Sau khi nghe Khương Vô Ngã giải thích một phen, Lục Ly mới dần có chút hiểu rõ đối với tình hình Đấu Thiên Giới.
Lịch sử Nhân tộc chia làm thời kỳ viễn cổ, thời kỳ trung cổ và thời kỳ cận cổ hiện.
Thời kỳ viễn cổ là lịch sử bằng máu và nước mắt của Nhân tộc, Nhân tộc biến thành súc vật, nô lệ, run rẩy dưới chân vạn tộc, bị tùy ý ngược sát, trở thành thức ăn trong bụng vạn tộc.
Thời kỳ trung cổ Nhân tộc bắt đầu lặng lẽ quật khởi, có được huyết mạch thần kỹ, mò mẫm ra huyền kỹ, cảm ngộ thiên đạo và áo nghĩa.
Nhưng lúc đó Nhân tộc vẫn còn rất yếu, chỉ có thể miễn cưỡng tự vệ.
Thẳng đến giai đoạn cuối thời kỳ trung cổ, Nhân tộc mới lại xuất hiện thiên kiêu phong hào Đấu Thiên, chiến lực đạt đến trạng thái khoáng cổ tuyệt kim.
Một người quét ngang toàn bộ vạn tộc, đuổi toàn bộ tộc quần khác ra khỏi Thần Châu đại địa, giết cho Đấu Thiên Giới máu chảy thành sông, thây chất thành núi, vạn tộc đều thần phục dưới chân hắn.
Đáng tiếc …
Đấu Thiên không chém tận giết tuyệt vạn tộc, hơn nữa rất nhanh còn phá toái hư không phi thăng mà đi, để lại hậu hoạn khôn lường.
Trong vạn tộc rất nhiều đại tộc dần biến mất theo dòng chảy lịch sử, nhưng vẫn có một vài chủng tộc còn tồn tại.
Sau đó lần lượt có bốn đại tộc quật khởi, chính là Vu tộc, Vũ tộc, Man tộc và Ma tộc trên bốn khối đại địa hiện nay.
Bốn tộc này chiếm đoạt bốn khối đại địa còn lại, đồng thời chém tận giết tuyệt Nhân tộc ở nơi đó.
Ngày đêm nghĩ đến giết về Trung Châu, đoạt lại mảnh đất giàu có nhất Đấu Thiên Giới, mảnh đất còn lưu giữ ký ức huy hoàng của bọn hắn.
Bởi thế Nhân tộc vô cùng thống hận dị tộc, đó là mối huyết hải thâm thù, căn bản không cách nào hóa giải.
Nếu dám cả gan cấu kết với dị tộc, vậy liền sẽ là thành là kẻ thù chung của toàn thể Nhân tộc.
Nếu Lục Ly thu dị tộc làm nô lệ thì không thành vấn đề, nếu thu làm thủ hạ, vậy vấn đề có thể lớn có thể nhỏ.
Nhưng nếu hợp tác với dị tộc, thay mặt dị tộc đổi lấy linh tài, một khi sự tình truyền ra, hậu quả chắc không cần nghĩ cũng biết.
Sau khi nghe xong, Lục Ly thoáng trầm mặc, lời này của Khương Vô Ngã đại biểu cho tiếng nói bên phía Nhân tộc, Dạ Tra Mông Thần thì lại đại biểu cho quan điểm phía vạn tộc, song phương bên nào cũng cho là mình đúng, Lục Ly không biết nên tin tưởng ai.
Song bất luận thế nào!
Lúc này đám người Dạ Tra Mông Thần đang một lòng trung thành với mình, Lục Ly cũng cần tự vệ, đề phòng cha con Lục Phong Hỏa Lục Toan bắn lén.
Hắn cần phát triển thế lực cường đại, hắn cần cứu sống Bạch Thu Tuyết, tìm tới Lục Linh, cứu ra Lục Nhân Hoàng.
Còn về ân oán giữa Nhân tộc và vạn tộc, hắn không muốn quản.
Hắn cũng là Nhân tộc, còn là Nhân tộc thuần chủng.
Nhưng thái độ đám người Dạ Tra Mông Thần đối với hắn không hề quá mức ác liệt, không có chuyện vừa thấy mặt liền hận không thể ăn tươi nuốt sống Nhân tộc, bởi thế Lục Ly chưa hề tin tưởng hoàn toàn lời này của Khương Vô Ngã.
Hắn trầm tư một lát rồi nói:
- Các chủ, những dị tộc kia đều rất nhỏ yếu, ta có thể khống chế bọn hắn.
Nếu việc này bại lộ, Lục Ly ta cũng sẽ một người gánh chịu.
Lục Ly biểu lộ hai tầng ý tứ, đồng thời đảm bảo việc này sẽ không liên lụy đến Khương Vô Ngã và Linh Lung Các.
Khương Vô Ngã lại cười lạnh nói:
- Đùa chắc, nếu ngươi đã giao dịch với Linh Lung Các chúng ta, việc này mình ngươi sao gánh xuống được? Linh Lung Các chúng ta dù thanh minh thế nào cũng đều không rõ ràng.
Ngươi cầm những linh tài này về đi, ta xem như không thấy, ngươi tự đi mà bán.
Lục Ly hoảng, Khương Vô Ngã không dám thu, các gia tộc còn lại ai sẽ dám thu?
Hắn có được một tòa bảo sơn, lại không sao dùng được, không đổi được Huyền Tinh, không đổi được linh tài cần thiết, thế chẳng phải bao công sức hắn bỏ ra trong thời gian qua đều đổ sông đổ biển?
Hắn chắp tay nói:
- Các chủ, việc này ngươi biết ta biết, hơn nữa chuyện tiểu thế giới kia cũng rất ít người Bắc Mạc biết được, đồng thời ta tuyệt không cho phép dị tộc trong tiểu thế giới đi ra.
Ngươi cứ nói những linh tài này là các ngươi có đoạt được trong một tiểu thế giới, hoàn toàn không liên quan gì tới dị tộc.
Hơn nữa sau này giao dịch đều là ta đích thân tới, tuyệt không để bất cứ kẻ nào biết được là đang giao dịch với ngươi.
Khương Vô Ngã sa vào trầm tư, nét mặt có chút ngần ngừ bất định.
Lục Ly không khỏi căng thẳng, chẳng dám thở mạnh, cảm giác mỗi giây trôi đi đều vô cùng khổ sở.
Mãi một nén hương sau, Khương Vô Ngã mới khe khẽ thở dài nói:
- Thôi, nể mặt Linh Nhi, bản tọa liền giúp ngươi lần này.
Chẳng qua về mặt giá cả bản vương chỉ có thể cho ngươi tám thành giá thị trường, dù sao những linh tài này đều cần xử lý thích đáng, chúng ta phải gánh chịu phong hiểm tương đối lớn, cầm đi ra đi bán cũng rất phiền phức.
- Tám thành?
Lục Ly khẽ nhíu mày, sau đó lập tức cắn răng nói:
- Thành giao!
Khương Vô Ngã phất phất tay dặn dò:
- Ngươi đi tìm Khương Dực, về sau việc này ngươi cứ giao dịch với hắn, không cần đến hỏi ta.
Bản vương còn có việc, ngươi đi xuống trước đi.
Lục Ly thở ra một hơi thật dài, vội khom người nói:
- Tạ các chủ, Lục mỗ cáo từ.
Lục Ly sải bước đi ra ngoài, sau lưng thoáng ướt đẫm.
Vừa đi ra ngoài hắn liền ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xa xa, đột nhiên cảm thấy hôm nay bầu trời sáng sủa, phong cảnh tú lệ dị thường.
Chỉ cần có thể giao dịch với Linh Lung Các, sau này hắn liền có thể không ngừng được đến linh tài.
Người dưới tay hắn có thể không ngừng đột phá, không đến trăm năm Bắc Mạc liền có thể biến thành một đại thế lực, thậm chí có khả năng trở thành Lục gia thứ hai.
Thực lực mới là vương đạo!
Trên thế giới này, quyền đầu cứng mới là chân lý, há miệng ra liền có thể đổi trắng thay đen, lịch sử cũng đều là do người thắng viết ra.
Chỉ cần có đủ thực lực, ngươi nói cái gì đều đúng.
- Lục công tử, tiểu thư mời ngươi đi qua.
Một tên lão bộc đi tới, ghé đến bên người Lục Ly thấp giọng nói, Lục Ly vừa mới bàn xong sinh ý, tâm tình rất tốt, lập tức đi theo người hầu.
Qua bảy tám khúc rẽ, Lục Ly đi tới một sân viện trang nhã.
Nơi đây hoa cỏ đầy đất, cây cối sum suê, đình đài thủy tạ, lâu vũ trùng trùng, rất là khí phái.
Lục Ly được đưa tới một đình nhỏ, hắn dõi mắt nhìn ra xa xa, biết được nơi này chính là sườn núi ven hồ mà Khương Khinh Linh ngồi lần trước, xem ra viện tử này là khuê các của Khương Khinh Linh.
Khương Khinh Linh ngồi vào trong đình, trên bàn đá bày đầy mỹ vị.
Nơi này gió lớn, váy đỏ trên người Khương Khinh Linh tung bay phất phới, đùi đẹp thoáng ẩn hiện, trắng lóa cả mắt.
- Lục Ly, tới uống rượu.
Khương Khinh Linh bưng lên một chiếc chén, bên trong toàn là rượu đỏ máu, không cần nói cũng biết là Huyết Tinh Mân Côi.
Lục Ly tiến lại, bưng chén rượu lên uống một ngụm, sau đó mới nhếch miệng nói:
- Đàm phán xong rồi, có thể giao dịch, tám thành giá thị trường.
- Tám thành?
Hai hàng mi tinh xảo của Khương Khinh Linh khẽ nhíu lại, hỏi dò một phen, Lục Ly thường thuật lại từ đầu chí cuối một lần, Khương Khinh Linh lập tức phẫn nộ quát lên:
- Lão hỗn đản Khương Vô Ngã kia lừa ngươi, Lục Ly, ngươi bị hắn lừa rồi.
- Lừa?
Lục Ly ngạc nhiên, có chút không hiểu.
- Lục Ly, xem ra ngươi vẫn còn quá non.
Khương Khinh Linh nhếch môi nói:
- Ở Trung Châu, chuyện giao dịch với dị tộc căn bản không tính là gì, thậm chí còn có đại gia tộc ngấm ngầm giao dịch với đám Ma tộc Man tộc Vũ tộc Vu tộc nữa là.
Chỉ cần có lợi, dù là kẻ thù giết cha đều có thể giao dịch.
Đây là Khương Vô Ngã cố ý ép giá ngươi, không được, ta phải đi tìm lão hỗn đản kia.
- Đừng mà!
Lục Ly vội vàng kéo lại Khương Khinh Linh, thật vất vả mới đàm phán xong, Khương Khinh Linh mà gây chuyện sợ rằng lại hỏng hết.
Còn về bị ép giá, cái đó không tính là gì, bản thân việc này nếu không dựa vào Linh Lung Các, linh tài trong tay hắn căn bản bán không được, Linh Lung Các rút đi hai thành cũng là điều bình thường.
Chẳng qua hắn chăm chú suy tư một phen, ngẫm lại lời nói vừa rồi của Khương Vô Ngã, ẩn ẩn cũng dần hiểu ra.
Mới đầu Khương Vô Ngã nói tới huyết thù với dị tộc, đây rõ ràng là cố ý, cố ý đe dọa hắn, để hắn biết những linh tài này trừ giao cho Linh Lung Các ra, ai cũng không dám lấy, qua đó tiện cho việc ép giá.
- Gừng càng già càng cay a, lão già họ Khương này quả nhiên chẳng phải hạng lương thiện gì.
Lục Ly khe khẽ thở dài, hắn bị lừa một vố, còn phải nhận ân tình từ Khương Vô Ngã, đây là nhất tiễn song điêu a..