Bất Diệt Long Đế


Hưu hưu hưu!
Tất cả mọi người đồng loạt phóng ra Bản Mệnh Châu, Lục Ly cũng phóng ra Mệnh Luân, như từng tia chớp bay thẳng tới, thần niệm khóa chặt bốn tên Vũ tộc kia.
- Không đúng …Lục Ly chợt kinh hô, không chút ngập ngừng, lập tức quát khẽ nói:
- Đây là cạm bẫy, lui!
Thần niệm chúng nhân khóa chặt bốn tên Vũ tộc, dù sắc mặt bốn tên Vũ tộc có chút kinh hoảng, nhưng linh hồn lại không ba động quá lớn, thần niệm Lục Ly trực tiếp đâm xuyên vào trong linh hồn bọn hắn, rõ ràng dò xét ra được điểm này.
Chúng nhân rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, Lục Ly lại đã phản hồi theo đường cũ.

Khương Khinh Linh ngần ngừ thoáng chốc, cuối cùng chọn tin tưởng Lục Ly, thu hồi Bản Mệnh Châu, quát khẽ nói:- Lui!
Lựa chọn của Khương Khinh Linh là hoàn toàn chính xác, trong sơn mạch nơi xa, từ trong mấy bụi cỏ có cấm chế khe khẽ ba động.

Sau đó trên trăm tên Vũ tộc bay vụt lên, như châu chấu lướt về phía đám người Lục Ly.
- Tiểu thư, các ngươi triệt thoái trước, chúng ta ở lại đoạn hậu!
Khương Hỗ quay đầu nhìn lại, thấy tốc độ Vũ tộc nhanh hơn bên mình nhiều, vội vàng quát khẽ nói.

Lần này nhiệm vụ bọn hắn tới đây là để bảo hộ Khương Khinh Linh, khi cần thiết còn phải sẵn sàng chết thay, giờ chính là lúc vung đi ra.
Khương Khinh Linh mắt lạnh liếc nhìn đám nhân ảnh đầy trời phía sau lưng, trầm giọng nói:
- Đừng ngu, lực công kích của Vũ tộc không được, chúng ta cứ cùng nhau vừa đánh vừa rút.

Chỉ cần tiến vào sơn động mới đi ra lúc nãy, liền không sợ Vũ tộc nữa.

Khương Hỗ, nghe ta, nếu không ta cũng không trốn.
Khương Hỗ liếc thấy vẻ kiên định trong mắt Khương Khinh Linh, biết không cách nào thuyết phục bà cô này, thế là đành phải dời mắt nhìn sang Lục Ly nói:
- Lục công tử, ngươi dẫn tiểu thư đi trước.
Lục Ly liếc nhìn đám Vũ tộc sau lưng, lạnh giọng nói:
- Cứ nghe lệnh tiểu thư nhà ngươi, nếu tình huống đến mức không thể vãn hồi, ta sẽ dẫn tiểu thư nhà ngươi đi trước.
Hết cách.
Khương Hỗ đành phải cắn răng rút ra chiến đao, những người còn lại cũng dồn dập lấy ra binh khí, bên ngoài cơ thể hiện ra chiến giáp.

Khương Khinh Linh cũng khoác lên thân một kiện chiến giáp màu hỏa hồng, nàng nhìn Lục Ly một cái, nói:- Lục Ly, ngươi không có chiến giáp à?
- Ta không cần!
Lục Ly lắc đầu, tác dụng của chiến giáp Huyền khí Thiên giai không quá lớn, chiến giáp Thánh giai hắn mua không nổi.

Hơn nữa trước nay hắn một mực vững tin tấn công chính là cách phòng ngự tốt nhất, bởi thế thường xuyên chọn cách đánh lấy công bù thủ.
Ông!
Hắn lắc người tạo ra phân thân, mấy chục phân thân tản ra khắp đầy trời, ùn ùn bay vụt tới, một số còn quay đầu nhắm thẳng đám Vũ tộc ở đằng sau.

Mấy người Khương Hỗ thấy vậy, lần nữa tấm tắc xưng kỳ, bọn hắn xuất thân đại gia tộc, đều rất biết hàng, đây tuyệt đối không phải huyền kỹ, mà là áo nghĩa.
Lục Ly chỉ mới là Bất Diệt Cảnh đã cảm ngộ được áo nghĩa, còn có được ngân trảo khủng bố như thế, chuyện thần kỳ trên thân Lục Ly thực sự quá nhiều, khiến ai cũng không dám khinh thường hắn.
Thấy nhiều phân thân Lục Ly bay tới như vậy, đám Vũ Tộc phía sau thoáng ngẩn ngơ, nhất là đợi khi nhìn thấy vô số Lục Ly giơ lên chiến đao, tên nào tên ấy đều sát khí đằng đằng, Vũ tộc lập tức như lâm đại địch.
Nhìn bề ngoài, Vũ tộc và Nhân tộc rất tương đồng, tướng mạo Vũ tộc đều rất tuấn mỹ, vô luận nam hay nữ, ngũ quan đều vô cùng tinh xảo, thân hình thon dài, cử chỉ ưu nhã.
Điểm duy nhất khác biệt với Nhân tộc chính là sau lưng mọc hai phiến cánh trắng như tuyết, dài ước chừng hơn một thước, lúc này bọn hắn chính đang mượn cánh lướt đi, tốc độ nhanh hơn đám người Khương Hỗ rất nhiều, hẳn đã tương đương với tốc độ của Quân Hầu Cảnh đỉnh phong.
Xuy xuy.
Chứng kiến phân thân Lục Ly bay tới, giới chỉ trên tay hơn trăm tên Vũ tộc đồng loạt sáng lên, lấy ra từng chiếc từng chiếc trường cung.

Trường cung lấp lánh quang mang, từng mũi tên đủ mọi màu sắc phá không mà đi, trên mũi tên dập dờn sóng ánh sáng, khí tức dọa người.
Từng tên phân thân bị nhẹ nhàng đánh tan, Vũ tộc tiếp tục điên cuồng đuổi theo không rời.

Bọn họ mặc kệ đám phân thân Lục Ly đang tản ra bốn phía, thành hình cánh quạt lướt nhanh về phía chúng nhân.
Xuy xuy
Từng mũi tên đủ mọi màu sắc phá không lao đến, tiếng rít chói tai vang lên không ngừng, từng đạo sát cơ khủng bố khóa chặt chúng nhân.
Hây!
Đám người Khương Hỗ cũng ra tay, một bên lao nhanh, một bên trở tay bắn ra từng đạo Huyền lực công kích.

Có người đánh ra đao mang, có người ném ra quyền ảnh, có người phóng thích thủ chưởng.
Phanh phanh phanh!
Huyền lực công kích và trường tiễn chạm vào nhau, phát sinh nổ tung kịch liệt, mặc dù những trường tiễn kia vẫn phá không lao đến, nhưng rõ ràng tốc độ đã giảm mạnh, uy lực theo đó cũng yếu đi nhiều.
Chỉ là nhân số Vũ tộc quá nhiều, lên đến hơn trăm người, bên này lại chỉ có mười hai người.

Hơn nữa tốc độ bắn tên của Vũ tộc quá nhanh, liên tục khai cung, vô số trường tiễn lách qua được Huyền lực công kích của chúng nhân, bắn thẳng tới sau lưng.
Lúc này không ai còn có thể phóng ra Huyền lực phản kích, chỉ còn cách dùng binh khí ngăn đỡ mưa tên bắn tới sau lưng, đồng thời cấp tốc rút lui.
Rất nhanh liền có người trúng tên, cũng may cự ly quá xa, trên thân ai nấy đều mặc chiến giáp Huyền khí Thiên giai.

Khương Khinh Linh càng là mặc chiến giáp Huyền khí Thánh giai, những trường tiễn kia vừa đánh trúng nàng liền lập tức bị bắn ngược ra.
Phía bên này người thoải mái nhất ngược lại là Lục Ly, hắn tùy ý khua múa ngân trảo, trường tiễn liền bị chém thành phấn vụn, căn bản không cách nào đánh trúng.
Mọi người mới từ sơn động đi ra được vài trăm dặm, nếu là vài trăm dặm ở bên ngoài, chỉ cần vài nhịp thở liền đến nơi.

Nhưng trọng lực ở đây quá khủng bố, tốc độ bị hạn chế, muốn đến sơn động chí ít phải mất hai nén hương.

Cứ với tình hình này, nếu không phản kích, sợ rằng không có mấy người có thể triệt thoái về sơn động.
- Hừ!
Khương Khinh Linh hừ lạnh một tiếng, phóng thích huyết mạch thần kỹ, Khương Hỗ cũng theo đó phóng thích Phệ Hồn Ma Điệp.

Thoáng chốc, Ma Điệp bay múa đầy trời, Lục Ly thả ra phân thân phối hợp hai người, mê hoặc Vũ tộc.
SoạtMột tên Vũ tộc hú lên quái dị, tương tự như là cổ ngữ mà các tộc Hoang giới thường dùng.

Lập tức đám người Vũ tộc kia như lâm đại địch, khoái tốc tản ra, né tránh Phệ Hồn Ma Điệp công kích.
Khương Khinh Linh tựa hồ nghe hiểu được ngôn ngữ Vũ tộc, nàng bực bội nói:- Đám người chim này biết huyết mạch thần kỹ của Khương gia chúng ta, tức quá đi mất.
Lục Ly tròn mắt, tứ tộc cùng Nhân tộc giao chiến nhiều năm như vậy, bọn chúng há lại không biết thần thông của mười hai Vương tộc cường đại? Phệ Hồn Ma Điệp là huyết mạch bát phẩm, đặc trưng còn rõ ràng như vậy, Vũ tộc biết được là điều hết sức bình thường.
Thả ra nhiều Phệ Hồn Ma Điệp như thế, lại chỉ đánh trúng hai tên Vũ tộc.

Số Vũ tộc còn lại sớm kịp tản ra, Phệ Hồn Ma Điệp không thể bay quá xa, trôi nổi giữa không trung một lúc rồi từ từ tan biến.
Hưu!
Vũ tộc sau khi phân tán, tránh né Phệ Hồn Ma Điệp công kích, rất nhanh lại quay ngược trở về tiếp tục truy đuổi, không ngừng bắn ra trường tiễn.

Đây là thủ đoạn công kích Vũ tộc rất thường dùng, bằng vào công kích từ cự ly xa, bắn chết được tên nào hay tên đó.
Phanh phanh phanh!
Vạn tiễn cùng bắn, đám người Khương Hỗ liên tiếp trúng tên, chiến giáp trên thân lần lượt nổ tung, nát đến biến dạng, đã có không ít người thụ thương, chẳng qua chưa ai đến nỗi trọng thương mất mạng.
- Ta đi đoạn hậu, các ngươi trốn trước, ta có khải giáp Thánh giai, những trường tiễn này không thương hại được ta!
Khương Khinh Linh hừ lạnh một tiếng, thả chậm tốc độ, rớt lại sau cùng, đám người Khương Hỗ há có thể yên tâm, lập tức cũng dồn dập thả chậm tốc độ, Lục Ly thở dài, đành chịu nói:
- Các ngươi trốn trước đi, ta và Khinh tiểu thư đoạn hậu.

Yên tâm, tốc độ ta rất nhanh, còn nhanh hơn cả các ngươi.

Nếu có nguy hiểm, ta sẽ dắt theo Khinh tiểu thư chạy trốn.

Các ngươi đi mau, bằng không tất cả các ngươi đều sẽ chết.
- Tốc độ của ngươi?
Chúng nhân đều chưa từng chứng kiến qua Lục Ly phóng thích Tốc Độ áo nghĩa, thế nên có chút ngần ngừ, Khương Khinh Linh hừ lạnh nói:
- Cút, còn không cút ta giết hết các ngươi!
Thấy Khương Khinh Linh phát nộ, cả đám đành chịu, tiếp tục cuồng chạy về phía trước.

Khương Khinh Linh và Lục Ly lưu lại sau cùng, Lục Ly điều khiển Mệnh Luân không ngừng phi hành, người quay ngược ra sau.

Đối mặt với trường tiễn đầy trời bắn tới, hắn vung vẩy ngân trảo trong tay, nhẹ nhàng xoắn nát từng mũi tên.
Khương Khinh Linh lại càng nhẹ nhàng, cứ thế đứng trên Bản Mệnh Châu mặc cho Vũ tộc làm bia bắn, từ nhỏ nàng đã nuốt rất nhiều đan dược luyện thể, thể chất cường đại kinh người.

Dù không ngừng bị mũi tên bắn trúng, thân mình lại chỉ khẽ rung động, cự lực truyền vào, song sắc mặt nàng chẳng hề biến hóa, khóe miệng đều không thấy máu tụ chảy ra.
Có hai người đoạn hậu, tốc độ đào tẩu của đám Khương Hỗ được tăng lên, tất cả đều bình an đi tới lối vào sơn động.
Lục Ly thấy đám người Khương Hỗ đã thoát hiểm, lá gan cũng lớn lên.

Hắn nhìn sang Khương Khinh Linh một cái, nói:- Khương Khinh Linh, bị đám người chim này truy sát nửa ngày, chúng ta đi xả giận một lúc?
- Được thôi!
Khương Khinh Linh thấy được sát ý trong mắt Lục Ly, lập tức hưng phấn không thôi, nàng mỉm cười nhìn Lục Ly nói:
- Ngươi định xả giận thế nào? Ta nghe ngươi hết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui