Bạch Hạ Sương và Bạch Thu Tuyết đi, Lục Ly không cẩn thận thấy thấy cảnh Bạch Hạ Sương xả nước, khiến Bạch Hạ Sương không mặt mũi gặp người.
Sau khi Lục Ly trốn đi, lập tức một thân một mình khóc lóc bay về Thiên Ngục Thành, Bạch Thu Tuyết lo lắng, đành phải cùng bồi theo.
Việc này Lục Ly căn bản không cách nào giải thích, khuê phòng nữ tử đâu phải nơi có thể vào loạn.
Lục Ly vốn định chuốc say Bạch Hạ Sương, sau đó triền miên một lát với Bạch Thu Tuyết, bản thân điều này cũng không sai.
Hắn thậm chí không cách nào bồi tội, càng không mặt mũi gặp Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương, chỉ có thể tạm thời vứt chuyện này sang một bên.
Thời gian có thể hòa tan rất nhiều chuyện, cùng lắm thì sau này đền bù cho Bạch Hạ Sương, nhường ra một ít lợi ích cho Bạch gia.
Áo nghĩa tốc độ đã nhập môn, nhưng không đồng nghĩa Lục Ly đã hoàn toàn nắm giữ, hắn còn cần tiến một bước lĩnh hội.
Áo nghĩa này hắn còn có rất nhiều điểm không hiểu, quan trọng hơn là hắn không biết làm sao lợi dụng áo nghĩa đề thăng chiến lực.
Hắn hạ quyết tâm tiếp tục tu luyện ở đây, dù sao qua một đoạn thời gian Minh Vũ lại sẽ tới đây một lần, thông báo tình huống Bắc Mạc cho hắn, hắn ở Linh Đế Thành hay ở đây đều không có khác biệt gì quá lớn.
Nghỉ ngơi một ngày, Lục Ly phát hiện vòi rồng không xuất hiện, bèn dứt khoát bế quan mấy ngày, tu luyện Huyền lực và Hồn Đàm.
Áo nghĩa đã nhập môn, chuyện tiếp sau không cần phải gấp.
Giờ hắn cần đề thăng cảnh giới, lần trước ngưng tụ Mệnh Luân đã đi qua hơn nửa năm, cảnh giới đã vững chắc, có thể xung kích Mệnh Luân Cảnh trung kỳ, ngưng tụ Mệnh Luân tiếp theo.
Bế quan nửa tháng, vòi rồng lại xuất hiện, Dạ Tra đánh thức Lục Ly.
Lục Ly tiến vào trong vòi rồng, ở bên trong tìm hiểu một ngày, Lục Ly thử áp dụng áo nghĩa tốc độ vào thực tiễn, kết quả không cẩn thận khiến vòi rồng tiêu tán.
Không có vòi rồng, không cách nào cảm ngộ, Lục Ly đành phải trở về tiếp tục bế quan tu luyện Huyền lực và Hồn Đàm.
Dù sao hắn cũng đang chuẩn bị xung kích Mệnh Luân Cảnh trung kỳ, cần tập trung vào tu luyện Huyền lực và Hồn lực.
Hiện tại tốc độ tu luyện Huyền lực của Lục Ly đã rất nhanh, gấp trăm lần so với trước kia.
Bởi vì hắn mua được một nhóm đan dược tại Linh Lung Các tên là Linh Lung Đan, là do Linh Lung Các tự thân luyện chế.
Đan dược này là một trong những đan dược tu luyện đỉnh cấp nhất Trung Châu, nếu không phải nhờ quan hệ của Khương Khinh Linh thì dù có Huyền Tinh cũng không mua được.
Giá Khương Khinh Linh đưa ra còn rất thấp, một vạn Huyền Tinh một viên, đây là giá hữu nghị, nếu cầm ra bên ngoài ít nhất cũng phải bán ba vạn Huyền Tinh một viên.
