Bản Mệnh Châu!
Tròng mắt Lục Ly chợt lóe sáng, Khương Khinh Linh quả nhiên đã đột phá Quân Hầu Cảnh, hơn nữa nhìn tình huống thì có vẻ đã đột phá từ lâu, sắp xung kích tới Quân Hầu Cảnh trung kỳ, khí tức đã có thể sánh ngang Minh Vũ.
Quân Hầu Cảnh đối đầu Nhân Hoàng tự nhiên không có khả năng chiến thắng, chẳng qua Khương Dực sao dám ra tay với Khương Khinh Linh? Vị tiểu thư điêu ngoa này mà điên lên, sợ rằng ngay cả Khương Vô Ngã đều chế trụ không nổi, đến khi ấy trọn cả Linh Lung Đảo đều phải bị san thành bình địa.
Khương Dực không khỏi khó xử, dùng thần niệm truyền tin cho Khương Vô Ngã trong thư phòng để hỏi dò.
Khương Vô Ngã cũng rất đau đầu, Khương Khinh Linh đột phá Quân Hầu Cảnh, đồng nghĩa với thiên tư của nàng thật sự vô cùng khủng bố, thành tựu tương lai khả năng không thua gì hắn, không chừng có thể kế thừa vị trí Tộc Vương của hắn bây giờ.
Bởi thế hắn không hy vọng Khương Khinh Linh xảy ra bất trắc gì, nhưng giờ Lục Ly lại tới trêu chọc Khương Khinh Linh, nếu cứ tiếp tục bỏ mặc thế này, sớm muộn rồi cũng sẽ xảy ra chuyện.
Thần niệm Khương Vô Ngã đảo qua trên thân Lục Ly, không khỏi có chút kinh hãi, bởi vì Lục Ly đã đạt tới Bất Diệt cảnh.
Tốc độ tu luyện như thế rõ ràng cũng vô cùng biến thái, phải biết Lục Ly lớn lên từ nhỏ ở Bắc Mạc, căn cứ theo như tình báo thì khi còn bé Lục Ly không hề có bất kỳ linh tài phụ trợ nào hết, đến mười lăm tuổi vẫn chưa trở thành võ giả.
- Thôi
Rất nhanh Khương Vô Ngã khẽ u ám thở dài, truyền âm một câu cho Khương Dực.
Kẻ sau đầu lớn như cái đấu, lại cũng không dám kháng cự mệnh lệnh Khương Vô Ngã, hắn nhìn Khương Linh Linh còn đang sát khí đằng đằng nói:
- Tộc Vương có lệnh, tiểu thư ra ngoài cũng được, nhưng nhất định phải có ta bảo hộ dọc đường.
Nét mặt Khương Khinh Linh trầm xuống, Lục Ly lập tức nháy mắt ra dấu với nàng.
Hắn biết đây đã là nhượng bộ lớn nhất của Khương Vô Ngã, nếu cứ tiếp tục kiên trì, sợ rằng đến cả ra khỏi Linh Lung Thành Khương Khinh Linh đều không đi được.
Khương Khinh Linh thấy ánh mắt Lục Ly, đành quát lạnh nói:
- Đi thôi, đừng để ý hắn, coi như có con chó đi theo là được rồi.
Khương Dực tức giận đến độ cả người run rẩy, Lục Ly nhịn không được cười lên, chiến thuyền vạch nước mà đi, chẳng mấy chốc hai người đã đi ra đại viện Khương gia.
Khương Khinh Linh dẫn Lục Ly tiến vào truyền tống trận, Khương Dực cũng mặt dạn mày dày đi theo.
Lục Ly một lòng muốn hỏi dò chuyện về Thí Ma chiến trường, chỉ là Khương Dực một mực đi theo hắn không cách nào mở miệng, chỉ chỉ biết lẳng lặng chờ đợi cơ hội.
Lúc truyền tống đi Bạch Vân Thành, Lục Ly rốt cục nghĩ ra được một cách, hắn chỉ vào truyền tống trận nói:
- Khinh tiểu thư, người Thái Thiên Điện rất không sai, giúp chúng ta kiến tạo truyền tống trận cỡ lớn.
Chúng ta có nên tới bái phỏng điện chủ, cảm tạ bọn họ một tiếng?
Khương Khinh Linh nghe ra ý ở trong đó, nàng quay sang nói với tên thống lĩnh ở bên cạnh:
- Dẫn đường, ta muốn đi gặp điện chủ của các ngươi.
