Bất Diệt Long Đế


Lục Ly không thể chết!
Tống Kỳ và Tinh Hóa đều đã chết, Hoang giới đã nằm trong tầm tay, Lục Ly được đến Hoang giới, Bắc Mạc và Bạch gia sẽ theo đó bay vọt.
Lục Ly là nam tử nàng yêu mến, làm sao Bạch Thu Tuyết có thể trơ mắt nhìn hắn chết? Chỉ cần mình chuyển dời độc tố đi, có thể còn trăm năm để hóa giải, còn cơ hội để sống sót.

Hơn nữa Lục Ly nhất định cũng sẽ nghĩ cách giúp nàng giải độc.
Bởi thế cứu Lục Ly là điều gần như không cần phải cân nhắc, rất nhanh Bạch Thu Tuyết liền nghĩ thông suốt.

Sở dĩ chần chờ suốt một nén hương là vì theo bản năng nàng có chút sợ hãi.
Bất luận tính cách nàng trầm ổn đến đâu, thì rốt cuộc vẫn chỉ là một tiểu cô nương tuổi dậy thì.

Bất luận lần này có thể còn sống hay không, nàng sẽ một thân một mình đông kết trong băng giá suốt mấy chục năm, tay chân không thể động đậy, chỉ có linh hồn là có thể suy nghĩ.
Nói cách khác nàng sẽ biến thành người thực vật, biến thành một xác sống, cứ vậy cô độc, an tĩnh suốt mấy chục năm.
Bất luận là ai đều sẽ sợ hãi, người đều ích kỷ, ngoài miệng có nói lời tốt đẹp thế nào, đến khi sự tình xảy ra trên người mình đều sẽ chần chờ, sẽ theo bản năng bài xích.
Bởi thế Bạch Thu Tuyết có thể mở miệng xác định cứu người chỉ sau nửa nén hương cân nhắc, điểm này khiến Dạ Tra không khỏi lau mắt mà nhìn, trong lòng kính phục.

Việc này nếu là xảy ra trên thân Dạ Tra, hắn khẳng định cũng sẽ chần chờ, dự tính còn sẽ do dự càng lâu, mặc dù sau cùng chắc hắn vẫn sẽ chọn cứu Lục Ly.
- Ai
Nghiệp Cơ khẽ thở dài, thoáng ngừng lại, quỳ một chân xuống đất, ngước mắt nhìn Bạch Thu Tuyết nói:
- Thần Nữ thứ tội, thật ra Nghiệp Cơ không nên nói ra loại bí pháp giải độc này.


Chẳng qua thật không dễ dàng mới tìm được người có thể cảm ngộ Thiên Mị Thuật, Nghiệp Cơ không muốn bỏ qua cơ hội này.

Sau khi bị băng phong, Thần Nữ sẽ không còn bị việc vặt trần thế quấy nhiễu, vì cầu sinh chấp niệm sẽ càng được tăng cường, tỷ lệ xung kích tầng thứ ba Thiên Mị Thuật sẽ càng lớn.

Chỉ khi Thần Nữ đột phá tầng thứ ba Thiên Mị Thuật mới có thể dẫn dắt Dạ Xoa Tộc tiến tới huy hoàng, Nghiệp Cơ có tội, nếu Thần Nữ xung kích thất bại, Nghiệp Cơ sẽ đi theo bầu bạn Thần Nữ.
Nghiệp Cơ quả nhiên có mưu đồ, Dạ Tra đã đoán trúng.
Dạ Tra nghĩ nghĩ liền lạnh giọng nói:
- Nghiệp Cơ, nếu công tử không giải được độc, Thu Tuyết tiểu thư lại trúng độc, đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt, diệt đi Dạ Xoa Tộc các ngươi.
Nghiệp Cơ gật đầu nói:
- Điều này thì không vấn đề, trong lịch sử tộc ta có ghi chép rõ ràng, Thần Nữ và Dạ tộc trưởng có thể tùy ý tra xem.
- Đi!
Bạch Thu Tuyết không nói nhảm nửa lời, chỉ cần có thể giúp Lục Ly giải độc, chỉ cần nàng xung kích tầng thứ ba Thiên Mị Thuật liền có thể hóa giải loại độc này.

