Bất Diệt Long Đế


Không phải Lục Ly hẹn trước với Khương Khinh Linh là sẽ gặp mặt trong đoạn thời gian này.
Mà là lần trước Khương Khinh Linh nói một năm rưỡi sau Thí Ma tiểu chiến trường sẽ bóc mở, bởi thế Lục Ly mới đi ra sớm trước một tháng.

Hắn vừa mới đột phá Bất Diệt Cảnh, thậm chí không kịp nghiên cứu thần niệm và ổn định cảnh giới, liền đã vội vàng truyền tống tới Trung Châu.
Nếu lần này không thể tiến vào, Lục Ly liền phải chờ ba năm, hắn đợi không được.
Từ sau lần đàm phán giữa Lục Ly và Khương Vô Ngã, Khương Khinh Linh liền bế quan, thời gian một năm năm tháng qua, Khương Khinh Linh một mực chưa từng đi ra.
Lục Ly đến tìm Khương Dực bốn lần, kết quả mỗi lần hỏi dò tình hình Khương Khinh Linh đều nhận được câu trả lời là đang bế quan.

Lục Ly lo lắng Khương Khinh Linh quên mất, thế nên mới đến trước một tháng, chí ít còn có thời gian để hoãn xung.
Một năm năm tháng, lại vẫn không được đến tin tức gì về Lục Linh, mấy trăm ức Huyền Tinh ném ra mà không ai lĩnh.

Hoặc là có người nhận nhiệm vụ, nhưng cuối cùng đều là tin tức sai lầm.
Còn về Lục Nhân Hoàng, Lục Ly để Mông Thần bí mật đi xuống một chuyến, kết quả Mông Thần đi được một nửa liền không dám hạ xuống tiếp, hắn nói là cảm nhận được nguy hiểm trí mạng, nếu cứ tiếp tục đi xuống tất phải chết không nghi ngờ.

Lục Ly cũng không tiện cường hành bắt Mông Thần đi xuống, đành phải tạm thời gác chuyện này sang một bên.
Ba chuyện, hai chuyện đều không thu được chút tiến triển nào, Lục Ly chỉ còn biết gửi gắm hi vọng vào Thí Ma Điện.

Khương Khinh Linh nói chỉ cần giành được đầy đủ điểm tích lũy ở Thí Ma Điện, chuyện gì cũng đều dễ làm, bởi thế hắn mới cấp thiết muốn đi vào Thí Ma tiểu chiến trường như vậy.
Một đường truyền tống đến Linh Lung thành, Lục Ly tiến vào trong Linh Lung thương hội, mấy lần trước kia hắn đều tới chỗ này.
- Lục công tử!
Tiến vào thương hội, hội trưởng nơi đây đích thân đi ra đón tiếp, còn dẫn hắn vào trong một thiền điện xa hoa.

Lục Ly không có thời gian tán gẫu với tên hội trưởng, trầm giọng hỏi:

- Khinh tiểu thư xuất quan chưa?
Hội trưởng nhìn qua chỉ chừng trung niên, rất thiện xã giao, nét mặt cũng có vẻ hiền từ.

Vừa nghe hắn hỏi thần sắc lập tức biến thành mướp đắng, áy náy nói:
- Lục công tử, ta chỉ là một quản sự nhỏ của Linh Lung Các, chuyện Khinh tiểu thư ta làm sao biết? Ngài cũng đừng làm khó ta.
- Vậy ngươi chuyển lời cho Khương Dực đi.
Lục Ly biết quyền hạn người này không đủ, đành phải trước đi gặp Khương Dực.

Hội trưởng thương hội vội tìm người đi mời Khương Dực, mấy lần trước Lục Ly đều tìm Khương Dực giao dịch, mỗi lần Khương Dực đều tới, thế nên hội trưởng thương hội cũng không hỏi nhiều.
Nửa canh giờ sau Khương Dực xuất hiện, chỉ là sắc mặt không tốt lắm, giống hệt như mấy lần trước.

Khương Dực khoát tay để hội trưởng thương hội đi xuống, lúc này mới hỏi:
- Lại mang đồ tới?
- Không có.
Lục Ly lắc đầu, dù hắn còn có một số linh tài, nhưng không định bán, hiện tại linh tài đổi lấy đã đủ cho hắn và thủ hạ dưới tay tu luyện mấy thập niên.
- Không giao dịch thì ngươi gọi ta làm gì?
Thần sắc Khương Dực lập tức trầm xuống, quay người đi ra ngoài, khoát tay nói:
- Ngươi tự chơi đi, lão phu còn có việc.
- Mẹ nó!
Lần trước Khương Dực tới Bắc Mạc, bị Lục Ly mắng một câu “lão cẩu”, trong lòng một mực ghi hận, mấy lần trước đều là giải quyết việc công.

Lục Ly hết cách, đành phải đứng lên nói:
- Dực trưởng lão, chờ chút, ta muốn gặp các chủ.

Lục Ly biết nếu hắn nói muốn gặp Khương Khinh Linh, phỏng chừng Khương Dực sẽ quay đầu đi thẳng, bởi thế hắn đành phải lừa gạt nói muốn gặp Khương Vô Ngã.
- Gặp Tộc Vương chúng ta?
Bước chân Khương Dực ngừng lại, chần chờ nhìn Lục Ly một lát, nói:
- Ngươi gặp Tộc Vương chúng ta làm gì? Tộc Vương chúng ta rất bận rộn, không có thời gian hầu chuyện ngươi.
- Tự nhiên là mua bán lớn!
Lục Ly cười lạnh một tiếng nói:
- Mua bán lớn hơn cả mấy lần trước, việc này ngươi không có quyền hạn định đoạt, ta phải nghe từ chính miệng các chủ mới được.
Khương Dực nửa tin nửa ngờ, tròng mắt lấp lóe thoáng chốc, sau đó trầm giọng nói:
- Ngươi xác định có mua bán lớn? Nếu không có, Tộc Vương sẽ lột da ngươi.
- Đó là chuyện của ta, ngươi dẫn đường đi!
Lục Ly lạnh lùng nói, sau đó trực tiếp đi thẳng ra ngoài.

Khương Dực suy nghĩ thoáng chốc liền cũng theo sau, hai người tiến vào đại viện Khương gia, sau đó đi thuyền lên Linh Lung Đảo.
- Ai ui, nước trà của thương hội các ngươi có vấn đề, nhà xí ở đâu? Đau bụng quá!
Lên Linh Lung Đảo chưa bao lâu, Lục Ly liền ôm bụng cau mày nói, sau đó còn bổ sung:
- Chẳng lẽ là các ngươi hạ độc?
- Nói hươu nói vượn!
Khương Dực trừng mắt nhìn, thấy bộ dạng kéo lấy quần của Lục Ly, khá là bực bội nói:
- Bên kia, đi nhanh về nhanh, ta đi trước thông báo Tộc Vương.

Tiểu tử ngươi đừng giở trò gian trá, bằng không Tộc Vương tức giận, ngươi không chết cũng phải bị lột một lớp da.
- Ngươi điên đấy à?

Lục Ly một bên ôm bụng một bên cả giận nói:
- Chỗ này của các ngươi có nhiều Nhân Hoàng như vậy, với chút thực lực của ta sao có thể làm loạn? Nói thì cũng phải nghĩ chứ?
Khương Dực đại nộ, chẳng qua Lục Ly nhanh như chớp liền vọt vào trong một tiểu thiền điện, hắn đành phải tức giận rời đi.

Khương Vô Ngã không phải ai cũng có thể tuỳ ý gặp được, cần đi thông báo, hơn nữa còn phải nhìn xem tâm tình Khương Vô Ngã.
Khương Dực khá là cẩn thận, thần niệm một mực khóa chặt Lục Ly, thẳng đến khi thấy Lục Ly quả thực tiến vào nhà xí mới thu hồi thần niệm.

Chẳng qua vẫn để tâm bên ngoài nhà xí, tránh cho Lục Ly làm loạn.
Lục Ly ở ngồi xổm bên trong một lúc, bộ dạng rất là thành thật, Khương Dực dò xét một lát, chờ khi đứng ở bên ngoài bên ngoài thư phòng Khương Vô Ngã, thần niệm rốt cục mới được thu lại, dù sao gặp mặt Tộc Vương không thể có chút phân thần nào.
Ngay khoảnh khắc hắn thu về thần niệm, Lục Ly tung người xông lên trời, hóa thành một đạo hồng quang tiến vào trong lầu các Khương Khinh Linh.