Hiện tại mỗi ngày Lục Ly tu luyện cần tiêu tốn mười viên Linh Lung Đan, nói cách khác một ngày hắn phải xài ra mười vạn Huyền Tinh, một tháng liền là ba trăm vạn Huyền Tinh.
Ba trăm vạn Huyền Tinh là khái niệm thế nào?
Đó là mấy thanh Huyền khí Thánh giai, còn là tính theo giá hữu nghị của Linh Lung Đan, nếu theo giá thị trường một tháng dự tính phải tiêu tốn ngàn vạn Huyền Tinh.
Lục Ly mới chỉ là Mệnh Luân Cảnh, càng về sau đan dược cần dùng lại càng nhiều, đến lúc đó Huyền Tinh xài ra sẽ như nước chảy.
Nếu không có thế lực lớn ở sau lưng duy trì, Lục Ly muốn tu luyện tới Mệnh Luân Cảnh trung kỳ còn không biết phải mất bao nhiêu năm.
Khương Khinh Linh dựa vào đâu mà tu luyện nhanh như vậy, Lục Nhân Hoàng dựa vào đâu mà trở thành thiên tài biến thái nhất Trung Châu trong mười vạn năm qua.
Bởi vì đứng sau lưng bọn họ là hai Vương tộc, có được tài nguyên vô tận.
Mục đích Lục Ly trở về Bắc Mạc cũng là vì tài nguyên, nếu không phải thành là Đại Đế Bắc Mạc, hắn làm sao có thể dùng được Linh Lung Đan? Hơn nữa hắn còn phải tu luyện Hồn Đàm, Hồn Tinh cũng xài như nước chảy.
Một thiên tài là được đắp lên từ vô số linh tài, không có linh tài, dù là thiên tài tuyệt thế cũng thành phế vật.
Nếu không cung cấp cho Khương Khinh Linh linh tài, phải dựa vào chính nàng đi kiếm, với tính khí như vậy sớm muộn rồi cũng bị giết.
Lục Ly không có quá nhiều khái niệm đối với Huyền Tinh, dù sao tu luyện cứ phải dùng những thứ tốt nhất.
Ở trong mắt hắn thực lực vĩnh viễn là vương đạo, có được thực lực, muốn có Huyền Tinh còn không dễ dàng? Tệ nhất liền đi cướp bóc đốt giết, diệt một đại gia tộc liền sẽ có Huyền Tinh.
Bắc Mạc rất bình tĩnh, ngày qua rất sung túc, không có việc gì thì bế quan tu luyện, vừa có vòi rồng liền đi ra tiến vào trong lĩnh hội áo nghĩa.
Thỉnh thoảng ngồi trên boong thuyền hóng mát, tưởng niệm Lục Linh, nghĩ về Lục Nhân Hoàng và mẫu thân, lâu lâu cũng sẽ nhớ tới Bạch Thu Tuyết.
Chỉ là lúc này hắn còn chưa dám đi gặp Bạch Thu Tuyết, vạn nhất Bạch Hạ Sương vẫn chưa hết giận thì sao?
Thời gian lại qua hai tháng.
Minh Vũ tới, mang đến ba tin tức, đều không phải tin tốt!
Đã ném xuống Hàn Băng Thâm Uyên rất nhiều người, nhưng không ai đi ra, tất cả đều được luyện chế bản mệnh ngọc phù, người đi xuống không một ngoại lệ, bản mệnh ngọc phù đều nát, chết sạch.
- Chết sạch? Đã đưa xuống hơn một trăm người?
Sắc mặt Lục Ly không khỏi âm trầm, dựa theo Lục Linh suy tính, Lục Nhân Hoàng vẫn còn sống, hẳn là đang ở dưới Hàn Băng Thâm Uyên.
Giờ hắn đưa một nhóm người xuống, lại đều chết sạch.
Như vậy chỉ có hai khả năng, đám người này còn chưa xuống đến đáy Thâm Uyên liền đã chết.
Hoặc là đến vực sâu mà không tìm được Lục Nhân Hoàng, sau đó bị hại.