Hai điểm kia không có vấn đề, những chuyện còn lại nàng không thèm để ý.
Chúng nhân một đường bay thẳng tới Vương bộ Dạ Xoa Tộc, từ chỗ này tới Vương bộ Dạ Xoa Tộc cần một đoạn thời gian, trên đường Nghiệp Cơ sử dụng bí pháp truyền tin về, để tộc nhân kịp thời chuẩn bị trước.
Hai ngày sau, chúng nhân đi đến Vương bộ Dạ Xoa Tộc, trưởng lão Dạ Xoa Tộc bưng lấy một quyển bí thuật đưa tới.

Bí thuật này được chép trên da thú màu vàng, rõ ràng đã có một ít năm tháng, không làm giả được, Dạ Tra nhìn thoáng qua liền biết là thật.
Dạ Tra và Bạch Thu Tuyết đều hiểu cổ ngữ, hai người tra xét một phen, xác định không có vấn đề, sau đó Bạch Thu Tuyết mở miệng nói:
- Chúng ta giải độc ở đâu?
Trên đường Lục Ly tỉnh mấy lần, nhưng mỗi lần đều vô cùng thống khổ, Bạch Thu Tuyết nhìn mà trái tim như rỉ máu.


Nếu không phải nhất định phải trở về Vương bộ Dạ Xoa Tộc mới có thể giải độc, dự tính trên đường Bạch Thu Tuyết đã nghĩ cách bắt đầu chuyển dời độc tố.
- Đi Thiên Long Tuyết Sơn.
Nghiệp Cơ chỉ về hướng bắc nói:
- Bên kia có một tòa núi tuyết, sau khi Thần Nữ giải độc, chúng ta nhất định phải sử dụng bí thuật đông kết Thần Nữ.

Nếu không một khi độc tố trong thân thể Thần Nữ khuếch tán, sau bảy ngày liền sẽ chết đi.
Nghiệp Cơ lấy ra một quyển da thú cũng màu vàng từ trong ngực, đưa qua nói:
- Thần Nữ, đây là phương pháp chuyển dời độc tố, ngươi trước xem xem.

Trên đó còn có tâm đắc tu luyện Thiên Mị Thuật của các đời tiền bối, ngươi phải ghi nhớ thật kỹ, một khi băng phong, trừ phi ngươi cảm ngộ được tầng ba thứ Thiên Mị Thuật, bằng không liền không cách nào tỉnh lại được nữa.
Nghiệp Cơ thoáng ngừng một lát rồi nói tiếp:
- Thần Nữ ngươi cứ yên tâm tham ngộ Thiên Mị Thuật, chúng ta sẽ dùng bí thuật đặc thù, truyền năng lượng vào giúp ngươi, đảm bảo nhục thể ngươi sẽ không chết.

Chỉ cần ngươi có thể phá băng mà ra, nhục thể tuyệt đối vẫn sẽ tuổi trẻ mỹ lệ như bây giờ.
Bạch Thu Tuyết khẽ gật đầu, trong lòng nàng sớm đã đưa ra quyết định.

Nàng cũng như Lục Ly, chuyện đã quyết định rồi chín con trâu cũng không kéo lại được, nàng nhanh chóng lật xem, nét mặt xinh đẹp theo đó dần đỏ ửng.

Nhìn một lát liền thấp giọng hỏi:

- Chỉ có cách thế này mới có thể hút độc ra được ư?
Nghiệp Cơ khẽ gật đầu, ngại bởi Dạ Tra ở đây nên nàng không tiện nhiều lời, Bạch Thu Tuyết đỏ mặt nhìn Lục Ly một cái, cũng không nói gì thêm, tiếp tục chăm chú lật xem.
- Được rồi, đi Tuyết Sơn.
Bạch Thu Tuyết nhìn một lát, sau đó khua tay nói:
- Những chuyện còn lại đều chuẩn bị xong hết chưa?
- Chuẩn bị xong!
Nghiệp Cơ gật đầu nói:
- Chuyện của Thần Nữ chính là ưu tiên số một của Dạ Xoa Tộc, thuộc hạ sao dám có nửa điểm sai lầm.
Bạch Thu Tuyết nhìn sang Dạ Tra một cái, tung người nhắm thẳng núi tuyết mà đi, Nghiệp Cơ Dạ Tra và trưởng lão Dạ Xoa Tộc cấp tốc đuổi theo, ngoài ra còn có mười mấy tên Phi Thiên Dạ Xoa cũng bay vụt mà lên.
Bay về phía bắc được chừng trăm dặm, trước mặt quả nhiên xuất hiện một ngọn núi tuyết cao vút, đâm thẳng trời mây.

Chúng nhân bay lên đỉnh núi, trên núi dưới núi có rất nhiều Dạ Xoa Tộc trấn giữ, đỉnh núi còn được kiến tạo một tòa thành bảo, xem ra thành bảo này chỉ mới dựng lên không lâu.
- Dạ tộc trưởng, giao Lục đại nhân cho ta.
Nghiệp Cơ đứng bên ngoài thành bảo, quay sang nhìn Dạ Tra, sau đó bổ sung thêm một câu:
- Ngươi canh giữ ở ngoài này, tiến vào không tiện lắm.
Dạ Tra nhớ đến nét mặt đỏ ửng vừa rồi của Bạch Thu Tuyết, như có điều suy tư, hắn nhìn Nghiệp Cơ một cái thật sâu, uy hiếp nói:
- Nghiệp Cơ, hy vọng ngươi đừng gạt ta, bằng không hậu quả thế nào chắc ngươi cũng biết.
Nghiệp Cơ khẽ gật đầu, ôm lấy Lục Ly tiến vào trong.

Bạch Thu Tuyết bước nhanh đi theo, Dạ Xoa tộc trưởng lão đi ở sau cùng, còn tiện tay đóng lại cửa lớn thành bảo.
Lạnh!
Vừa tiến vào thành bảo, một cỗ khí tức băng hàn đập vào mặt, lấy cảnh giới như Bạch Thu Tuyết đều không khỏi run rẩy.

Nghiệp Cơ giải thích nói:

- Trong thành bảo này có đại trận, có thể tụ tập hàn khí trong núi tuyết, bằng không không cách nào hình thành băng xuyên vạn năm để đông kết ngươi.
Thành bảo không lớn, chỉ có một tòa đại sảnh, ngoài ra còn một gian phòng, trưởng lão đi tới mở cửa gian phòng, bên trong là một thế giới băng.

Vách tường đều đông kết, còn có một bộ giường lớn bằng băng, bốc lên hàn khí âm u.
Nghiệp Cơ đặt ngang Lục Ly trên giường, sau đó đút cho hắn hai viên đan dược, lúc này mới nhìn sang Bạch Thu Tuyết nói:
- Thần Nữ, ta đã cho Lục công tử phục dụng đan dược đặc thù.

Lát nữa hắn sẽ có phản ứng, nhưng không tỉnh lại, ngươi chỉ cần dựa theo cách ghi trên bí thuật mà làm là được, chuyện sau đó cứ yên tâm giao cho chúng ta.

Nếu ngươi sợ, hai người chúng ta có thể ở trong này với ngươi.
- Không cần, các ngươi ra bên ngoài trông chừng, lúc nào làm xong ta gọi các ngươi.
Trong phòng lạnh lẽo thấu xương, mặt Bạch Thu Tuyết lại càng lúc càng đỏ.

Cách hút độc ghi trong bí pháp không phải dùng miệng hấp, mà là dựa vào nơi đó để hấp, cần sử dụng Thiên Mị Thuật, nhân lúc hoan hảo hút toàn bộ độc dịch vào trong cơ thể Bạch Thu Tuyết.
- Ai
Bạch Thu Tuyết thoáng có chút tiếc nuối, nữ tử thường thường rất để ý tới lần đầu tiên, trong tưởng tượng của nàng đó sẽ là một khung cảnh cực kỳ lãng mạn, được Lục Ly trăm ngàn yêu thương.
Không ngờ thực tế lại diễn ra trong hoàn cảnh thế này, hơn nữa Lục Ly còn hoàn toàn không biết gì, hết thảy đều phải dựa nàng chủ động đi làm.
Quan trọng nhất chính là sau khi làm xong việc, nàng sẽ sa vào ngủ đông dài dằng dặc, mắt nàng sẽ không mở ra được.

Không nhìn thấy thế giới tươi đẹp này, không nhìn thấy Bạch Hạ Sương, không nhìn thấy Yên phu nhân và tộc nhân Bạch gia.
Băng phong thì cũng thôi, nhưng linh hồn nàng vẫn thanh tỉnh.

Nàng sẽ một thân một mình vượt qua thời quang dài dằng dặc, không khác gì bị giam trong lao tù đen tối, nàng không biết mình có thể kiên trì được không, hay là sẽ phát điên, hoặc vĩnh viễn không thể tỉnh lại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận