần là đủ.

Vũ Hóa Thần đã từng là bá chủ một phương, có được năng lực và thủ đoạn rất mạnh.
Đám người Dạ Tra Lục Ly có bố trí khác, bốn vị trưởng lão đều được yên ắng phái ra, điều bọn hắn cần làm là thăm dò tình hình, nắm giữ tình báo trên khắp toàn Bắc Mạc.
Hiện tại trên tay Lục Ly người có thể dùng còn quá ít, mặc dù nhất thống Bắc Mạc sẽ không quá khó, nhưng không nắm trọn hết thảy tình báo trong lòng bàn tay, Lục Ly vẫn không thực sự yên tâm.
Thanh Loan Tộc có được tốc độ vô cùng khủng bố, kỹ năng ám sát độc bộ thiên hạ, phái bọn hắn đi thăm dò tình hình quả thực là đại tài tiểu dụng.

Hơn nữa Lục Ly còn đưa cho bọn hắn bốn tấm mặt nạ Thiên Huyễn, có thể tuỳ ý cải trang lẻn vào trong bất cứ thành trì nào.
Minh Vũ Lục Ly không được phái đi ra, bản thân Minh Vũ tính tình lạnh lùng, không thích náo nhiệt, một mực độc lai độc vãng, cũng không thích mang binh, phái hắn đi làm những chuyện này không thích hợp.
Ngày thứ hai, truyền tống trận lại không ngừng lấp lánh, rất nhiều tộc trưởng các gia tộc lớn nhỏ lũ lượt kéo tới, Lục Ly lại không ra mặt, mặc cho Vũ Hóa Thần đi tiết chế chỉnh biên.
Vũ Hóa Thần rất biết lôi kéo nhân tâm, hắn bổ nhiệm tộc trưởng hai gia tộc ngũ phẩm Thiên Hàn Quốc làm đại tướng quân, lại bổ nhiệm mấy tên Bất Diệt Cảnh đỉnh phong làm tướng quân.

Sau đó bắt đầu chỉnh biên võ giả các gia tộc, tổ kiến đại quân.
Võ giả các gia tộc đều bị phân tán ra, như vậy quân đội gây dựng nên càng dễ quản lý, có thể giám thị lẫn nhau, cũng khó mà phát sinh phản biến, mức độ trung thành được đề thăng không ít.
Vũ Hóa Thần ban bố mấy điều quân lệnh, vẽ ra từng khối bánh lớn, võ giả các gia tộc đều rất động tâm.

Đây chính là đội quân đầu tiên Lục Ly gây dựng, sau này nhất thống Bắc Mạc, nhất định có thể được đến ban thưởng cực hậu hĩnh.

Đến lúc hoàng hôn, truyền tống trận lần nữa sáng lên, lần này truyền tống tới không phải một hai người, mà là mấy chục người, thấp nhất đều là Mệnh Luân Cảnh.
Trong nhóm người này có một trung niên tóc trắng như tuyết, một thiếu phụ mỹ diễm khiến người lóa mắt, một tiểu thư xinh đẹp tựa thiên tiên.
Đôi mắt đẹp của thiếu phụ quét qua quảng trường một lượt, phát hiện trong thành ngay ngắn trật tự, đám binh sĩ ai nấy đều hăng hái bừng bừng, không khỏi âm thầm gật đầu, mở miệng nói:
- Thỉnh cầu thông báo Lục công tử một tiếng, nói Bạch Yên suất lĩnh Bạch Lãnh Bạch Hạ Sương và tất cả trưởng lão Bạch gia đến đây bái kiến.
Yên phu nhân tới, hơn nữa còn mang theo Bạch Lãnh và tất cả trưởng lão Bạch gia.

Cánh tay gãy của Bạch Lãnh đã được chữa khỏi, lành lặn như lúc ban đầu.

Bạch gia phú khả địch quốc, trị liệu cánh tay cho Bạch Lãnh tự nhiên không thành vấn đề, đáng tiếc Bạch Lãnh vẫn chưa đột phá Quân Hầu Cảnh.
- Lục Ly giờ uy phong thật đấy!
Bạch Hạ Sương khịt khịt mũi, có chút khó chịu nói, Yên phu nhân quở trách nhìn nàng, nói khẽ:
- Sương nhi, lúc ở riêng các ngươi nói chuyện thế nào cũng được, nhưng trước mặt công chúng nhất định phải tôn trọng Lục Ly, điều này trực tiếp liên quan đến tiền đồ Bạch gia.
Bạch Hạ Sương mặc một bộ váy dài màu xanh biếc, duyên dáng yêu kiều, thanh tú động người, nàng lè lưỡi, trên gương mặt xinh đẹp lại vẫn chớp qua một tia khó chịu.
Lát sau, cửa lớn hoàng cung mở ra, Lục Ly dẫn theo Minh Vũ Dạ Tra Vũ Hóa Thần nhanh chân đi tới.

Yên phu nhân và Bạch Lãnh liếc nhau, trên mặt hai người đều hiện ý cười, hơn nửa năm không gặp, Lục Ly vẫn là Lục Ly khi trước, vẫn là Lục Ly trọng tình trọng nghĩa mà các nàng quen biết.
- Chào Sương tiểu thư, Lãnh gia, phu nhân!

Lục Ly dẫn người đi đến, khẽ cười một tiếng nhưng không hành lễ.

Hắn đi ra nghênh tiếp đã là nể mặt Bạch gia, không có nghĩa là hắn còn phải khách khí và cung kính như trước đây.

Hiện tại địa vị song phương đã hoàn toàn biến chuyển, Lục Ly công khai nói rõ muốn làm Bắc Mạc Vương, làm sao có thể tùy tiện hành lễ với người khác?
Yên phu nhân và Bạch Lãnh cười khổ một tiếng, khom lưng hành lễ nói:
- Gặp qua Lục công tử.
Đám trưởng lão Bạch gia cũng đều khom lưng lễ, chỉ có Bạch Hạ Sương là tức tối trừng nhìn Lục Ly, miệng nhỏ cong lên, lát sau mới cắn môi nói:
- Lục Ly, ngươi biến?
- Ta không biến.
Lục Ly mỉm cười, nhìn thẳng Bạch Hạ Sương nói:
- Đạo lý này về sau ngươi sẽ hiểu, nếu hôm nay tỷ tỷ ngươi ở đây, nàng cũng sẽ hiểu được, chư vị vào điện đi.
Bạch Hạ Sương còn muốn nói gì đó, Lục Ly lại đã dẫn người tiến vào trong.

Tròng mắt Bạch Hạ Sương thoáng đỏ lên, dậm chân một cái, định quay người rời đi.
Yên phu nhân vội vàng kéo tay Bạch Hạ Sương, thấp giọng nói:

- Con người Lục Ly không biến, nhưng địa vị biến.

Sương nhi ngươi còn nhỏ, không hiểu đạo lý trong đó.

Một người ở vào vị trí nào, liền phải hành sự tương xứng với vị trí đó.

Nếu hôm nay Lục Ly vẫn còn như trước, vậy liền không đáng cho Bạch gia chúng ta nương nhờ, đi thôi.
Bạch Hạ Sương cái hiểu cái không, nét mặt tràn đầy ủy khuất đi theo Yên phu nhân tiến vào trong.

Bạch Lãnh híp mắt lại, nhìn Lục Ly long hành hổ bộ đi ở trước mặt, rõ ràng chỉ là Mệnh Luân Cảnh, lại mang đến cho hắn cảm giác có chút đè nén, không khỏi cảm khái nói:
- Thiếu niên từng rất ngây ngô, chỉ chớp mắt lại sắp vấn đỉnh Bắc Mạc, hơn nữa còn trưởng thành nhanh như vậy, đúng là khiến người nhìn mà than thở a.
Sau khi tiến vào đại điện, Lục Ly ngồi trên vương tọa, khiến người càng cảm thấy khí độ bất phàm, mặc dù tuổi nhỏ, lại đã có phong thái của bậc bá chủ.
Lục Ly không nói nửa lời, từ trên cao nhìn xuống Yên phu nhân Bạch Lãnh.