Nếu đám người này gặp được Lục Nhân Hoàng, Lục Nhân Hoàng nhất định sẽ bảo vệ hắn bọn họ.
Sau đó hỏi dò một phen, biết được mình làm Đại Đế ở Bắc Mạc, nói không chừng Lục Nhân Hoàng còn sẽ nghĩ cách báo cho Lục Ly, để hắn biết mà giúp đỡ đi ra.
Giờ người đều chết sạch, Lục Ly không biết phải làm sao.
Hắn còn chưa ngu đến mức đích thân đi xuống, hoặc để Minh Vũ đi xuống.
- Tin thứ hai là gì?
Lục Ly khẽ thở dài, tạm thời vẫn phải chờ, chờ chinh phục Hoang giới, sau đó lại phái Nhân Hoàng Hoang giới đi xuống tìm.
Sắc mặt Minh Vũ thoáng hiện vẻ đắng chát, nói:
- Phía Linh Lung Các truyền đến tin tức, đã soát qua một lần toàn bộ cường giả Thần Châu đại địa, chỉ tìm được ba người cảm ngộ Thánh Quang áo nghĩa.
Một người năm năm trước chết rồi, một người là tiên cô Vấn Tiên Điện, còn một người nữa là La Hán Đại Phật Tự.
Nhưng La Hán Đại Phật Tự đã ngồi thiền trăm năm, chưa từng đi ra ngoài nửa bước.
Tiên cô Vấn Tiên Điện cũng sắp chết già, năm mươi năm nay không thấy rời đi Vấn Tiên Điện, Linh Lung Các phái người tới hai nơi kia xác nhận, đều không nghe ngóng được tin về Lục Linh tiểu thư.
Trong mắt Lục Ly chớp động hàn quang, lạnh giọng nói:
- Có phải sai lầm ở đâu rồi không? Hay là Vấn Tiên Điện và Đại Phật Tự cố ý giấu diếm? Hoặc còn có cường giả cảm ngộ Thánh Quang áo nghĩa khác mà chưa tra ra?
Minh Vũ lắc đầu nói:
- Không sai được, Khương Hoằng đích thân tới, hắn nói việc này do Khương tiểu thư hỏi tới, phía Tình Báo Đường đã điều tra mấy lần, đích thân hắn hỏi dò Vấn Tiên Điện và Đại Phật Tự.
Hơn nữa còn thông qua rất nhiều phương pháp khác nhau để ấn chứng, thời gian gần đây hai vị kia quả thật chưa từng đi ra ngoài.
Còn liệu có phải có cường giả khác cảm ngộ Thánh Quang áo nghĩa hay không, vậy thì không biết?
Lục Ly vung nắm tay nện nát chiếc bàn trước mặt, phẫn nộ quát:
- Tra, nghĩ cách tra, chính chúng ta đi thăm dò, tiêu tốn bao nhiêu Huyền Tinh cũng mặc, nhất định muốn tra rõ ràng.
Đối với Lục Ly, Lục Linh còn quan trọng hơn cả mạng sống bản thân.
Cường giả cảm ngộ Thánh Quang áo nghĩa, đây là manh mối duy nhất.
Lục Ly không thể nào tiếp thu được sự thật này, bởi thế hắn không muốn dựa vào Linh Lung Các nữa, mà sẽ nghĩ tự mình tra, cứ luôn thiếu nợ ân tình Khương Khinh Linh, Lục Ly cũng không thoải mái.
Minh Vũ nghĩ nghĩ bèn nói:
- Ngược lại có một cách, chúng ta có thể đi Thần Điện treo thưởng một khoản hậu hĩnh, không chừng rất nhanh liền có thể tra được chút manh mối.
- Thần Điện?
Lục Ly thoáng sửng sốt, hắn chỉ nghe nói qua Thần Miếu chứ chưa từng nghe qua về Thần Điện, Linh Lung Các đều không tra được, Thần Điện này còn lợi hại hơn cả Linh Lung Các?.