Thế giới Lục Ải Nhân này là do một gia tộc Thiên Đảo Hồ ngoài ý phát hiện, chẳng qua khi đó nơi đây có không ít cường giả Lục Ải Nhân.
Thiên Ngục lão nhân phải đích thân dẫn theo đám người Bạch Hỉ tiến vào chém giết cường giả Lục Ải Nhân, sau đó cướp đoạt tất cả các loại linh tài ở đây.
Tiếp sau Thiên Ngục lão nhân liền không quản, qua một đoạn thời gian Bạch gia lại vào đây cướp đoạt một lần, dọn sạch cường giả bên trong.
Sau đó lại cũng bỏ mặc, bởi thế rất nhiều người Thiên Đảo Hồ từng đi vào nơi này.
Chẳng qua phần nhiều là tiến vào rèn luyện, bởi vì nơi đây đã không còn quá nhiều linh tài.
Cũng không ai dám bắt Lục Ải Nhân ra ngoài buôn bán, bằng không bị Bạch gia phát hiện ra lại phiền phức to.
Minh Vũ đã từng đi vào mấy lần, cũng là vào đây rèn luyện, đối với tình hình thế giới Lục Ải Nhân khá là rõ ràng.
Nơi này Lục Ải Nhân rất nhiều, nhưng lại vô cùng phân tán.
Gần trăm bộ lạc rải khắp trong tiểu thế giới, không hề có khái niệm quốc gia, càng không có cường giả có được lực hiệu triệu đủ mạnh để có thể hiệu lệnh các bộ lạc lớn.
Vũ Hóa Thần cũng nghe nói qua tình huống nơi này, trí tuệ Lục Ải Nhân không cao lắm, không có được văn minh như nhân loại, mà càng giống như người nguyên thủy ở thời đại hồng hoang.
Bởi thế, lúc này xuất hiện nhiều Lục Ải Nhân như vậy, hơn nữa rõ ràng còn có được tính tổ chức rất mạnh, điều này khiến Minh Vũ và Vũ Hóa Thần đều rất kinh ngạc.
Lục Ly phản ứng rất nhanh, lập tức thả ra Mệnh Luân, hai tay bắt lấy Tử Liên Nhi và Bạch Hạ Sương, đám người Dạ Tra cũng dồn dập thả ra Bản Mệnh Châu, mắt lạnh liếc nhìn phía dưới.
- A? Lục Ly, sao Mệnh Luân ngươi lại thế này?
Bạch Hạ Sương nhìn thấy Mệnh Luân màu bạc dưới chân Lục Ly, đồng thời thấy được long văn trên đó, ánh mắt không khỏi hiện lên vẻ hiếu kì.
Tử Liên Nhi đã sớm chú ý tới, cũng không giấu được vẻ ngạc nhiên.
Hưu hưu hưu
Phía dưới, đám Lục Ải Nhân quái khiếu vài tiếng, tất cả Lục Ải Nhân phụ cận đồng loạt rút ra cốt thứ (xương nhọn) từ sau lưng đột nhiên ném mạnh lên giữa không trung.
Cốt thứ này rõ ràng là bảo vật đặc hữu của Lục Ải Nhân, tốc độ nhanh, xé rách không gian, vang lên từng đạo tiếng rít chói tai.
Cảnh tượng hết sức tráng quan, cảm giác cứ như vạn tiễn bắn lên, đủ khiến người nhìn mà ngạt thở.
Chẳng qua loại thủ đoạn cỏn con này hoàn toàn không có chút áp lực nào đối với đám người Lục Ly, thậm chí đám người Lục Ly còn không nhúc nhích.
Bản Mệnh Châu Minh Vũ sáng lên, Thế được thả ra, không gian phương viên ngàn thước lập tức bị trấn áp, toàn bộ cốt thứ bất động giữa trời.
- Vũ Hóa Thần, xua tan Lục Ải Nhân!
Lục Ly vung tay, Vũ Hóa Thần động thủ, ấn ký huyết mạch trên cổ sáng lên, tia lửa bắn ra đầy trời.
Minh Vũ rất biết phối hợp, uy áp từ Thế giảm bớt, đốm lửa nháy mắt hóa thành biển lửa.
Ô ô
Rất nhiều Lục Ải Nhân bị tia lửa bắn trúng, lập tức tru lên thống khổ, cả người không ngừng lăn lộn trên đất.
Vô số người bị tia lửa đốt thương.
Một vài Lục Ải Nhân bị tia lửa bắn trúng đầu, lập tức mất mạng đương trường.
Chiến lực Lục Ải Nhân thành niên tương đương với Hồn Đàm cảnh, một vài Lục Ải Nhân cường đại có chiến lực sáng ngang Mệnh Luân Cảnh, chiến lực của những Lục Ải Nhân cường đại nhất cũng chỉ có thể sánh được với Bất Diệt Cảnh, bởi thế năm đó Thiên Ngục lão nhân mới có thể quét ngang toàn bộ tiểu thế giới.
Lục Ải Nhân phía người dù nhiều, nhưng không có một cường giả nào, chiến lực đều chỉ tương đương Hồn Đàm cảnh, đừng nói Vũ Hóa Thần Minh Vũ Dạ Tra, dù là Lục Ly đều có thể nhẹ nhàng quét ngang toàn trường.
Tinh hỏa áo nghĩa của Vũ Hóa Thần cực hữu hiệu khi đối phó đội quân như thế này, tia lửa bắn ra đầy trời, từng mảnh từng mảnh Lục Ải Nhân bị trọng thương, bị tàn sát, chỉ sau mười mấy nhịp thở, phía dưới đã biến thành một mảnh địa ngục.
Lục Ải Nhân có tận mấy ngàn tên, thoáng chốc lại đã bị Vũ Hóa Thần tru diệt một mảnh lớn, hơn nghìn người trọng thương hoặc đánh chết, số Lục Ải Nhân còn lại đều sợ tái mặt, trong mắt chất đầy vẻ hoảng loạn.
Nhưng mà …
Tất cả Lục Ải Nhân đều không thối lui, điều này khiến Vũ Hóa Thần và Minh Vũ càng thêm kinh nghi.
Bởi vì trước kia khi Minh Vũ vào đây, mỗi lần Lục Ải Nhân cảm nhận được khí tức của hắn đều trực tiếp đào tẩu.
Lần này không chỉ không trốn, ngược lại còn muốn tử chiến đến cùng!
- Sao thế?
Lục Ly thấy được vẻ kinh nghi trong mắt Minh Vũ liền dò hỏi, Minh Vũ bay tới giải thích vài câu, Lục Ly vung tay nói:
- Tiếp tục giết, giết đến khi bọn hắn sợ mới thôi.
Đây đều là dị tộc, căn bản không phải Nhân tộc, đối với Lục Ly mà nói thì không khác gì Huyền thú cả.
Nếu đám người lùn này đã không sợ chết, đương nhiên hắn sẽ không nhân từ nương tay.
Đông đông đông
Mười mấy giây sau, Vũ Hóa Thần lần nữa tàn sát một hai ngàn người, nơi xa đột nhiên truyền đến tiếng trống rầm rầm.
Đám Lục Ải Nhân vung lên cốt thứ vốn đang vọt tới bên này lập tức chạy tán loạn, hóa thành từng đạo quỷ ảnh tản ra khắp bốn phương tám hướng.
- Tiếng trống?
Ánh mắt Lục Ly chuyển lạnh, đột nhiên quay đầu nhìn sang Dạ Tra, kẻ sau lập tức có phản ứng, hóa thành một cơn gió phóng vút về nơi truyền ra tiếng trống.
- Những Lục Ải Nhân này quả nhiên đang bị khống chế!
Minh Vũ nhướng mày, hắn không nghĩ ra đến cùng là ai đang khống chế Lục Ải Nhân.
Chẳng lẽ có cường giả yên ắng lẻn vào tiểu thế giới này, khống chế tất cả Lục Ải Nhân?
- Vũ Hóa Thần, ngươi cũng dạo quanh bốn phía thăm dò thử xem.
Lục Ly vung tay lên, Vũ Hóa Thần lấy tốc độ nhanh nhất phóng vút xuống, đám người Lục Ly thì bay đến một đỉnh núi phụ cận lẳng lặng chờ.
Một nén hương, hai nén hương, ba nén hương!
Khiến đám người Lục Ly kinh ngạc là, Dạ Tra và Vũ Hóa Thần đi lâu như vậy mà vẫn chưa thấy trở về.
Tốc độ hai người cực nhanh, bất kể có thu hoạch gì hay không, hẳn phải sớm đã trở về mới đúng.
Hưu
Lại qua một nén hương, một cơn gió bay vụt tới, Dạ Tra rốt cục đã trở về, hắn chắp tay nói:
- Công tử, phát hiện một chủng tộc kỳ dị, chẳng qua tốc độ chúng rất nhanh, cực giỏi ẩn nấp, đột ngột tan biến vào trong lòng đất, ta không dám đuổi theo quá xa!
- Hả?
Thần sắc Lục Ly và Minh Vũ đều hiện vẻ ngạc nhiên, Thanh Loan Tộc chính là chủng tộc tốc độ nhanh nhất Trung Châu.
Tốc độ Dạ Tra thậm chí có thể sánh ngang Nhân Hoàng, thế mà lại có chủng tộc kỳ dị thoát được khỏi Dạ Tra truy sát?
- Chủng tộc gì mới được? Tiểu thế giới này chỉ có Lục Ải Nhân thôi chứ.
Bạch Hạ Sương lo lắng hỏi, chẳng lẽ chuyện Bạch Thu Tuyết mất tích có liên quan đến chủng tộc thần bí kia?
- Hình thể giống người, chẳng qua thân thể rất nhỏ, làn da toàn thân màu vàng đất, hai tay hai chân còn có lân phiến màu vàng, tay như ưng trảo, trong mắt hiện ra hoàng quang, lỗ tai đặc biệt nhọn.
Dạ Tra hình dung một phen, tất cả mọi người đều không ai từng nghe qua về chủng tộc như vậy.
Đang trong trầm tư, Vũ Hóa Thần từ đằng xa bay trở về, hắn vừa tới gần liền đã nhíu mày nói:
- Thiếu chủ, ta phát hiện ra hai tên quái nhân, chẳng qua ta vừa áp sát bọn hắn liền chui xuống đất tan biến, ta đuổi không kịp.
Vũ Hóa Thần cũng đuổi không kịp!
Nếu cảnh giới chủng tộc quái dị gặp phải kia không cao, như vậy tốc độ hẳn phải rất khủng bố, sợ là không thua kém Thanh Loan Tộc bao nhiêu.
Lục Ly không dám khinh thường, hắn đảo mắt nhìn về phía Bạch Hạ Sương hỏi:
- Bạch Lãnh không phải đi vào rồi sao? Còn cả người Bạch gia các ngươi tiến vào khi trước nữa, bọn họ đâu?
- Không biết!
Bạch Hạ Sương lắc đầu nói:
- Lãnh thúc đã đi vào, nhưng trong này rất lớn, muốn dạo quanh một lần, phỏng chừng phải mất mấy ngày.
Lục Ly trầm tư một lát rồi nói:
- Vũ Hóa Thần, ngươi ra ngoài điều người, gọi hết thủ hạ Dạ tộc trưởng vào đây, đồng thời điều động cả Tử Hoàn Kiều và toàn bộ Quân Hầu Cảnh dưới trướng.
Bất Diệt Cảnh cũng điều trên trăm người, Mệnh Luân Cảnh điều mấy ngàn.
Dù phải đào sâu ba thước đất cũng phải tìm cho được Bạch Thu Tuyết.
Trong tiểu thế giới Lục Ải Nhân đột ngột xuất hiện một chủng tộc thần bí, điều này khiến Lục Ly không thể không cẩn thận.
Triệu tập cường giả và quân đội tiến vào, chí ít sẽ không xảy ra chuyện, mạo muội hành động vạn nhất Bạch Hạ Sương và Tử Liên Nhi cũng gặp bất trắc thì sao?.