Điện chủ Thái Thiên Điện ở ngay trong Bạch Vân thành, Khương Dực thấy vậy cũng không suy nghĩ nhiều, Thái Thiên Điện là thế lực lớn nhất dưới trướng Linh Lung Các, ai dám bất kính với Khương Khinh Linh?
Tiến vào Thái Thiên Điện, điện chủ đích thân ra mặt, dù sao Khương Khinh Linh và Khương Dực đều tới.
Tiếp đó liền là mấy lời khách sáo xã giao không chút dinh dưỡng, Lục Ly và Khương Khinh Linh biểu thị cảm tạ điện chủ, Khương Dực và điện chủ lại lẫn nhau tâng bốc một phen.
Kế đó điện chủ tự thân mời mọi người dự tiệc tối, Khương Khinh Linh đáp ứng, chỉ là yêu cầu muốn Khương Dực tách ra ăn riêng, nói không thích ăn cùng với lão già này.
Điện chủ đành chịu, Khương Dực đen mặt không nói gì, thế là liền tách nhau ra.
Lục Ly rốt cục có được cơ hội yên ắng hỏi dò, thắc mắc làm sao để tiến vào được Thí Ma chiến trường, chỉ cần Khương Khinh Linh nói cho biết vị trí lối vào, chuyện sau đó hắn sẽ đích thân xử lý.
- Ngươi tưởng đó là nơi ai cũng có thể vào được?
Khương Khinh Linh lườm hắn một cái nói:
- Ta chưa đích thân qua đó lần nào, ngươi không vào được, phải nghĩ cách cắt đuôi hắn, sau đó chúng ta nhanh chóng truyền tống đi qua, chờ hắn đuổi theo thì đã muộn.
Lục Ly trầm ngâm nghĩ cách, phía Thái Thiên Điện phái một tiểu thư và một công tử bồi cùng hai người ăn cơm, công tử rất là nhiệt tình, không ngừng mời rượu.
Tiểu thư lại có chút xấu hổ, không nói lời nào, dung mạo lại rất tuyệt đẹp.
Trong lòng Lục Ly và Khương Khinh Linh có tâm sự, câu được câu không hàn huyên, công tử mặt nóng đụng phải mông lạnh, lại vẫn không cảm thấy xấu hổ mà vẫn nhiệt tình không giảm, rất biết làm người.
Khương Khinh Linh thấy công tử này nhiệt tình như vậy, đột nhiên trong lòng khẽ động, nàng nhìn sang tiểu thư bên cạnh một cái, nói:
- Vị muội muội này nãy giờ không thấy nói gì, chắc là mệt lắm đúng không? Hay là ngươi đi về nghỉ trước, ta và ca ca ngươi muốn bàn chút chuyện.
Tiểu thư lúng túng hành lễ rời đi, Khương Khinh Linh cười tủm tỉm nhìn công tử Thái Thiên Điện nói:
- Hạc công tử, đúng chứ? Ta có thể cầu ngươi giúp một chuyện không?
Vừa nãy Khương Khinh Linh còn đang tán gẫu với Hạc công tử, lúc này lại chợt đột nhiên cười lên như vậy, Hạc công tử không khỏi kích động, vội vàng vỗ ngực nói:
- Khinh tiểu thư cứ nói, dù là lên núi đao xuống biển lửa, ta đều tuyệt không hai lời!
Ý cười trên mặt Khương Khinh Linh càng thêm nồng nặc mấy phần, nàng tiến đến bên tai Hạc công tử, thấp giọng nói mấy câu.
Tròng mắt Hạc công tử bỗng chốc trợn trừng, trong mắt toàn là hoảng sợ, thất thanh hô:
- Cái này, cái này, cái này …
Khương Khinh Linh nghiêm mặt lại, bỡn cợt nhìn Hạc công tử nói:
- Vừa rồi là ai nói lên núi đao xuống biển lửa? Hạc công tử, không phải bản tiểu thư xem thường ngươi, ngươi mà như thế sau này khẳng định không có tiền đồ, vị trí điện chủ sợ là khó mà ngồi lên được.
Mặt Hạc công tử nháy mắt cắt không còn giọt máu, quát lạnh nói:
- Được rồi! Việc này ta làm, được hiệu mệnh cho Khinh tiểu thư, ta chết cũng không từ.
- Ha ha ha, không nghiêm trọng vậy đâu, cha ngươi sẽ không làm cứ gì, cứ đổ hết chuyện này lên đầu ta là được.
Khương Khinh Linh khoát tay nói:
- Đi bố trí đi, chỉ cần làm xong việc này, tính là ta thiếu nợ ngươi một nhân tình.
- Được rồi!
Nghe được hai chữ ân tình, Hạc công tử như đánh máu gà, nhanh chóng đi ra ngoài.
Lục Ly và Khương Khinh Linh lại vẫn tiếp tục ở lại đánh chén no say trong thiền điện, thần niệm Khương Dực thỉnh thoảng quét tới, xác định hai người vẫn ở đấy liền lập tức thu về, rất là cẩn thận.
- Lát nữa lấy tốc độ nhanh nhất phóng tới truyền tống trận số ba, nhớ cho kỹ!
Khương Khinh Linh tiến đến bên tai Lục Ly thấp giọng thầm thì một tiếng, tròng mắt khẽ lóe sáng, tựa như một thiếu nữ vụng trộm yêu đương.
Lục Ly nhếch môi khẽ cười, biết Khương Khinh Linh chắc đã nghĩ ra trò gì, bèn cứ thế an tâm chờ đợi.
Oanh!
Nửa canh giờ sau, phía thành tây đột nhiên vang lên một tiếng nổ mạnh, tiếp đó là vô số tiếng la khóc vọng lại, thần niệm điện chủ Thái Thiên Điện lập tức quét tới, rất nhanh liền phẫn nộ bay lên giữa trời, rống giận lao thẳng về phía thành tây:
- Tặc tử phương nào? Lại dám gây sự ở Bạch Vân Thành? Tìm chết!
Hưu!
Khương Dực lập tức lao đến, đứng ở bên cạnh Lục Ly và Khương Khinh Linh bảo hộ cho hai người.
Thần niệm Khương Khinh Linh quét qua, nói: “
- Chỉ là hai tên tặc tử, lại đều là Mệnh Luân Cảnh, ngươi căng thẳng như thế làm gì? Thái Thiên Điện cũng thật là, sao mà trị an kém vậy không biết?
Thần niệm Khương Dực cũng quét qua mấy lượt, phát hiện đúng thật chỉ là hai tên Mệnh Luân Cảnh đỉnh phong, trong lòng mới thoáng yên tâm.
Đúng lúc này, phụ cận viện tử đột nhiên toát ra ba đạo thân ảnh, bắn thẳng về phía bên này.
- Khương Dực, có kẻ địch tấn công, nhanh đi ngăn lại.
Thần niệm Khương Khinh Linh quét qua, lập tức quát khẽ.
Khương Dực không nghĩ được quá nhiều, tung người bay lên, khí huyết khủng bố trên thân trút nghiêng xuống, đang định phóng thích vực trường, chém giết kẻ địch.
- Nơi này không an toàn, chúng ta về Linh Lung Thành trước.
Khương Khinh Linh hô lên một tiếng, sau đó hai người một phóng thích Mệnh Luân, một phóng thích Bản Mệnh Châu, đồng loạt lấy tốc độ nhanh nhất phóng tới truyền tống trận.
Tốc độ hai người đều vô cùng khủng bố, chỉ một nhịp thở liền đã vọt tới trong truyền tống trận, Khương Dực đều chưa kịp có phản ứng.
- Không đúng.
Nhưng rất nhanh cả điện chủ Thái Thiên Điện vừa bay ra ngoài và Khương Dực đều phát hiện không thích hợp, điện chủ Thái Thiên Điện phát hiện gây chuyện là người nhà.
Chẳng qua lại đeo lên mặt nạ Thiên Huyễn, phải đến khi tiếp cận lại gần hắn mới nhìn ra.
Khương Dực lại phát hiện mình còn chưa tới gần, ba kẻ đến đánh lén đã quỳ xuống, quát khẽ nói:
- Dực trưởng lão, chúng ta đều bị ép, việc không liên quan đến chúng ta.
Ông
Lúc này Lục Ly và Khương Khinh Linh đã xông vào trong truyền tống trận, quang mang truyền tống trận sáng lên lấp lánh.
Lúc này Khương Dực mà còn không biết Khương Khinh Linh đang giở quỷ kế, chẳng phải sống uổng bao nhiêu năm nay.
Oanh!
Đợi khi Khương Dực xông ra quảng trường, Hạc công tử đột nhiên chui ra, trực tiếp chém một đạo đao mang nhắm thẳng truyền tống trận, ra tay quả quyết dị thường.
Truyền tống trận lập tức ầm vang một tiếng, bị nổ thành phấn mạt..