Chuyện cảm ứng tâm linh là có thật, giữa chị em sinh đôi lại càng dễ xảy ra.
Sinh đôi cùng thai nghén trong bụng mười tháng, huyết mạch tương liên, cùng nhau sinh ra, cùng nhau trưởng thành, trên tinh thần hai người có một ít liên hệ cũng là điều bình thường.
Nếu đôi bào thai này đồng thời thức tỉnh huyết mạch cấp bảy, linh hồn chiến lực đều rất cường đại, cảm ứng tâm linh giữa hai người lại càng mãnh liệt.
Lục Ly vốn tưởng rằng Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương chỉ có thể cảm ứng được sự tồn tại của đối phương, lại không ngờ hắn vuốt ve Bạch Thu Tuyết, Bạch Hạ Sương cũng có thể cảm giác được.
Chuyện này khiến Lục Ly rất sầu muộn, chẳng lẽ sau này hắn và Bạch Thu Tuyết chỉ có thể mến nhau ở khía cạnh tinh thần, chứ một khi phát sinh quan hệ xác thịt, chẳng phải Bạch Hạ Sương cũng bị hắn gián tiếp dày vò?
Bạch Thu Tuyết cũng bị dọa sợ, cuống quít kéo Bạch Hạ Sương đi ra, nàng hoàn toàn không biết phải làm sao, chỉ biết nói nhảm an ủi Bạch Hạ Sương một phen.
Bản thân Bạch Thu Tuyết lại rất rõ ràng, bởi vì cảm ứng tâm linh giữa hai chị em nàng đúng thật vượt xa song bào thai bình thường.
Khi còn bé bất kỳ người nào trong các nàng ngã bệnh, người còn lại liền cũng bị bệnh theo.
Có lần Bạch Hạ Sương bị thương, chính nàng cũng đau đến bốc khói …
Vấn đề là việc này nàng làm sao giải thích với Bạch Hạ Sương?
Chẳng lẽ nói vừa rồi nàng mới bị Lục Ly hôn môi sờ soạng, lần sau nếu Bạch Hạ Sương vẫn có cảm giác liền xem như hết cách, không lẽ nói là bị bóng đè?
Bạch Thu Tuyết trước nay luôn rất dè dặt, một số chuyện không nói được ra miệng, chỉ có thể buồn bực ở trong lòng, cứ thế giam mình trong khoang thuyền, trầm tư nghĩ cách giải quyết.
Mấy ngày sau đó, Bạch Thu Tuyết không thấy đi ra, Lục Ly vốn định triền miên ỉ ôi một phen lại tìm không thấy người.
Được cái Bạch Hạ Sương tính cách đơn thuần, rất nhanh liền quên mất chuyện này, thỉnh thoảng còn tìm Lục Ly tán gẫu, nói muốn Lục Ly dẫn nàng tới đảo nhỏ phụ cận du ngoạn.
Lục Ly không có tâm tình mang theo Bạch Hạ Sương chơi đùa, nếu hắn thành hôn với Bạch Thu Tuyết, nàng liền thành em vợ.
Không việc gì mang theo em vợ chạy loạn, còn ra thể thống gì? Chuyện Bạch Thu Tuyết còn chưa giải quyết, hắn càng không tâm tình đi ra chơi bời.
Đợi ba ngày, trên hồ vực lại xuất hiện vòi rồng, Lục Ly đành tạm thời vứt chuyện Bạch Thu Tuyết sang một bên, lần nữa bay vào vòi rồng, tiếp tục cảm ngộ áo nghĩa trong đó.
Mấy ngày trước hắn bay vào vòi rồng, cảm giác trong lòng càng thêm rõ ràng.
Hắn tin tưởng vững chắc trong vòi rồng ẩn cất giấu thiên địa áo nghĩa, chỉ là hắn vẫn chưa nắm bắt được, thậm chí chưa sờ đến môn lộ.
Một lần không được liền hai lần, một tháng không được liền một năm!
Cảm ngộ áo nghĩ mới khó, chứ tu luyện cảnh giới thì lại rất nhẹ nhàng, chỉ cần có đủ linh tài liền có thể chồng đi ra.
Trong đại gia tộc muốn bồi dưỡng ra một Quân Hầu Cảnh thật ra không tính việc khó, nhưng muốn bồi dưỡng ra một cường giả lại vô cùng khó khăn.
Võ giả không thức tỉnh huyết mạch cường đại, hoặc không cảm ngộ được áo nghĩa cường đại, vậy thì vĩnh viễn không cách nào trở thành cường giả.
Tài nguyên đại gia tộc không phải vô cùng vô tận, nếu ngươi không thể thức tỉnh huyết mạch cường đại, lại không thể cảm ngộ áo nghĩa cao siêu.
Sau khi lên tới Quân Hầu Cảnh, tài nguyên cung cấp sẽ từ từ giảm bớt.
Còn một điểm nữa, càng lớn tuổi, tài nguyên cũng sẽ càng ít, bởi vì tùy theo thời gian tăng trưởng, ngộ tính ngươi càng lúc càng kém, cơ năng thân thể cũng sẽ đảo lui.
Hai ngày sau, một tên trưởng lão Thanh Loan Tộc tới, Nhị trưởng lão đã từ chỗ Yên phu nhân cầm mấy phần linh tài đưa vào tiểu thế giới.
Tộc vương và hai tên trưởng lão Mãnh Tượng Tộc đều đã đạt tới Bất Diệt Cảnh đỉnh phong nhiều năm, sau khi có được linh tài lập tức bế quan xung kích Quân Hầu Cảnh, phỏng chừng nửa năm sau liền sẽ có tin tức.
Trưởng lão Thanh Loan Tộc còn muốn thêm một ít linh tài cho mấy vị trưởng lão Bất Diệt Cảnh Mãnh Tượng Tộc tu luyện, để bọn hắn tranh thủ đề thăng cảnh giới tới Bất Diệt Cảnh đỉnh phong, sau đó xung kích Quân Hầu Cảnh.
Lại qua ba ngày ba đêm, thân thể Lục Ly suy yếu tới cực điểm, lần nữa được Dạ Tra mang ra.
Chờ hắn tỉnh lại, biết được trưởng lão Thanh Loan Tộc mang tới tin tức, khẽ gật đầu tỏ ý đã biết.
Thời gian nửa năm không dài, vừa đủ cho hắn nghĩ cách cảm ngộ áo nghĩa trong vòi rồng, Bạch Thu Tuyết cũng cần tiến một bước tu luyện Thiên Mị Thuật, để sau này tiến vào chinh phạt Hoang giới.
Nhớ tới Thiên Mị Thuật, Lục Ly ngồi không yên, đứng dậy đi tới gian phòng Bạch Thu Tuyết, vừa gõ cửa, bên trong lập tức truyền ra tiếng nói nhu mì:
- Ai?
- Ta!
Lục Ly trầm giọng nói, bên trong truyền ra một trận thanh âm có chút hốt hoảng, Bạch Thu Tuyết hồi đáp rất nhanh:
- Ngươi không phải đi tu luyện ư? Tìm ta có việc gì à?
- Ừm, có chính sự.
Lục Ly nghiêm túc đáp, trong gian phòng không có tiếng trả lời.
Lát sau cửa khoang mở ra, Bạch Thu Tuyết đỏ mặt nhìn Lục Ly nói:
- Có việc gì ngươi cứ nói ở đây đi.
- Sương nhi đâu?
Lục Ly liếc mắt nhìn trong khoang mấy lần, bất ngờ không thấy được Bạch Hạ Sương, trong lòng không khỏi có chút hiếu kỳ.
Bạch Thu Tuyết trừng Lục Ly một cái, nói:
- Sương nhi đi chơi ở Phổ Tế Đảo gần đây, nói là rất thèm Phổ Tế Quả ở đó, chắc lát nữa sẽ về.
- À!
Tròng mắt Lục Ly lập tức sáng rực, thân hình lóe lên, trực tiếp tiến vào trong khoang thuyền, Bạch Thu Tuyết đỏ mặt dậm chân nói:
- Ngươi … ngươi sao thế này? Khuê phòng nữ tử mà ngươi cứ tùy tiện vào như chỗ không người, chuyện này mà truyền ra, ta còn mặt mũi nào gặp người?
Da mặt Lục Ly dày không khác gì tường thành, nhếch miệng cười nói:
- Sợ cái gì? Ta là Đại Đế Bắc Mạc, ai dám nói huyên thuyên, ta sai người bẻ sạch răng.
- Ngươi … vô lại.
Bạch Thu Tuyết trừng Lục Ly một cái, khoái tốc đóng cửa lại, trên thuyền còn có thị nữ và hạ nhân, bị người thấy được lại không hay.
Đóng cửa xong, nàng có chút thấp thỏm ngồi xuống sau bàn, đề phòng nhìn Lục Ly nói:
- Tìm ta có chuyện gì, mau nói đi.
Lục Ly thấy bộ dạng đó của nàng, không khỏi bật cười, nét mặt lại rất nghiêm túc, hỏi:
- Thu Tuyết, Thiên Mị Thuật kia ngươi có thể tu luyện tiếp không? Còn có thể mạnh hơn được không?
Hiện tại Bạch Thu Tuyết đã có thể mị hoặc Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, nếu tiến thêm một bước không chừng có thể mị hoặc Nhân Hoàng, đến lúc đó không cần Mãnh Tượng Tộc, chỉ cần một mình Bạch Thu Tuyết liền có thể đánh xuống Hoang giới.
- Có thể!
Bạch Thu Tuyết nghiêm mặt nói:
- Thiên Mị Thuật có tổng cộng ba tầng, tầng thứ nhất gọi là Điên Đảo Chúng Sinh, tầng thứ hai gọi là Mị Hoặc Thiên Hạ, tầng thứ ba gọi là Nhiếp Thần Trấn Ma, giờ ta mới chỉ ở tầng cảnh giới thứ nhất.
- Ồ!
Lục Ly âm thầm kinh hãi, bí thuật của thần này quả nhiên cường đại, nghe tên thôi đã biết rất lợi hại.
Giờ mới chỉ ở tầng thứ nhất mà đã cao minh như vậy, đến tầng thứ hai tầng thứ ba nói không chừng thật có thể chấn nhiếp Thần Ma.
- Lợi hại!
Lục Ly giơ ngón tay cái lên tán thưởng, Bạch Thu Tuyết được Lục Ly xưng tán, không khỏi có chút ngượng ngùng cúi đầu xuống, Lục Ly đột nhiên đứng dậy đi đến bên bàn nói:
- Chỗ này của ngươi không có nước trà à? Ta khát.
Thấy Lục Ly cứ thế ngồi xuống bên bàn, Bạch Thu Tuyết đứng dậy châm trà cho hắn, ai ngờ Lục Ly đột nhiên vươn tay ôm lấy eo Bạch Thu Tuyết, tay còn lại kéo nàng vào trong ngực.
Bạch Thu Tuyết vừa thẹn vừa giận, sẵng giọng nói:
- Ngươi làm gì, thả ta ra, lưu manh!
- Xuỵt
Lục Ly làm động tác cấm thanh, áp thấp giọng nói:
- Đừng kêu, không thì hạ nhân với đám người Dạ tộc trưởng nghe được lại không hay.
Bạch Thu Tuyết lập tức không dám lên tiếng nữa, vốn định giãy thoát, nhưng một tay Lục Ly gắt gao ôm chặt eo, nàng chỉ có thể dùng hai tay đỡ lấy ngực hắn.
Nét mặt đỏ bừng, bộ dạng nửa cự tuyệt nửa mời mọc khiến tà hỏa cuồn cuộn bốc lên nơi bụng dưới Lục Ly.
Hôm đó triền miên ỉ ôi bị Bạch Hạ Sương phá hoại, hôm nay Bạch Hạ Sương không có đây, Lục Ly tự nhiên không khách khí.
Tay còn lại nhẹ nhàng mơn trớn trên đùi Bạch Thu Tuyết, sau đó khẽ bóp nhẹ mông nàng một cái.
- A...
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng kêu khẽ, tiếp đó một người hấp tấp tiến vào, Bạch Thu Tuyết lập tức như lợi kiếm nhảy vọt lên.
Vừa đứng dậy, Bạch Hạ Sương đã đi vào, chưa kịp nhìn rõ ràng đã hô lớn:
- Tỷ, ta cảm giác có người sờ vuốt mông ta.
Úi, Lục Ly, sao ngươi lại ở đây?.