- Ngươi đừng thấy thành trì chỗ này đã hủy!
Khương Khinh Linh đảo mắt nhìn quanh bốn phía một cái, nói:
- Nhưng nơi này có một tiểu kết giới tự nhiên, chỉ cần không ra khỏi di chỉ thành trì liền sẽ không bị ngoại địch xâm nhập.
Tương tự, tứ tộc còn lại cũng có một đại bản doanh cho riêng mình, ở trong đại bản doanh, dị tộc tiến vào, chiến lực sẽ bị áp chế, bó tay bó chân mặc cho chúng ta đồ sát.
Chúng ta tiến vào đại bản doanh của bọn hắn, chiến lực cũng sẽ bị áp chế.
Đối với các tộc mà nói, năm đại bản doanh này là nơi tương đối an toàn.
- Đương nhiên!
Khương Khinh Linh chỉ phế tích quanh bốn phía nói:
- Nếu kẻ địch có được một thiên tài yêu nghiệt, dù cho chiến lực bị áp chế vẫn có thể quét ngang chúng ta, như vậy chúng ta chỉ còn nước chờ chết.
Sở dĩ nơi đây thành phế tích là bởi vì vạn năm trước Vũ tộc xuất hiện một tên biến thái, truy sát vào trong đại bản doanh, san phẳng thành trì này thành bình địa.
- Khó trách!
Lục Ly bừng tỉnh đại ngộ, mới đầu hắn còn thắc mắc vì sao trong tiểu thế giới này có thành trì trì? Đã xây dựng thành trì rồi, sao lại còn hủy đi? Thì ra là bị Vũ tộc phá hủy.
- Trước nghỉ ngơi một phen!
Khương Khinh Linh thấp giọng nói:
- Đại bộ đội của các tộc còn lại đều đang lũ lượt tiến vào, tất cả mọi người cần nhanh chóng thích ứng hoàn cảnh nơi này.
Ba ngày sau tiểu đội chúng ta đi ra, bắt đầu săn ma.
- Tiểu đội?
Lục Ly đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, thấy trên vạn người tiến vào bắt đầu chia thành các tiểu đội nhỏ, không khỏi nghi hoặc hỏi:
- Nơi này không thích hợp giao chiến quy mô quân đoàn?
- Đúng rồi!
Khương Khinh Linh gật đầu nói:
- Gia gia ta nói địa thế nơi này rất kì lạ, thường thường mấy chục người gộp thành một tiểu đội là hợp lý nhất.
Càng nhiều người mục tiêu càng lớn, ngược lại rất dễ bị vây giết.
Các tộc còn lại cũng tương tự, tiểu đội tính cơ động mạnh, đánh thắng được liền giết, đánh không lại liền chạy.
Doanh trướng đã thành hình, toàn là từng lều vải nho nhỏ san sát kề nhau, tựa như nhà bạt.
Rất nhanh bốn phía đều được dựng lên rất nhiều lều nhỏ, kéo dài tít tắt, không thấy đâu là điểm cuối.
- Điểm tích lũy tính thế nào?
Lục Ly hỏi dò vấn đề quan trọng nhất, hắn giết bao nhiêu, bên ngoài làm sao biết? Chẳng lẽ phải cắt đầu kẻ địch mang về.
Nhưng làm thế rất dễ phát sinh nội chiến, vì điểm tích lũy hắn hoàn toàn có thể đồ sát Nhân tộc, cướp đoạt Không Gian Giới Chỉ a.
- Không cần tính, mang theo ngọc phù này là được!
Khương Khinh Linh đưa qua một chiếc ngọc phù, nói:
- Trên ngọc phù này có một pháp trận cường đại, có thể ghi chép hết thảy mọi chuyện xảy ra bên cạnh chúng ta.
Đợi sau khi chiến đấu kết thúc, ngươi nộp lên ngọc phù, người Thí Ma Điện sẽ thống kê giùm ngươi.