Hơn nữa còn trực tiếp đụng vào lầu các lớn nhất xa hoa nhất, đụng ra một động to tướng trên vách tường lầu các.
- Lục Ly, ngươi muốn chết?
Tiếng gầm của Khương Dực lập tức truyền tới, nháy mắt hơn mười đạo thần niệm cường đại khóa chặt Lục Ly.

Chỉ là đúng lúc này, một tiếng kêu khẽ chợt vang lên:
- Dò xét cái gì? Đây là khuê phòng bản tiểu thư, hắn là bằng hữu của ta, thu về hết đi!
Thần thức rất nhanh liền tan biến, chẳng qua Khương Dực cũng đã bay vụt tới, nổi giận đùng đùng đứng ở bên ngoài lầu các, đưa mắt xuyên qua lỗ thủng nhìn Lục Ly nói:
- Tiểu tử, ngươi dám lừa gạt lão phu, mau lăn ra đây chịu chết.
- Rống cái gì?
Khương Khinh Linh từ trong lỗ thủng đi ra, lặng lẽ nhìn Khương Dực nói:
- Khương Dực, nghe nói cháu trai ngươi vừa đón dâu? Hay là hôm nay ta qua đó để nàng ở góa cả đời?
- Tiểu thư, hắn ….
 Khương Dực tức giận đến độ râu tóc dựng ngược lên.
- Ra ngoài!
Trong mắt Khương Khinh Linh toàn là hàn khí, nàng cực kì thông minh, há lại không đoán ra được vì sao Lục Ly lại làm như vậy? Thế là bèn trừng mắt nói:
- Lục Ly chẳng qua chỉ muốn gặp ta một lát thôi, lại bị các ngươi làm đủ mọi cách ngăn cản, món nợ này sớm muộn ta cũng sẽ tính sổ với ngươi.

Thật ra Khương Khinh Linh sớm đã xuất quan, hơn nữa còn xuất quan mấy lần.

Lại một mực không đi tìm Lục Ly, là vì Khương Dực nói gần đây Lục Ly đang một mực bế quan, không hề tới Trung Châu, cũng chưa từng xuất hiện ở Linh Đế Thành.
Nhìn lại tình cảnh vừa rồi, rất rõ ràng là Khương Dực che giấu tin tức với cả hai người, bằng không Lục Ly cũng sẽ không dùng đến hạ sách như thế.
Khương Dực rất buồn bực, bởi vì đây là do Khương Vô Ngã phân phó, hắn có thể làm gì được? Thấy bộ dạng nổi giận đùng đùng của Khương Khinh Linh, hắn thật sự không biết nên làm thế nào cho phải.
- Được rồi, đừng quản, không thì Linh Nhi lại gây chuyện.
Thẳng đến khi một đạo truyền âm vang lên trong tai, Khương Dực mới như trút được gánh nặng, tung người bay đi.
Khương Khinh Linh hừ hừ mấy tiếng, quay người tiến vào lầu các, nàng thấy Lục Ly há mồm định nói chuyện, vội vàng đánh mắt ra hiệu.
- À!
Lục Ly chợt hiểu, hắn không đả động gì tới chuyện Thí Ma chiến trường, mà chỉ cười khổ nói:
- Khinh tiểu thư, giờ gặp ngươi đúng là khó hơn lên trời.

Dưa Mi Hầu Bắc Mạc trăm năm mới kết quả một lần, nay đã chín đỏ, nếu ngươi còn không đi, một quả đều không thừa.
- Oa!
Khương Khinh Linh khen trương kêu to lên:
- Thật ư? Lần trước ta thèm sắp chết rồi, lão cẩu Khương Dực này thiếu chút hại ta không được ăn ngon.

Đi, đi mau, đi Bắc Mạc, ta muốn ăn!
Nói xong Khương Khinh Linh liền trực tiếp kéo tay Lục Ly hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài, còn từ trên vách đá dựng đứng nhảy thẳng xuống một chiếc thuyền nhỏ trên hồ.
Hưu
Một thân ảnh bay vụt tới, hạ xuống thuyền nhỏ, Khương Dực mặt không biểu tình nói:
- Tiểu thư, Tộc Vương có lệnh, ngươi không được rời khỏi Linh Lung Đảo.
Ông
Khương Khinh Linh không nói hai lời, Bản Mệnh Châu hiện ra từ trong bụng, mắt hạnh trợn trừng, phẫn nộ quát:
- Hôm nay ai dám cản ta? Cút ra!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận