Bất Diệt Long Đế


Hơn nửa năm qua đi, thực lực Bạch Hạ Sương không có tiến bộ gì quá lớn, chỉ là từ Hồn Đàm Cảnh trung kỳ thăng lên hậu kỳ, so với tốc độ tu luyện của Lục Ly mà nói thì thực sự quá chậm.
Lục Ly không khỏi có chút hiếu kỳ về cảnh giới Bạch Thu Tuyết, bèn nhìn sang Bạch Hạ Sương hỏi dò:
- Hiện tại cảnh giới tỷ tỷ ngươi là gì?
Nói đến chỗ này, trên mặt Bạch Hạ Sương lộ ra một tia ngạo nghễ, nói:
- Tỷ tỷ đã đột phá Mệnh Luân Cảnh, hừ hừ! Lục Ly, ngươi đừng xem thường người khác, tỷ tỷ tu luyện rất liều mạng.

Lần này tiến vào tiểu thế giới rèn luyện lâu như vậy, nói không chừng đã đột phá Mệnh Luân Cảnh trung kỳ.
Lục Ly khẽ cười một tiếng, trong lòng lại không cho là đúng, chiến lực thực tế của hắn đã vượt xa Bất Diệt Cảnh, võ giả Bất Diệt Cảnh bình thường hắn có thể đồ sát nhẹ nhàng.

Bởi thế Bạch Thu Tuyết đột phá cũng không khiến hắn quá mức ngạc nhiên.

Khương Khinh Linh kia mới gọi là biến thái, tốc độ tu luyện không khác gì ngồi hỏa tiễn …
Bạch Thu Tuyết ngoài mặt hòa khí, trong lòng lại cực kì kiên cường, Bạch Hạ Sương vừa khéo lại tương phản, bề ngoài nhìn như toàn thân là gai, bên trong lại cực kì yếu đuối.
Hắn nhớ tới gương mặt quật cường kia của Bạch Thu Tuyết, trên môi bất giác hiện lên ý cười, hỏi:
- Tiểu thế giới mà tỷ tỷ ngươi tiến vào có cường giả không? Liệu có gặp nguy hiểm?
- Nguy hiểm khẳng định là có!
Bạch Hạ Sương nhíu mày nói:
- Tiểu thế giới kia chính là thế giới của Lục Ải Nhân, mặc dù Lục Ải Nhân cường đại đều bị giết sạch, nhưng Lục Ải Nhân bình thường vẫn còn lại rất nhiều.

Chẳng qua tỷ tỷ đã đột phá Mệnh Luân Cảnh, có thể bay lên không trung, Lục Ải Nhân hẳn là không thương hại được đến nàng.
- Ừm, quay đầu ta sẽ vào tiểu thế giới đi tìm nàng.
Lục Ly không nói gì thêm, hiện tại hắn phải chinh chiến bình định toàn bộ Bắc Mạc, nào có thời gian đi bận tâm Bạch Thu Tuyết.
Sa sa sa!
Lúc Lục Ly đang định tiếp tục bồi Lục Phi Tuyết đánh cờ, bên ngoài chợt truyền đến tiếng bước chân.

Minh Vũ đi đến, thấp giọng nói ở bên tai Lục Ly:
- Thiếu chủ, Tử Liên Nhi tiểu thư tới.
- Ách?
Lục Ly thoáng chút kinh ngạc, sau đó hỏi:
- Nàng đi cùng ai? Tử Hoàn Kiều tới không?
Minh Vũ lắc đầu:
- Không, chỉ mang theo một tên trưởng lão Bất Diệt Cảnh!
Lục Ly híp mắt lại, rất nhanh liền đoán được dụng ý tới lần này của Tử Liên Nhi.

Xem ra Tử Hoàn Kiều không muốn trở mặt với hắn, lại cũng không muốn dễ dàng thần phục, dù sao một khi thần phục, lợi ích Tử gia không cách nào được bảo đảm.
Phái Tử Liên Nhi tới là để thăm dò ý mình, hơn nữa Tử Liên Nhi cũng được tính là bằng hữu của hắn, lôi ra Tử Liên Nhi, Lục Ly làm sao có thể trở mặt vô tình?
- Bạch Hạ Sương, ngươi bồi cô cô đánh cờ, ta đi ra ngoài một chuyến.
Lục Ly phất phất tay với Bạch Hạ Sương, Lục Phi Tuyết cười tủm tỉm kéo Bạch Hạ Sương ngồi xuống.

Nàng rất thích tính cách Bạch Hạ Sương, thẳng đến thẳng đi, ngây thơ hồn nhiên, không có tâm cơ, huyết mạch cũng là thất phẩm, dung mạo động người, làm cô cô tự nhiên rất hứng thú đối với nữ nhân bên người cháu trai mình.
Lục Ly đi theo Minh Vũ tiến vào một thiền điện, vừa tiến vào liền thấy một nữ tử mặc váy tím đứng đưa lưng về phía mình.
Hơn nửa năm không thấy, Tử Liên Nhi lại cao lớn hơn một chút, càng thêm duyên dáng yêu kiều.

Ấn ký tiểu hoa màu đỏ trên cổ nàng hết sức rõ ràng, trong tay vẫn cầm theo chiếc tiêu ngọc màu trắng.
- Lục công tử!
Tên trưởng lão Tử gia một mực nhìn ra bên ngoài, thấy hắn đi đến liền vội vàng khom người hành lễ, Tử Liên Nhi xoay người, chạm mặt với Lục Ly.
- À, cũng tới Mệnh Luân Cảnh, xem ra Tử Liên Nhi không lười biếng a.
Lục Ly cảm ứng khí tức Tử Liên Nhi một cái, ánh mắt dừng lại trên gương mặt xinh đẹp kia, phát hiện Tử Liên Nhi gầy gò mấy phần, lại càng lộ vẻ động người.

Nàng nhìn chằm chằm Lục Ly, trong mắt chất đầy tình tự phức tạp.
Lục Ly khẽ cười một tiếng, mở miệng nói:
- Liên Nhi tiểu thư, đã lâu không gặp, ngươi gầy rồi.
Khóe miệng Tử Liên Nhi hiện lên ý cười, khiến cho cả thiền điện như chợt sáng lên mấy phần, nàng liếc nhìn trưởng lão bên người nói:
- Tam thúc, ngươi lui xuống trước đi.
Trưởng lão Tử gia chắp tay với Lục Ly rồi quay người đi ra, Lục Ly nghĩ nghĩ liền quay sang vung tay với Minh Vũ, Minh Vũ cũng theo đi ra.
Lục Ly ngồi lên chủ vị, khẽ vươn tay nói:
- Liên Nhi tiểu thư mời ngồi.
Tử Liên Nhi khẽ gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Lục Ly, nâng chén trà lên nhấp một ngụm, trầm mặc thoáng chốc mới hé môi son nói:
- Lục Ly, ngươi hẳn đã biết mục đích ta tới lần này.

Thật ra gặp mặt thế này, ta rất không vui.
Tử Liên Nhi đã trưởng thành, chỉ trong một câu ngắn ngủi lại ẩn chứa ý vị sâu xa.
Nàng tỏ rõ mình chính là đại biểu Tử gia tới hoà đàm, nhưng lại không muốn đại biểu, ngược lại muốn làm bằng hữu tới gặp mặt Lục Ly.

Ý trong lời vừa rồi là, nàng một mực xem Lục Ly là bằng hữu, không muốn đàm phán theo kiểu việc công thế này.
Lục Ly mím môi một cái, cười cười nói:
- Nếu ngươi không muốn đại biểu Tử gia, ngươi cũng có thể đại biểu chính mình, vô luận thế nào ngươi đều là bằng hữu của ta.
Ánh mắt Tử Liên Nhi khẽ sáng lên, trên mặt chớp qua một tia kinh hỉ, nàng kinh ngạc nhìn Lục Ly một lúc, sau đó mới u ám thở dài nói:
- Dù xem như bằng hữu lại đã sao? Ngươi chẳng phải vẫn muốn công chiếm Thiên Vũ Quốc? Ta biết ngươi đã hạ quyết tâm, lần này ngươi quyết phải thực hiện cho bằng được.
- Đúng!
Lục Ly nghiêm mặt nói:
- Bắc Mạc nhất định phải nhất thống, đây là nguyên tắc, không có gì phải bàn cãi.