- Thứ tốt!
Lục Ly tiếp lấy ngọc phù, dắt vào bên hông, hắn thấy nơi xa có người đi tới, vội vàng khua tay nói:
- Khương Khinh Linh, có người tìm ngươi, ta đi tu luyện.
Khương Khinh Linh có chút chán ghét quay đầu nhìn sang, thấy là Dương Hiên dẫn người tiến lại, sắc mặt không khỏi càng thêm khó coi.
Quả nhiên, Dương Hiên tới là muốn mời Khương Khinh Linh cùng tổ đội với mình, nói hai đội ngũ hợp lại cùng nhau, tạo thành chiến đội mạnh nhất, hoàn toàn đủ sức quét ngang toàn bộ tiểu chiến trường.
Khương Khinh Linh đương nhiên là cự tuyệt, nàng không có chút hứng thú nào đối với đám công tử tiểu thư hào môn này, cũng không muốn hàn huyên nói nhảm với bọn hắn, dăm ba câu liền đuổi đi Dương Hiên.
Sau Dương Hiên, Lục Nghê lại tới, lần này Khương Khinh Linh càng không có nửa điểm khách khí, trực tiếp nói một câu, mệt không tiếp khách.
Tiếp đó lại có mấy con em các đại gia tộc tìm tới, Khương Khinh Linh nhất loạt không tiếp.
Những người kia đành phải ảo não trở về, Luân Hồi Cung Cơ Mộng Điềm, Bách Hoa Các Điệp Phi Vũ, và Thiên Địa Trủng Dạ Lạc ngược lại đều chưa từng tới.
Lục Ly ngồi xếp bằng tu luyện, nghỉ ngơi dưỡng sức trong một trướng bồng, chờ đợi Khương Khinh Linh ra lệnh xuất chiến.
Thật ra hắn còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Khương Khinh Linh, nhưng lúc này rất không tiện, nếu mạo muội tiến vào lều vải của nàng nhất định sẽ dẫn lên rất nhiều người chú ý.
Ba ngày sau đó, có rất nhiều người phái thủ hạ tới mời Khương Khinh Linh đi dự tiệc.
Đương nhiên yến hội ở nơi này khẳng định không cách nào so được với bên ngoài, chỉ là tập trung lại vui đùa náo nhiệt một phen mà thôi.
Khương Khinh Linh nào có tâm tình đi xã giao? Một câu bế quan tu luyện liền đuổi đi hết.
Nàng vừa mới luyện hóa thần lực, còn cần thời gian đi mò mẫm cách vận dụng.
Đêm ngày thứ ba lại tới một người, không biết là thủ hạ của vị công tử tiểu thư nào.
Hắn hỏi dò Khương Hỗ một phen, biết được Khương Khinh Linh bế quan liền lắc đầu rời đi.
Cũng không biết là vô tình hay cố ý, hắn tiện tay ném một nắm bùn đất màu xám xuống bên cạnh, lăn đến trong trướng bồng Lục Ly.
Sau đó không nhìn lều vải Lục Ly đang trú ngụ lấy một lần, cứ thế nhanh chân rời đi.
Lục Ly bị đánh thức, ánh mắt quét tới, xác định không có nguy hiểm mới nhìn xuống nắm bùn kia, thần niệm quét qua phát hiện trong nắm bùn có một tờ giấy.
Hắn rất cẩn thận lấy ra một chiếc dao găm gỡ hết bùn đất, xác định không có độc mới cầm tờ lấy lên đọc, nháy mắt nét mặt chợt trở nên âm trầm, trên tờ giấy chỉ ghi ba chữ, cẩn thận toan.
Toan tự nhiên là chỉ Lục Toan, phải cẩn thận Lục Toan?
Tờ giấy này hẳn là do Lục Lân hoặc Lục Hồng Ngư phái người đưa tới, rất có thể hai người nghe được phong thanh nào đó, hoặc là đã phát hiện có điều gì không đúng.
Không tiện đến nhắc nhở Lục Ly, thế nên mới phái người đưa tới tờ giấy nhỏ này.
Tống Kỳ có thể giết đến Bắc Mạc, Lục Ly liền hoài nghi là do Lục Phong Hỏa hoặc Lục Toan động tay động chân.
Bằng không Lam Sư Phủ không khả năng bỏ mặc cho Tống Kỳ đào tẩu, tin tức hắn ở Bắc Mạc Tống Kỳ cũng không khả năng biết được.
Lại thêm hắn đại náo tại Thần Khải Thành, cuối cùng bị kết tội đày đi Thiên Ma Đảo trăm năm, lần đó Lục Ly liền đã hoài nghi là mình sập bẫy do Lục Toan hoặc Lục Phong Hỏa dựng lên!
Bởi thế lúc này Lục Ly rất coi trọng lời nhắc nhở đến từ mảnh giấy kia, minh đao minh thương Lục Ly không sợ, chỉ sợ vô thanh vô tức phóng tên bắn lén, bày ra tử cục để mình đâm đầu vào.
Khăng khăng hắn đã từng đáp ứng Thái Thượng trưởng lão, nếu người Lục gia không trêu chọc hắn, hắn liền tuyệt không ra tay với con em Lục gia.
Vấn đề bây giờ là hắn không có được chứng cứ Lục Toan động thủ với mình, nếu cứ mạo muội ra tay đối phó Lục Toan, sợ rằng Thái Thượng trưởng lão sẽ từ vạn dặm xa xôi chạy tới đánh giết hắn.
- Thật đau đầu!
Lục Ly nhíu mày, suy nghĩ một lát, cuối cùng chỉ còn cách tận hết khả năng tránh xa đám người Lục Toan, một khi phát giác bọn hắn ở phụ cận liền lập tức tránh ra.
Lục Toan không khả năng quang minh chính đại vây giết hắn được.
Lục Nhân Hoàng còn chưa chết, hơn nữa vạn nhất Lục Chính Dương tỉnh lại thì sao?
Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, rất nhiều người đã dậy từ sớm, chôn nồi nấu cơm ăn no nê một bữa, sau đó phần lớn đội ngũ đều sát khí đằng đằng xuất phát.
Người có thể tiến vào nơi này về cơ bản đều là công tử tiểu thư các đại gia tộc, bọn hắn thường thường sẽ rất tự phụ.
Cho rằng bản thân thiên tư tuyệt thế, chiến lực thông thiên.
Trong lòng tưởng tượng ra cảnh sẽ quét sạch tứ phương, kiến công lập nghiệp, dương danh thiên hạ, tự nhiên đều gấp gáp xuất chiến.
- Chúng ta đi bên này!
Khương Khinh Linh chỉ về hướng đông, thấp giọng nói:
- Gia gia nói cho ta biết mấy chỗ, những nơi đó rất thích hợp ẩn núp và mai phục.
Hơn nữa nơi đó cách đại bản doanh Man tộc tương đối gần, Man tộc đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, so ra thì khá là hiếu sát.
- Đầu óc ngu si, tứ chi phát triển?
Trong đầu Lục Ly hiển hiện ra bộ dạng Mông Trí và Mông Thần, hắn vừa đi theo tiểu đội tiến về phía trước, vừa hiếu kì hỏi:
- Nghe nói trước kia Trung Châu có bộ tộc tên là Mãnh Tượng Tộc, Man tộc và Mãnh Tượng Tộc có liên quan gì với nhau không?
- Ha ha!
Khương Khinh Linh mỉm cười nói:
- Mãnh Tượng Tộc đã tính là gì, Man tộc mới thật sự là cự nhân, dã man nhân.
Cụ thể thế nào ta cũng chưa từng gặp qua, chúng ta cứ đi thẳng về phía trước, tự nhiên sẽ gặp được..