Muốn đánh tới Dạ Xoa Tộc, vậy thì tất phải đột vây thoát khỏi đám Hoàng Mị Tộc ở phía ngoài, chẳng qua lúc này lưu lại đây toàn là cường giả, phá vây hiển nhiên không thành vấn đề!
Vũ Hóa Thần, Minh Vũ, Dạ Tra, ba vị tộc trưởng Thanh Loan Tộc đều đã trở về.
Tử Hoàn Kiều, Tử Hoàn Ninh, hai tên Quân Hầu Cảnh Thiên Hàn Quốc là Tề Thiên Phạm, Hạ Tuấn.
Còn có một tên Quân Hầu Cảnh Thiên Vũ Quốc tên Hồng Thiên Hạt, một tên Quân Hầu Cảnh Thiên Lương Quốc tên Trần Bình.
Tính thêm Lục Ly, tổng cộng mười ba người, toàn bộ Bất Diệt Cảnh đều đã bị Lục Ly đưa ra, Bạch Lãnh cũng không ngoại lệ.
Lục Ly hạ lệnh một tiếng, chúng nhân đồng loạt bay lên không, Dạ Tra đi trước dẫn đường, mọi người theo sát ngay sau, cứ thế lao vút về phía tây.
Ông
Không trung trước mặt chớp hiện mấy bóng người, điên cuồng tấn công về phía chúng nhân, mặt đất ầm ầm nổ tung, vô số Hoàng Mị Tộc từ dưới vọt lên.
Những Hoàng Mị Tộc hiển nhiên là đã hiểu lầm, tưởng rằng đám người Lục Ly muốn động thủ tiến công tộc quần bọn hắn, bởi thế mới chủ động khai chiến trước.
- Phá vây, đừng đồ sát!
Lục Ly được một đám Quân Hầu Cảnh vây ở chính giữa, hắn trầm giọng rống lên.
Hiện tại không thể khai chiến với Hoàng Mị Tộc, bằng không sẽ dẫn lên các đại tộc còn lại chú ý.
Hắn chỉ muốn cứu người sau đó lập tức triệt thoái, chờ Mãnh Tượng Tộc đi ra rồi từ từ mưu đồ sau.
Đám người Dạ Tra dồn dập ra tay, lại không phóng thích công kích quá mức cường đại.
Hoàng Mị Tộc bình thường rất yếu, số có thể ẩn thân lại quá ít.
Dạ Tra thả ra Liệt Không áo nghĩa, từng chiếc móng vuốt màu hoàng kim chộp tới trước mặt, nhẹ nhàng mở ra một lối đi.
Các Quân Hầu Cảnh khác cũng động thủ, Minh Vũ phóng thích Thế, Hoàng Mị Tộc bên dưới căn bản không lên được.
Chúng nhân cứ thế nối đuôi bay thoát ra ngoài vòng vây, Lục Ly được Minh Vũ mang theo, tốc độ rất nhanh.
Dạ Tra đi trước dẫn đường, chúng nhân không một giây ngừng nghỉ, tốc độ đề thăng tới cực hạn, một đường phá không mà đi.
Thiên địa Huyền khí nơi này thật sự rất nồng nặc, một đường bay tới, chỉ thấy dưới chân toàn là cổ thụ cao vút, kỳ hoa dị quả, tỏa ra mùi thơm nồng nặc, hẳn đều là linh quả.
Chúng nhân một mực tản ra thần niệm quan sát phía dưới, trong lòng không khỏi động tâm, nhưng Lục Ly không cho phép dừng lại, ai cũng không dám đi xuống ngắt lấy linh quả
- A Hỏa Ma Quả!
Bay tới trước được mấy trăm dặm, tên Quân Hầu Cảnh Thiên Hàn Quốc Tề Thiên Phạm đột nhiên dừng lại.
Hắn thấy được phía dưới có một trái linh quả đặc thù, linh quả này giá trị không mọn, ít nhất phải đến trăm vạn Huyền Tinh.
- Ngừng cái gì? Tiếp tục bay, không được ngắt lấy bất kỳ thứ gì hết!
Tiếng nói lạnh lùng của Lục Ly vang lên, Tề Thiên Phạm lúng túng khịt mũi, không dám nói gì tiếp tục lẳng lặng phi hành.
Mấy người Vũ Hóa Thần liếc nhau, trong mắt đều là vẻ kinh ngạc, đây không phải phong cách Lục Ly a.
Phía dưới nhiều thứ tốt như vậy, sao lại không cho mọi người thu nhặt …
Tất nhiên Lục Ly không thể để chúng nhân đi xuống thu nhặt, một là lo lắng Bạch Thu Tuyết an toàn, hai là không muốn bạo lộ tình hình nơi này.
Nếu cả đám đều đi xuống, khẳng định sẽ phát hiện vô số thiên tài địa bảo, trong lòng khó miễn tuôn ra tham niệm, đến lúc đó liền rất khó giấu kín bí mật về nơi này.
Trầm mặc phi hành, trên đường thỉnh thoảng thăm dò được phía dưới có Hoàng Mị Tộc ẩn núp, Lục Ly lại không hạ lệnh công kích, chúng nhân đành phải trầm mặc đuổi theo.
Dạ Tra sớm đã dò sẵn lộ tuyến, dọc đường thấy được bộ lạc Hoàng Mị Tộc nào đều đi vòng tránh ra, bởi thế một mực rất an toàn.
Cứ vậy ngày đêm phi hành không ngừng nghỉ, bay suốt hai ngày Dạ Tra mới ngừng lại.
Đám người Vũ Hóa Thần không khỏi càng thêm kinh nghi, tiểu thế giới này lớn quá, bay lâu thế mà vẫn chưa hết.
Tiểu thế giới này lớn vượt sức tưởng tượng của chúng nhân, điểm này Lục Ly đương nhiên sẽ không nói thẳng ra, hắn đảo mắt nhìn sang Dạ Tra, kẻ sau vội giải thích:
- Phía trước chính là địa bàn Dạ Xoa Tộc, còn có rất nhiều bộ lạc.
Công tử, chúng ta cứ thế một đường giết thẳng vào, hay là âm thầm tiềm hành đi tới Vương bộ của bọn chúng.
- Tiềm hành đi vào, không đến vạn bất đắc dĩ không được động thủ!
Lục Ly trầm ngâm một lát rồi nói, Dạ Tra khẽ gật đầu, dặn dò mọi người:
- Chư vị, ta nói qua một chút về Dạ Xoa Tộc.
Phần lớn cường giả Dạ Xoa Tộc là nữ tính, nam tử gần như không có chiến lực.
Toàn thân các nàng mọc lân phiến màu đen, trên đầu có linh giác, con mắt màu ám xanh, mọi người nhất định phải chú ý ánh mắt bọn họ, bọn họ là cường giả linh hồn trời sinh, có được thuật mị hoặc tương đối lợi hại.
- Ừm, nếu không gặp phải tộc lão tộc Vương, trừ thiếu chủ ra, mọi người hẳn sẽ không trúng chiêu.
Vũ khí của các nàng cốt đầu, nhưng cốt đầu kia không phải xương cốt bình thường, mà đều là xương cốt được luyện hóa.
Bên trong có độc dịch, độc dịch có tính ăn mòn rất mạnh, chẳng qua chỉ cần cẩn thận chút thì hẳn không vấn đề.
Dạ Xoa Tộc này có rất nhiều võ giả, mọi người phải chuẩn bị sẵn sàng quyết đấu.
Dạ Tra giải thích một phen, chúng nhân khẽ gật đầu.
Lục Ly cũng có mặt tại trường, không ai dám chủ quan, đế quốc vừa mới thành lập, đây là trận chiến đầu tiên, ai nấy đều ma quyền sát chưởng, chuẩn bị biểu hiện cho thật tốt.
- Đi.
Dạ Tra vung tay lên, ba tên Thanh Loan Tộc đi trước mở đường, Dạ Tra mang theo Lục Ly theo sát ngay sau, những người còn lại xếp thành trận hình mũi tên nối đuôi nhau mà đi.
Chúng nhân không ai phi hành, thu liễm khí tức tiềm hành men theo mặt đất mà đi, hơn mười người hành tẩu nhưng không phát ra bất kỳ tiếng động nào, tựa như mười mấy con rắn độc lầm lũi tiến tới.
Phía trước là núi non trùng điệp, ai nấy đều không dám tán phát thần niệm, chỉ dựa vào mắt thường để nhìn, ẩn ẩn thấy được rất nhiều hang đá, cũng như không ít bóng người lắc lư.
Thanh Loan Tộc không hổ là thám báo đỉnh cấp, lộ tuyến hành tẩu lộ vô cùng kín đáo, tốc độ đoàn người đều rất nhanh, lóe lên một cái liền tan biến, nhẹ nhàng len lỏi qua từng ngọn núi.
- Ồ, Dạ Xoa Tộc này đều rất xinh đẹp nhỉ!
Chúng nhân vừa tiềm hành, vừa thỉnh thoảng liếc mắt nhìn xung quanh, có thể thấy được một ít Dạ Xoa Tộc.
Lục Ly không cần tự mình đi đường, có thể quan sát càng chăm chú, hắn đã bốn năm lần nhìn thấy được Dạ Xoa Tộc.
Hình thể Dạ Xoa Tộc không khác nhân loại là mấy, nếu không phải ngoài thân mọc lân phiến màu đen, trên đầu có linh giác (sừng), thì nhìn qua không khác gì nữ tử Nhân tộc bình thường cả.
Nơi bọn họ đi qua, Dạ Xoa Tộc nhìn thấy được đều là nữ tính, dáng người đều rất nóng bỏng, mông ngực nở nang, eo nhỏ chân dài.
Trước ngực lại không có lân phiến, hai ngọn song phong ngạo ngễ sừng sững, nửa người trên lõa lồ, trắng bóng chói mắt.
Nữ tử Dạ Xoa Tộc đều rất xinh đẹp, hơn nữa còn đặc biệt yêu diễm, tròng mắt màu ám xanh tựa như hai viên bảo thạch, rất là động người.
Trong tay mỗi tên Dạ Xoa Tộc đều mang theo một khúc xương đầu, trong đầu lâu có dòng máu màu đỏ tuôn ra, nhưng không nhỏ xuống.
Ngược lại chui ra từ trong hốc mắt, sau đó lại chảy vào mồm, vô cùng thần kỳ.
Ba ba ba
Lại đi ngang một ngọn núi, trước núi là một dải đất bằng, chúng nhân thấy được mấy tên nữ tử Dạ Xoa Tộc đang cầm roi quất đánh nam tử Dạ Xoa Tộc.
Trên thân những nam tử kia không có vảy giáp, thân thể màu đỏ gạch xích lõa quỳ trên đất, cứ thế mặc cho nữ tử Dạ Xoa Tộc quất đánh, thỉnh thoảng đám nữ tử Dạ Xoa Tộc còn phát ra tiếng cười phóng đãng …
- Mẫu Dạ Xoa, Mẫu Dạ Xoa, chẳng lẽ bởi vì Dạ Xoa Tộc thích ngược đãi nam tử cho nên người ta mới hay nói là Mẫu Dạ Xoa?
Lục Ly âm thầm kinh ngạc, dân gian Bắc Mạc vẫn thường dùng Mẫu Dạ Xoa để hình dung nữ tử tính cách bạo ngược.
Chẳng lẽ từ rất nhiều năm trước Dạ Xoa Tộc đã từng ra ngoài gieo họa? Bằng không người Bắc Mạc sao lại nói như thế?
Những người còn lại cũng âm thầm lấy làm kỳ, Tề Thiên Phạm đột nhiên nhìn thấy trên thân một nữ tử Dạ Xoa lóe lên hắc quang, sau đó lân phiến đột nhiên tan biến, hóa thành một mỹ nữ cả người xích lõa.
Mỹ nữ kia đi đến trước mặt một nam Dạ Xoa, giơ chân lên kẹp lấy đầu đối phương.
Tề Thiên Phạm lập tức trợn tròn mắt, chân khẽ trượt, đạp nát viên đá dưới chân.
- A...!Nha.
Toàn bộ Dạ Xoa nơi xa đều bị kinh động, mười mấy tên Dạ Xoa xách lấy đầu lâu bay vụt tới bên này.
Lục Ly hung hăng trừng Tề Thiên Phạm một cái, vung tay lên nói:
- Động thủ, xử lý sạch đám Dạ Xoa Tộc này, nhớ kỹ, đánh nhanh thắng nhanh, không được gây ra động tĩnh quá lớn!.