Chẳng qua nếu ngươi đã đại biểu Tử gia tới đây, ta tự nhiên phải cố cập đến tình nghĩa, Thiên Vũ Quốc không thể tồn tại, nhưng Tử gia các ngươi có thể giữ lại tám thành tài nguyên Thiên Vũ Quốc, đây là giao kèo tối đa mà ta có thể hứa với ngươi.
- Tám thành?
Miệng anh đào nhỏ nhắn của Tử Liên Nhi hơi mở ra, ý Lục Ly đã rất rõ ràng, hắn chỉ cần Tử gia thần phục, lợi ích tại Thiên Vũ Quốc vẫn thuộc về Tử gia, hắn chỉ từ trong đó rút ra hai thành.

Điều kiện này quá ưu đãi, ưu đãi đến mức Tử Liên Nhi không dám tin tưởng.
Nhìn vẻ chân thành trong mắt Lục Ly, Tử Liên Nhi cười, nàng trầm ngâm một lát rồi trùng trùng gật đầu nói:
- Cảm ơn, cám ơn ngươi Lục Ly.
Lục Ly mỉm cười lắc đầu nói:
- Ta cũng hết cách, bằng không đã không chạy đến Bắc Mạc giành ăn với các gia tộc.

Ta có nỗi khổ tâm riêng, hy vọng ngươi có thể hiểu được.

Hơn nữa ta sẽ không ở lại Bắc Mạc quá lâu, chờ đến ngày ta rời đi, Tử gia các ngươi vẫn là bá chủ Thiên Vũ Quốc.
Chuyện Tử gia, Lục Ly đã suy tính mấy ngày mấy đêm.

Lúc Tử Liên Nhi tới, hắn đã đưa ra được quyết định.
Nếu Tử gia không phái Tử Liên Nhi đến, mà vẫn ngoan cố đến cùng, hắn tuyệt đối sẽ không có bất kì cố kỵ gì, trực tiếp phái binh tiêu diệt Thiên Vũ Quốc.
Hắn làm người trước nay vẫn luôn như thế, ăn mềm không ăn cứng, người khác đối tốt với hắn, hắn đối tốt với người ta.

Trận chiến Bạch Đế Sơn Tử gia không ra tay, từ đó giành được hữu nghị của Lục Ly.
Nhưng Bắc Mạc nhất định phải nhất thống!
Bắc Mạc chỉ cần một tiếng nói duy nhất, bởi thế Thiên Vũ Quốc không thể tiếp tục tồn tại.

Nếu Tử gia biết điều, hắn có thể trả lại lợi ích cho Tử gia, còn về rút ra hai thành, đó là tránh cho thủ hạ bất mãn.

Hiện giờ hắn đã không còn một thân một mình, mà đang đại diện cho lợi ích của vô số người, hắn không thể không tỏ vẻ hành xử công bằng được.
- Vậy ta cáo từ trước, đi về thông báo cho phụ hoàng và gia tộc, rất nhanh sẽ có tin tức hồi đáp.
Tử Liên Nhi lập tức đứng dậy, Lục Ly đưa ra điều kiện hậu đãi như thế, nàng tính là lập được công lớn.

Nàng muốn mau chóng trở về truyền tin này cho Tử Hoàn Kiều, Tử Hoàn Kiều đã mấy ngày mấy đêm ngủ không ngon giấc.
Lục Ly mỉm cười đưa mắt nhìn nàng rời đi, Tử Liên Nhi đi tới cửa đột nhiên ngoái nhìn Lục Ly một cái, nói:
- Lục Ly, lúc ở Vũ Lăng Thành ta không dẫn ngươi về Tử gia, đó là quyết định sai lầm nhất đời ta, sau này ta hy vọng có thể bù đắp sai lầm kia.
Nói xong, trên mặt Tử Liên Nhi hiện lên hai mạt ráng hồng, nhanh chân chạy vội đi như một cơn gió..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui