Đưa người vào trong băng phong, cách này thật ra được dùng ở rất nhiều nơi tại Trung Châu.
Tỉ như có người bị trọng thương, tạm thời không có linh dược, vậy liền băng phong lại, để tiến vào trạng thái chết giả, như vậy liền có thể kéo dài thời gian chết đi.
Gia gia Lục Ly từng độc thân xông vào Thánh Tiên đại địa, cuối cùng trọng thương quay về, trong người trúng vu độc rất lợi hại.
Thế là cũng bị đóng băng, ở ngay thiền điện trong lòng đất dưới Thần Chi Huyết Trì, Lục Ly còn tận mắt chứng kiến hàn khí dày đặc toát ra từ trong thiền điện kia.
Bây giờ Bạch Thu Tuyết cũng bị đóng băng, lần băng phong này không biết sẽ kéo dài bao lâu.
Dựa theo lời Nghiệp Cơ, độc Thần Tiên Tử không người nào trong thiên hạ có thể giải, dù là đại trụ trì Đại Phật Tự kia cũng phá giải không ra.
Duy nhất có thể giải được loại độc này chỉ có cường giả Vu tộc Thánh Tiên đại địa, nhưng đó là dị tộc, còn là dị tộc xung khắc như nước và lửa với Nhân tộc.
Lục Chính Dương thân là Địa Tiên Cảnh, tiến vào Thánh Tiên đại địa đều phải trọng thương mà về, Lục Ly đi, vài phút liền bị diệt.
Bởi thế Lục Ly không làm chuyện gì ngu xuẩn, hắn chỉ ở lại trong phòng băng bồi cùng Bạch Thu Tuyết, hắn không ăn không uống không ngủ.
Đến lúc thân thể chịu hết nổi mới thoáng vận chuyển Huyền lực hóa giải hàn khí trên người, tránh cho thân thể bị đóng băng.
Một ngày lại một ngày
Nghiệp Cơ và Dao Cơ không dám vào tiến vào khuyên nhủ Lục Ly, chỉ có thể đứng ngoài canh giữ.
Dạ Tra đi ra một chuyến, năm ngày sau mới trở về, hắn mang theo bốn tên trưởng lão Thanh Loan Tộc, đồng thời cũng dẫn theo cả đám người Mông Trí.
Hắn không báo tin cho đám người Yên phu nhân, hắn biết chuyện trong Hoang giới người biết càng ít càng tốt.
Hắn chỉ là đưa tin cho Yên phu nhân, nói hết thảy tốt đẹp, Tống Kỳ đã bị chém giết, để Yên phu nhân xử lý chuyện bên ngoài.
Mông Thần đang trên đường đến đây, Nghiệp Cơ sử dụng bí pháp truyền tin cho hắn.
Nghiệp Cơ còn phái người đi xác nhận, Tinh Hóa quả thực đã chết, thi thể đều không còn, đồng thời toàn bộ cường giả Tinh Không Tộc đều chết sạch.
Nói cách khác hiện tại Thái Thản Tộc đã là vương giả ở Hoang giới, nếu Mông Thần xóa bỏ lời hứa, hắn có thể giết sạch đám người Lục Ly Mông Trí Dạ Tra, sau đó xưng vương xưng bá ở Hoang giới.
Nghiệp Cơ rất lo lắng, mấy người Dạ Tra Mông Trí cũng có chút lo lắng.
Nhưng Lục Ly ở lỳ trong phòng băng không ra, bọn họ cũng hết cách, đành phải đứng chờ dưới Thiên Long Tuyết Sơn.
Thời gian lại đi qua mấy ngày, Mông Thần dẫn theo tám tên trưởng lão Thái Thản Tộc đi tới.
Nghiệp Cơ dẫn người nghênh đón, Dạ Tra và đám người Mông Trí lại là như lâm đại địch, tùy thời chuẩn bị mang theo Lục Ly rời đi.
Nửa canh giờ sau, đám người Mông Thần đã tới dưới Thiên Long Tuyết Sơn, từ đằng xa Nghiệp Cơ liền chớp chớp mắt ra hiệu, Dạ Tra và Mông Trí như trút được gánh nặng.
Nhiều năm như vậy qua đi, xem ra Thái Thản Tộc vẫn như khi xưa, hết lòng tuân thủ hứa hẹn, đã nói là làm, Mông Thần tới đây là để tuyên thệ trung thành.
Chẳng qua ngẫm lại thì thấy cũng đúng, khi trước lúc trưởng lão Thái Thản Tộc Mông Họa bị Lục Ly đánh bại, hắn nói một không hai, còn khinh thường kẻ nào giở trò dối trá, nói thua là thua, thắng là thắng.
Thái Thản Tộc có nguồn gốc từ Mãnh Tượng Tộc, Mãnh Tượng Tộc tứ chi phát đạt, đầu óc ngu si.
Rất nhiều chuyện không muốn đi nghĩ nhiều, bởi thế qua nhiều năm như vậy, Mãnh Tượng Tộc vẫn một mực phụ thuộc Thanh Loan Tộc, chuyện động não giao hết cho Thanh Loan Tộc, bọn hắn phụ trách xông giết đánh nhau.
Mông Thần mang theo tám tên trưởng lão, tất cả đều là Quân Hầu Cảnh, khí huyết kinh người, tám tên trưởng lão xếp thành một hàng, đứng ở sau lưng Mông Thần, thần sắc ai nấy đều rất trang nghiêm.
Mông Thần nhìn Dạ Tra và Mông Trí đứng dưới chân núi, nói:
- Mời công tử đi ra, Mông Thần có chơi có chịu, chuyên trình tới đây để tuyên thệ trung thành.
Dạ Tra vội vàng bay vụt lên, Mông Trí gật đầu nói:
- Mông Thần, ta lấy thân phận tộc trưởng Mãnh Tượng Tộc tuyên bố, từ hôm nay trở đi, ân oán giữa hai tộc chúng ta sẽ bỏ qua, sau này Thái Thản Tộc và Mãnh Tượng Tộc đều cùng một tộc, cùng hưởng vinh nhục.
- Gặp qua tộc trưởng tổ tộc!
Lần này Mông Thần rất khách khí, mang theo tám tên trưởng lão quỳ khuỵu gối xuống đất, đưa tay đặt lên ngực, cúi đầu vái một cái thật sâu.
Trên thực tế, Mông Thần có thể tới thề trung thành với Lục Ly, một phần rất lớn là bởi Mông Trí.
Di huấn trước khi chết của tiên tổ khai tộc Thái Thản Tộc, Mông Thần không dám quên.
Thế hệ này của hắn có thể hoàn thành di nguyện tổ tiên, được đến chấp nhận từ Mãnh Tượng Tộc, sau này chết rồi Mông Thần cũng có mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông.
Hưu!
Không đợi Dạ Tra bay lên, Lục Ly đã từ trên Thiên Long Tuyết Sơn bay vụt xuống.
Hắn cưỡi Mệnh Luân màu bạc đứng ngạo nghễ giữa trời, trên mặt không có một tia tâm tự ba động, sâu trong mắt toàn là băng lãnh.
Hắn nhìn xuống Mông Thần, quát khẽ nói:
- Mông Thần, Lục Ly ta tiếp nhận tuyên thệ trung thành từ ngươi, ngày sau đồng sinh cộng tử, cùng chung vinh nhục.
Đời này Lục mỗ nhất định tận hết năng lực dẫn dắt các ngươi giết về Trung Châu, đoạt lại tổ địa.
Nếu làm trái lời thề, Lục Ly ta vĩnh viễn chìm sâu dưới biển Địa Ngục.
Mông Thần nhìn Lục Ly một cái thật sâu, sau đó cúi đầu xuống, quát khẽ nói:
- Tham kiến Thánh Chủ.
Mông Họa và tám tên trưởng lão cũng đồng loạt cúi đầu xuống, quát khẽ nói:
- Tham kiến Thánh Chủ!
- Đứng lên đi, sau này gặp ta không cần hành lễ.
Lục Ly lạnh lùng nói, trước mặt quỳ một tên Nhân Hoàng, nhưng hắn lại không có nửa điểm vui mừng hay đắc ý.
Một thiếu niên Nhân tộc mười bảy tuổi, đối mặt cường giả mạnh như thế, lại vẫn không có nửa điểm co thúc hay bối rối, ngược lại còn rất thản nhiên.
Cảm giác cứ như thể tự nhiên phải thế, khí trường vô hình tán phát ra khiến đám người Mông Họa không khỏi cảm thấy đè nén.
Tựa hồ đứng ở trước mặt không phải một tên thiếu niên Nhân tộc Mệnh Luân Cảnh, mà là một Địa Tiên!
Mấy người Mông Thần đứng dậy, Lục Ly đảo mắt quét qua, quát khẽ nói:
- Mông Thần, Mông Trí, Dạ Tra!
Dạ Tra bay xuống, đứng ở trước mặt Mông Trí Mông Thần, ba người chắp tay nói:
- Có thuộc hạ.
- Thống nhất Hoang giới!
Lục Ly vung tay nói:
- Phàm là tộc quần không phục, giết không cần luận.
Đồng thời phong tỏa hết thảy thông đạo, tin tức về nơi này tuyệt đối không thể truyền ra bên ngoài.
- Tuân mệnh!
Đám người Mông Thần chắp tay lĩnh mệnh, Lục Ly phi thân lên.
Bay đến giữa trời bỗng chợt ngừng lại, nhìn xuống Mông Thần nói:
- Mông Thần, ngươi có biết làm sao giải được độc Thần Tiên Tử?
Mông Thần suy nghĩ một lát, lắc đầu nói:
- Thuộc hạ không biết, trong lịch sử Thái Thản Tộc không thấy có ghi chép về chuyện này.
- Được rồi, không sao!
Lục Ly khua tay nói:
- Sau khi thống nhất Hoang giới lại đến gặp ta, nếu không các ngươi cũng không cần trở về.
- Vâng!
Mông Thần lần nữa khom người hô lớn, bọn hắn cũng như Mãnh Tượng Tộc, đều là hạng cơ thịt phát triển, một khi đã nhận định chuyện gì liền sẽ không có nửa điểm chần chờ.
Lục Ly biến mất trên đỉnh núi, Mông Thần nhìn theo một lúc lâu, sau đó quay sang Mông Trí hỏi:
- Thánh Chủ sao thế?
Mông Trí lại nhìn sang Dạ Tra, kẻ sau lắc đầu nói:
- Một lời khó nói hết, Thánh Chủ trúng kịch độc Thần Tiên Tử, người yêu hắn vì muốn cứu hắn, đã chuyển dời độc tố lên người mình.
Lúc này đã bị đóng băng, nhiều nhất chỉ có trăm năm thọ nguyên.
- À!
Mông Thần à một tiếng, trong lòng lại không khỏi thở dài một hơi, có nữ tử vì Lục Ly mà tình nguyện đánh đổi mạng sống, chuyển độc lên người.
Xem ra nhân phẩm Lục Ly sẽ không sai, hơn nữa người Thanh Loan Tộc trước giờ luôn thông minh xảo trá, Dạ Tra đều khăng khăng một mực đi theo Lục Ly như thế, có lẽ nửa cuốn Thiên Sách Thuật kia đoán đúng cũng nên.
- Đi thôi, Tinh Hóa chết rồi, thống nhất Hoang giới dễ như trở bàn tay, chỉ cần đám người chúng ta cũng đủ nhẹ nhàng quét ngang Hoang giới.
Trên mặt Mông Thần lộ ra một tia khoái ý, bị Tinh Không Tộc đè ép nhiều năm, rốt cục Thái Thản Tộc đã có thể trút giận.
- Được rồi, lão tứ lưu lại, những người khác theo ta đi chinh phạt Hoang giới!
Trong mắt Dạ Tra chớp qua một tia sát ý, có thể nắm xuống Hoang giới, liền đồng nghĩa với Thanh Loan Tộc Mãnh Tượng Tộc đã cách mục tiêu giết về Trung Châu đoạt lại tổ địa càng gần một bước.
Luân Hồi Cung và năm đại thế lực kia như từng ngọn núi lớn đè ép khiến bọn họ không thở nổi, hôm nay rốt cục đã thấy được một tia hy vọng.