Đây là chuyện rất quỷ dị!
Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu vốn là điều hết sức bình thường.
Nam nhân có dục vọng đối với nữ nhân vốn cũng là bản năng của con người.
Nhưng đến tuổi tác nhất định, loại dục vọng này sẽ từ từ giảm yếu, đến độ tuổi và tâm cảnh như của đám người Dạ Tra, nữ nhân dù xinh đẹp đến mấy ở trong mắt bọn họ đều không khác gì một bộ xương khô.
Càng đừng nói trong thân thể mọi người lúc này đều bốc lên tà hỏa, hận không thể hung hăng đè nữ vương Dạ Xoa Tộc kia xuống đất, “đại chiến” mấy trăm hiệp.
Bởi thế
Đây rõ ràng là thần thông bí thuật đặc hữu của nữ vương Dạ Xoa Tộc, nàng phóng thích loại thần thông bí thuật nào đó, thiêu đốt lên dục vọng trong lòng chúng nhân.
Từ đó khiến bọn hắn lạc mất chính mình, toàn tâm toàn ý bò rạp trên người nữ vương Dạ Xoa Tộc.
Đây là một chuyện rất nguy hiểm, cường giả giao chiến, thời gian một giây liền đủ để quyết định sinh tử.
Một người lạc mất chính mình, đầu óc không còn tỉnh táo, như vậy sợ rằng chết thế nào đều không biết.
Thực ra đám người Dạ Tra rất rõ ràng về mối nguy hiểm này, nhưng tròng mắt bọn hắn vẫn không dời ra khỏi thân thể nữ vương Dạ Xoa Tộc được.
Hô hấp ai nấy đều dần trở nên gấp rút, cảm giác nơi nào đó cứng lên truyền về đại não khiến chúng nhân không khỏi hưng phấn, bảo đao còn chưa hoen rỉ a!
Lục Ly cũng tương tự, hắn chính đang tuổi huyết khí phương cương, đừng nói nữ vương Dạ Xoa Tộc, dù có là nữ Dạ Xoa Tộc bình thường hắn đều chịu không được.
Lúc này hai mắt đỏ ngầu, thở dốc hổn hển, phía dưới ngẩng cao.
- Ha ha ha
Nữ vương Dạ Xoa Tộc phát ra tiếng cười phóng đãng, cười đến độ cong cả thân mình lại, dây chuyền bảo thạch trên cổ cũng theo đó sáng lên.
Nàng đột nhiên duỗi tay ra ngoắc ngoắc về phía mọi người, nháy mắt sắc mặt ai nấy đều đỏ bừng, trên mặt chớp hiện vẻ giãy dụa, tựa hồ trong đầu chính đang thiên nhân giao chiến.
Sâu trong linh hồn chúng nhân truyền tới một ý niệm, nếu tới gần nữ vương Dạ Xoa Tộc, sợ rằng bọn hắn sẽ thịt nát xương tan.
Nhưng trong lòng lại có một tiếng nói khác phi thường cường liệt, tiếng nói kia nhắn nhủ bọn hắn tiến lại, hung hăng đè xuống nữ vương Dạ Xoa Tộc, cảm giác đó sẽ vô cùng sung sướng!
Ông
Bụng dưới Lục Ly sáng lên, Mệnh Luân hiện ra, sau đó hắn hai mắt mê ly bay tới, tựa hồ đã mất đi khống chế, bị mị hoặc của đối phương điều khiển.
- Thiếu chủ!
Minh Vũ rống lên một tiếng, vung vẩy cánh tay định bắt lại Lục Ly, nhưng đã chậm một bước.
Tròng mắt Dạ Tra đỏ lên, trên mặt chất đầy vẻ dữ tợn, cắn răng la lớn:
- Công tử, đi về!
Trong lòng Dạ Tra không khỏi ảo não vạn phần, lúc thăm dò hắn từng bắt được hai tên Dạ Xoa Tộc, tra khảo rất nhiều lần.
Xác định cảnh giới nữ vương Dạ Xoa Tộc quả thật không cao, thực lực hẳn chỉ tương đương Quân Hầu Cảnh, lại không ngờ bí thuật của nàng lại biến thái đến vậy.
Chẳng cần làm gì liền khiến chúng nhân không động đậy được, tinh thần bị chấn nhiếp, lúc này mắt thấy Lục Ly sắp bị hạ độc thủ, bọn hắn lại chỉ biết trơ mắt đứng nhìn.
- Ngao!
Dạ Tra nổi giận gầm lên một tiếng, ánh mắt bất ngờ khôi phục vẻ tỉnh táo, đột ngột tung mình bay tới trước, vươn tay chộp tới Lục Ly, muốn bắt Lục Ly trở lại.
Hưu!
Đúng lúc này, trong cấm địa lần nữa bay vụt ra một bóng người, cũng là một nữ cường giả Dạ Xoa Tộc.
Tròng mắt như bảo thạch bắn ra một đạo lam quang, chui vào trong mắt Dạ Tra.
Đồng thời lân phiến màu đen trên thân ẩn đi, người này không che khuất ba điểm như nữ vương Dạ Xoa Tộc, mà cả người lõa lồ bay vụt về phía Dạ Tra, trên mặt toàn là ý xuân bất tận.
Oanh!
Đầu óc Dạ Tra như muốn nổ tung, tròng mắt bỗng chốc đỏ ngầu, cả người sừng sững bất động giữa không trung.
Tử Hoàn Kiều vốn định học theo Dạ Tra lao ra, thân thể lại mất đi khống chế, chỉ biết trơ mắt nhìn Lục Ly bay về phía nữ vương Dạ Xoa Tộc.
- Thiếu chủ!
Minh Vũ gầm lên một tiếng giận dữ, định dùng nó đánh thức Lục Ly.
Nhưng hai tròng mắt Lục Ly vẫn cứ đờ đẫn, thần tình ngốc trệ, hoàn toàn không có chút phản ứng nào, cứ thế không ngừng tiếp cận lại gần nữ vương Dạ Xoa Tộc.
- Ha ha ha
Nữ vương Dạ Xoa Tộc lại phát ra từng tiếng cười phóng đãng, không ngừng ngoắc ngoắc tay về phía Lục Ly, tựa như đang điều khiển tượng gỗ.
Ba trăm thước, một trăm thước, mười thước!
Lục Ly vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, chúng nhân triệt để tuyệt vọng, trơ mắt nhìn Lục Ly tới gần nữ vương Dạ Xoa Tộc.
Nữ vương Dạ Xoa Tộc còn duỗi ra tay ngọc, khẽ vuốt lên má Lục Ly.
Khi tay ngọc nữ vương Dạ Xoa Tộc nhẹ nhàng vuốt ve lên má, cả người Lục Ly khe khẽ run lên, thần sắc tràn đầy khát vọng.
Hắn tựa hồ đã mất đi khống chế, duỗi ra một tay vuốt tới hai ngọn song phong ngạo nhân trước ngực nữ vương Dạ Xoa Tộc.
- Ha ha ha!
Tiếng cười nữ vương Dạ Xoa Tộc càng thêm phần phóng đãng, nàng có thể nhìn ra Lục Ly là chủ tử của đám người này.
Giờ đây Lục Ly đã ở trong tay nàng, bộ dạng phẫn nộ của đám thủ hạ kia khiến nàng rất là hưng phấn.
Hai mắt nàng đảo quanh, đang nghĩ nên làm sao đùa bỡn tên công tử tôn kính này, để đám thủ hạ của hắn càng thêm phần bi phẫn và tuyệt vọng.
- Hả?
Đúng lúc này, nữ vương Dạ Xoa Tộc đột nhiên biến sắc, bởi vì sâu trong thâm tâm nàng truyền đến cảm giác nguy hiểm trí mạng.
Hơn nữa cảm giác nguy hiểm kia còn bắt nguồn từ thiếu niên trước mắt, bắt nguồn từ bàn tay đang vuốt ve hai ngọn song phong ngạo nhân của nàng.
Ông!
Tay Lục Ly lóe lên quang mang, nháy mắt biến thành huyết trảo, sau đó đột ngột chộp tới ngực nữ vương Dạ Xoa Tộc, một đạo huyết quang sáng lên, một bên ngọn song phong mỹ lệ bất ngờ bị bóp nát.
Tay Lục Ly di động lên, nhẹ nhàng nắm lấy cổ nữ vương Dạ Xoa Tộc, chỉ cần hắn khẽ dùng sức, đầu thân nữ vương Dạ Xoa Tộc sẽ lìa đôi.
Nét mặt vốn đờ đẫn bỗng chuyển thành băng lãnh, tròng mắt mê ly chợt trở nên tỉnh táo và lạnh lùng dị thường, khóe miệng nhếch lên cười giễu cợt, mở miệng nói:
- Nữ vương bệ hạ, tốt nhất ngươi đừng loạn động, bằng không cổ ngươi liền sẽ bị bóp nát!
Cả người nữ vương Dạ Xoa Tộc cứng đờ, chẳng qua tròng mắt lại sáng lên hai đạo lam quang, bất thần chui vào trong mắt Lục Ly.
Nàng vận dụng linh hồn bí thuật, muốn cường hành lau đi linh hồn Lục Ly.
Nhưng mà …
Khiến nữ vương Dạ Xoa Tộc và chúng nhân tại trường chấn kinh chính là, thần sắc Lục Ly vẫn chẳng hề có chút nào biến hóa, ánh mắt vẫn cứ băng hàn mà tỉnh táo, công kích linh hồn của nữ vương Dạ Xoa Tộc chẳng có tí hiệu quả nào với hắn!
Nhìn ánh mắt kinh ngạc của nữ vương Dạ Xoa Tộc, Lục Ly nhếch môi cười nhẹ nói:
- Ngươi đừng dùng chút tài mọn kia nữa, đừng nói ngươi, dù là có công kích linh hồn mạnh gấp mười ngươi đều vô dụng với ta.
Trước kia lúc ở Thần Khải Sơn, Thái Thượng trưởng lão Lục gia đều không thể thám tra được linh hồn Lục Ly, phải biết đấy chính là cường giả Địa Tiên Cảnh chuyên tu linh hồn a.
Bên trong Hồn Đàm của Lục Ly có một con rồng thần bí, con rồng này có thể bảo hộ hắn khỏi bất kỳ công kích linh hồn nào, chí ít Địa Tiên Cảnh trở xuống đều không hiệu quả.
Bởi thế, vừa rồi tuy hắn có xung động và dục vọng rất mãnh liệt, nhưng thần trí lại vẫn một mực thanh tỉnh, hắn tự động bay tới, chính là vì muốn bắt sống nữ vương Dạ Xoa Tộc.
- Thế!
Nữ vương Dạ Xoa Tộc bị chế trụ, một bên song phong còn bị Lục Ly bóp vụn, tự nhiên không thể tiếp tục phóng thích bí thuật.
Phía bên kia, đám người Vũ Hóa Thần đồng loạt động thủ, Minh Vũ thả ra Thế, trấn áp tên cường giả Dạ Xoa Tộc còn lại, Tử Hoàn Kiều cũng lập tức phóng thích Vạn Hoa Trận vây khốn những cường giả khác.
Hưu!
Dạ Tra và ba tên trưởng lão Thanh Loan Tộc bay vụt đến, vây kín quanh người nữ vương Dạ Xoa Tộc, khống chế nàng.
Lục Ly khẽ gật đầu, đám người Dạ Tra phản ứng tương đối nhanh, hắn đảo mắt nhìn sang nữ vương Dạ Xoa Tộc nói:
- Hiện tại ngươi chỉ có hai lựa chọn, hoặc là thần phục ta, hoặc là Dạ Xoa Tộc các ngươi bị diệt tộc!
Không sai!
Vừa rồi Lục Ly không giết nữ vương Dạ Xoa Tộc chính là vì muốn thu phục bộ tộc này.
Không phải hắn háo sắc, mà là bí thuật của bộ tộc này quá mạnh, nếu có thể thu phục, hắn liền sẽ có được một trợ lực vô cùng cường đại..