Yên phu nhân không chần chờ quá lâu, lập tức dẫn theo chúng nhân quỳ một chân xuống sàn nói:
- Bạch Yên suất lĩnh toàn bộ trưởng lão Bạch gia tới đây quy thuận, nguyện đời đời đi theo công tử, phụ trợ công tử nhất thống Bắc Mạc, thành tựu đế nghiệp!
Bạch Hạ Sương vốn không muốn quỳ, lại bị một tên trưởng lão cường hành đè xuống, mắt nàng bất giác đỏ lên, nước mắt đảo quanh hốc mắt, ngẩng đầu trừng nhìn Lục Ly.
Lục Ly mặt không biểu tình ngồi đó, thần tình lạnh buốt dị thường, khiến Bạch Hạ Sương nhìn mà không khỏi chấn động trong lòng.

Lúc này ở trong mắt nàng Lục Ly đã không còn là vị thiếu niên trước kia, mà là một bậc Đế Vương cao cao tại thượng, một vị quân vương chủ tể sinh tử người Bắc Mạc.

Lúc này, Bạch Hạ Sương đột nhiên có chút hiểu ra, con người Lục Ly quả thực không biến, mà là địa vị biến.

Địa vị hiện tại khiến hắn không thể không làm một vài chuyện vốn không tình nguyện, bằng không làm sao thống soái quần hùng, làm sao có uy nghi của bậc Đế Vương?
Lục Ly đột nhiên đứng dậy, nét mặt trang trọng giơ tay lên nói:
- Lục Ly ta tiếp nhận Bạch gia quy hàng, cũng lập thệ ở đây, chỉ cần Lục Ly ta không chết, quyết không phụ Bạch gia!
Yên phu nhân và Bạch Lãnh đột nhiên ngẩng đầu, thần sắc tràn đầy kinh ngạc, không ngờ Lục Ly lại lập thệ trước mặt bao người.

Hắn căn bản không cần phải nói như thế, dù có muốn nói cũng không cần nói trước mặt bao người, có được lời thề này, ngày sau Bạch gia nhất định một bước lên trời.
- Lục Ly quả nhiên vẫn là Lục Ly trước đây!
Nét mặt Yên phu nhân không giấu được vẻ kích động, lại không nói gì, lần nữa trùng trùng cúi người xuống, lúc này ánh mắt Bạch Lãnh cũng trở nên kiên định dị thường.
Hắn đã một lần xung kích Quân Hầu Cảnh thất bại, Bạch gia lại loạn trong giặc ngoài, muốn phát triển lớn mạnh là điều vô cùng khó khăn.

Nhưng giờ thì khác, có lời thề này của Lục Ly, chỉ cần Bạch gia đi theo Lục Ly chinh chiến thiên hạ, chờ Lục Ly nhất thống Bắc Mạc, Bạch gia liền có thể được đến tài nguyên vô tận, khoái tộc lớn mạnh.
Tròng mắt Bạch Hạ Sương lần nữa đỏ lên!
Tính cách nàng đơn thuần ngây thơ, nhưng không có nghĩa là nàng ngốc.

Rất nhanh nàng liền hiểu được dụng ý của Lục Ly khi làm vậy, Lục Ly đang yên ắng nói cho nàng và Bạch Thu Tuyết, hắn nhớ rõ ân tình hai tỷ muội, chỉ cần hắn còn sống, Bạch gia không chỉ không bị thôn tính, mà còn được đến lợi ích không nhỏ.
Ánh mắt Lục Ly nhìn về phía Bạch Hạ Sương, bên trong mang theo ý cười nhàn nhạt, mặc dù chỉ lóe lên một cái rồi biến mất song vẫn bị Bạch Hạ Sương bắt giữ được.
Bạch Hạ Sương cũng cười theo, đẹp đến khiến người lóa mắt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận