Đột nhiên xuất hiện chủng tộc kỳ dị, có thể điều khiển Lục Ải Nhân.
Điều này khiến đám người Lục Ly không dám mạo hiểm hành động, hắn quyết định chờ đợi viện quân.
Vũ Hóa Thần đi ra, Lục Ly và Minh Vũ Tử Liên Nhi Bạch Hạ Sương tìm một ngọn núi lớn ở phụ cận hạ trại.
Ngọn núi này rất dốc đứng, từ trên đỉnh núi có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh vật bốn phía, nếu có lượng lớn địch nhân tập kích thì rất dễ bị phát hiện.
Minh Vũ thời thời khắc khắc phóng thích thần niệm thăm dò, một con kiến cũng đừng hòng mơ tưởng tới gần.
Dạ Tra thì dạo quanh phụ cận, nhìn xem có thể thu được manh mối gì hay không.
Tiểu thế giới này không có ban ngày ban đêm, bầu trời một màu đỏ sậm, thiên địa Huyền khí mỏng manh đến đáng thương.
Nơi này không thích hợp người tu luyện hay sinh sống, cây cối đều ít đến thương cảm, hơn nữa thực vật nơi này đa số đều là cây trụi lủi không lá.
Bạch Hạ Sương đứng ngồi không yên, Tử Liên Nhi một mực ở bên an ủi, Lục Ly thần sắc âm trầm ngồi đó.
Minh Vũ nhắm mắt ngồi xếp bằng, dùng thần niệm quan sát bốn phía, nhất là dưới mặt đất, bởi vì chủng tộc kỳ dị kia biết chui xuống lòng đất, hơn nữa tốc độ còn rất nhanh.
Thời gian dần trôi, nửa ngày đi qua, Dạ Tra trở về hai lần, đều không thu hoạch được gì.
Bốn phía ngược lại rất an tĩnh, một tên Lục Ải Nhân đều không thấy xuất hiện, dưới mặt đất cũng không có bất cứ động tĩnh nào.
- Dạ tộc trưởng!
Lục Ly nghĩ nghĩ liền đưa cho hắn một chiếc ngọc phù cảnh báo nói:
- Ngươi mở rộng phạm vi thăm dò, nếu có thể bắt được một tên chủng tộc kỳ dị thì càng tốt, bên này mà có gì nguy hiểm chúng ta sẽ lập tức bóp nát ngọc phù.
- Công tử, cái này…
Dạ Tra đang đeo mặt nạ Thiên Huyễn, không thấy được thần sắc trên mặt, chẳng qua trong mắt toàn là vẻ lo lắng.
Lục Ly kiên quyết phất tay, Dạ Tra đành phải lĩnh mệnh đi ra thăm dò.
- Lục Ly, hay là để Dạ tộc trưởng dẫn theo ta, ta và tỷ tỷ có cảm ứng tâm linh, nếu tỷ tỷ ở gần ta trăm dặm trở xuống, ta liền có thể phán đoán được phương vị của nàng!
Bạch Hạ Sương ngồi không yên, Lục Ly lại lắc đầu nói:
- Không được, ngươi không thể đi đâu cả, nhất định phải ở bên cạnh ta.
Bạch Hạ Sương khá là tùy tiện, chỉ có Lục Ly mới có thể ép được, hắn không yên tâm khi để Bạch Hạ Sương đi theo Dạ Tra.
Bản thân hắn chiến lực bất phàm, Minh Vũ lại có được Thế, nếu xảy ra chuyện ít nhất có thể kiên trì một thời gian đợi Dạ Tra trở về.
Chúng nhân tiếp tục ngồi đợi trong trầm muộn, đói thì ăn lương khô khát thì uống nước.
Vũ Hóa Thần ra ngoài điều binh, một mình hắn đi đi về về thì rất nhanh, song triệu tập cường giả và quân đội lại cần thời gian, ít nhất cũng phải mất hai ngày.
Hai canh giờ sanh, Minh Vũ đột nhiên mở mắt ra, quát khẽ nói:
- Thiếu chủ, có biến, nhanh bay lên không!
Lục Ly lập tức thả ra Mệnh Luân, quát to với Tử Liên Nhi:
- Phóng thích Mệnh Luân, mang theo Bạch Hạ Sương bay lên, không có lệnh của ta tuyệt đối không được đi xuống.
Tử Liên Nhi khẽ gật đầu, thả ra Mệnh Luân bảy màu mang theo Bạch Hạ Sương bay vụt lên, trực tiếp vút cao không ngàn thước.
Lục Ly theo sát ngay sau, Minh Vũ cũng bay lên, mắt lạnh liếc nhìn phía dưới.
Phanh phanh phanh
Mặt đất nơi ngọn núi vừa đứng tầng tầng nổ tung, sau đó sáu bóng quỷ ảnh màu vàng bay vụt lên.
Tốc độ sáu bóng vàng này rất nhanh, không kém gì võ giả Quân Hầu Cảnh sơ kỳ, thoáng chốc liền bay vụt lên giữa không trung.
- Trấn áp!
Minh Vũ phóng thích Thế, bốn phía phong vân đột biến, một cỗ uy áp cường đại trút xuống.
Tốc độ sáu thân ảnh màu vàng lập tức đại giảm, sau đó cấp tốc rơi xuống, bắn thẳng vào trong địa đạo bọn hắn vừa lao ra.
Thế của Minh Vũ có ảnh hưởng với sáu tên quái nhân, chẳng qua rõ ràng sáu người này vẫn có thể giãy thoát ra được, bằng không đã không phải là rơi xuống, mà sẽ ngưng lại giữa trời.
- Minh Vũ, bắt người sống!
Lục Ly quát lớn, đám người chủng tộc kỳ quái này thật không dễ dàng mới đi ra, tự nhiên phải nghĩ cách bắt lại một hai tên để tra khảo.
Minh Vũ cũng nghĩ như vậy, hắn tung người lao vút xuống, Thế lần nữa trấn áp, tốc độ sáu người đang lao xuống địa đạo giảm mạnh.
Hưu
Trường kiếm sau lưng Minh Vũ xuất vỏ, đột nhiên đâm xuống, hai “hoàng nhân” bị đâm trúng, nháy mắt thân thể bất ngờ nổ tung, lực phòng ngự yếu đến đáng thương.
Minh Vũ vừa công kích, cường độ Thế trấn áp tự nhiên giảm bớt một chút, bốn tên hoàng nhân còn lại thoáng chốc liền đã sắp xông vào trong địa đạo.
Không ngờ lại để bọn hắn trốn mất.
Lập tức lần nữa dùng Thế trấn áp, khiến cho tốc độ đối phương giảm xuống.
Lần này hắn không công kích từ xa mà bay thẳng xuống dưới, chuẩn bị phế đi tay chân một hai tên, sau đó bắt lại.
Ba trăm thước, một trăm thước, ba mươi thước!
Tròng mắt Minh Vũ càng lúc càng sáng rực, trường kiếm trong tay đột nhiên đâm ra.
Lần này hắn khống chế uy lực và tốc độ cực chuẩn, tất cả các chiêu đều đánh trúng tay chân bốn tên hoàng nhân, tay chân bốn người bất thần nổ tung, vừa mới xông vào địa đạo lại không cách nào trốn đi được nữa.
- Được rồi!
Minh Vũ như trút gánh nặng, nhưng một giây sau ánh mắt hắn bỗng chợt híp lại, cả người vốn đang xông thẳng xuống dưới đột nhiên cấp tốc giật lui lên không trung.
Oanh
Trong động đất, trên thân bốn tên hoàng nhân bất ngờ sáng lên tia sáng màu vàng, sau đó như bốn quả tạc đạn đồng loạt nổ tung.
Trọn cả ngọn núi bị san bằng, đất đá văng khắp nơi, bụi mù cuộn lên, tiếng nổ chấn thiên động địa.
- Đáng tiếc.
Minh Vũ không khỏi tức giận, khoảnh khắc sau cùng hắn không phóng thích Thế trấn áp bốn người.
Bọn hắn đã đại thương nguyên khí, chỉ cần dùng Thế trấn áp thì căn bản không cách nào tự bạo.
- Không hay!
Đột nhiên, cả người Minh Vũ khẽ run lên, đột nhiên nhìn lên cao không.
Chỉ thấy một đạo bóng người màu vàng đột ngột hiện ra từ trong hư không, duỗi ra một đôi móng vuốt màu vàng đất chộp tới Lục Ly, hắn bị dọa cho thiếu chút hồn phi phách tán, hoảng sợ rống to:
- Thiếu chủ, cẩn thận!
- Hả?
Thật ra không cần Minh Vũ nhắc nhở, nháy mắt đó Lục Ly đã cảm giác được sâu trong linh hồn truyền đến cảnh báo nguy hiểm, hắn không chút do dự lập tức thả ra Long Ngâm thần kỹ, một tiếng nộ hống kinh thiên vang ra, dẫn lên cuồng phong gào thét, không gian dập dờn gợn sóng, khiến cho đạo thân ảnh vừa đột ngột hiện ra giữa trời thoáng chậm lại.
- Phân thân!
Nhiều lần trải qua hiểm nguy sinh tử khiến tốc độ phản ứng của Lục Ly cực mẫn tiệp.
Hắn hét lớn một tiếng, lập tức thả ra phân thân thần kỹ, cả người một phân thành hai, hai phân thành bốn, cuối cùng biến thành mười mấy tên Lục Ly.
- Huyết trảo!
Bản tôn hắn không trốn, mười tên Lục Ly đồng loạt phóng tới thân ảnh vừa đột nhiên xuất hiện.
Trong tay áo sớm đã hiện ra móng vuốt màu bạc, bất thần chộp tới đầu tên hoàng nhân vừa định đánh lén.
Ầm!
Lần này không có gì ngoài ý, đầu hoàng nhân đánh lén nhẹ nhàng nổ tung, trước khi chết trong mắt toàn là mê mang, tựa hồ vẫn còn đang nghi hoặc, không biết chân thân Lục Ly là tên nào?
Hưu
Minh Vũ đón lấy mưa máu bay vụt mà lên, đứng ở bên người Lục Ly, lúc này trong mắt hắn toàn là hoảng sợ, như thể vẫn chưa hoàn hồn.
Hô hô
Lục Ly thở phào một hơi, không chút do dự, lập tức bóp nát ngọc phù cảnh báo để Dạ Tra trở về.
Vừa rồi nếu không phải hắn phản ứng kịp thời, giờ đây chắc đã biến thành một cỗ thi thể.
Hơn nữa, mục tiêu đối phương đánh lén là hắn.
Nếu là đánh lén Tử Liên Nhi hoặc Bạch Hạ Sương, sợ rằng lúc này hai người đã hương tiêu ngọc vẫn.
Lục Ly cảm giác được, tuy móng vuốt chớp hiện hoàng quang kia so ra vẫn kém thú trảo của mình, nhưng hoàn toàn đủ để nhẹ nhàng bẻ nát đầu Bạch Hạ Sương và Tử Liên Nhi.
- Không ngờ lại biết ẩn thân? Hơn nữa còn hiểu được điệu hổ ly sơn, năng lực thật đáng sợ, linh trí cũng rất cao.
Trong mắt Minh Vũ chất đầy vẻ ngưng trọng, vừa rồi tên hoàng nhân kia tiềm phục đến bên người Lục Ly, hắn lại không hề có nửa điểm phát giác, thẳng đến khi hoàng nhân hiện ra thân thể, lộ ra sát cơ hắn mới giật mình nhận ra.
Đây chỉ là một tên hoàng nhân biết ẩn thân, nếu đồng thời có mười tên như vậy, vừa rồi tất cả bọn hắn đều phải chết.