Địch nhân đến rất nhanh, tổng cộng bốn mươi ba tên Vũ tộc, người Luân Hồi Cung cố ý dẫn tới bên này, muốn đến chậm e rằng cũng khó.
Khương Khinh Linh nóng lòng muốn thử, mấy người Khương Hỗ cũng đều chuẩn bị ra tay, lại thấy Lục Ly chớp mắt, ra hiệu bọn hắn hơi an chớ nóng.
Nếu Cơ Mộng Điềm và Điệp Phi Vũ đã mạnh miệng như vậy, tự nhiên phải để các nàng biểu diễn một phen, thuận tiện nhìn xem thực lực con em mười hai Vương tộc rốt cục biến thái cỡ nào.
Cơ Mộng Điềm ra hiệu cho tất cả mọi người tiến vào trong rừng cây gần đó, miễn cho Vũ tộc bị dọa chạy.
Tiếp sau nàng nhìn sang Điệp Phi Vũ một cái, kẻ sau lập tức vung tay, dẫn theo hơn mười người bay vút ra ngoài.
Tất cả đều là Quân Hầu Cảnh, còn cùng là người Bách Hoa Các, đại đa số là nữ tử.
Mười mấy người đứng trên Bản Mệnh châu gào thét lao đi, Điệp Phi Vũ xung phong dẫn đầu, không có chút nào sợ sệt, hơn mười người bên cạnh nàng cũng tự tin dị thường, theo sát ngay sau.
Xuy xuy.
Vũ tộc tấn công, trường tiễn đầy trời trút nghiêng xuống, tựa như mưa rào tầm tã, liên miên không dứt, thoáng chốc liền đã bao trùm lấy hơn mười người kia.
Trên thân mười mấy người đồng loạt hiển hiện chiến giáp, trực tiếp ngạnh kháng với mưa tên.
Các nàng lấy ra binh khí, ngăn đỡ trái phải, không ngừng áp sát về phía Vũ tộc.
- Cơ Nguyên, vây lại!
Trong rừng cây, Cơ Mộng Điềm nhẹ giọng nói một câu, hơn mười người Cơ gia lập tức phân tán ra, đi vòng sang hai bên trái phải và sau lưng, chuẩn bị vu hồi bọc đánh Vũ tộc.
Cơ Mộng Điềm một mực không có ý mời Lục Ly và đám người Khương Khinh Linh ra tay, ý tứ vô cùng rõ ràng, trận chiến này không cần các nàng xuất thủ, chỉ bằng Cơ Mộng Điềm và Điệp Phi Vũ liền đã có thể nhẹ nhàng săn giết.
Lục Ly vốn cũng không có ý ra tay, nhàn nhã ngồi trong rừng cây quan sát chiến đấu nơi xa.
Hắn hơi có chút nghi hoặc, Điệp Phi Vũ mang theo nhiều người như thế xung kích, chẳng lẽ không sợ có thủ hạ bị bắn chết.
Đám người Điệp Phi Vũ đã kéo gần lại khoảng cách, nhưng Vũ tộc lại bất ngờ phân tán ra, bọn hắn đều có cánh, tốc độ khủng bố dị thường, mấy người Điệp Phi Vũ căn bản không thể đuổi kịp.
Hây hây!
Mấy người Điệp Phi Vũ tụ lại thành một đoàn, hướng bốn phương tám hướng bắn ra Huyền lực công kích.
Đáng tiếc tốc độ Vũ tộc quá nhanh, căn bản không cách nào đánh trúng.
Mưa tên đầy trời phóng tới liên miên không ngừng, thỉnh thoảng lại có vài người bị trúng tên.
Đám người này đều có chiến giáp Thiên giai, vấn đề là cung tiễn của Vũ tộc cũng sắc bén và bá đạo không kém, chiến giáp không ít người dần bị đánh nát, thậm chí có vài người bị lực xung kích cường đại chấn cho thổ huyết.
Ông
Trên cổ Điệp Phi Vũ lóe lên hắc quang, tiếp đó toàn thân nàng sáng rực quang mang màu xanh, hóa thành một chùm sáng xanh lục bao bọc lại mười mấy người và đám Vũ tộc gần đấy.
- Cái này …
Chứng kiến cảnh đó, trong mắt Lục Ly không giấu được vẻ chấn kinh, bởi vì dưới sự bao phủ của chùm sáng xanh, thương thế tất cả mọi người đều đang dần khép lại với tốc độ cực khủng bố.
Thậm chí có người tay thiếu chút bị đánh đứt, căn bản không nhấc lên nổi, lúc này lại đang dần phục hồi với tốc độ thấy được bằng mắt thường.
Ngược lại, sau khi đám Vũ tộc gần đó bị chùm sáng xanh bao phủ, tốc độ bỗng chốc giảm mạnh, toàn thân rất là khó chịu, bộ dạng cứ như nguyên khí đại thương, trên mặt toàn là vẻ kinh hoảng.
- Đây là huyết mạch gì? Sao bá đạo thế này?!
Lục Ly nhìn sang Khương Khinh Linh dò hỏi, kẻ sau lại không quá bất ngờ, thấp giọng giải thích nói:
- Đây là huyết mạch đặc hữu của Điệp gia, gọi là Sinh Mệnh Chi Nguyên.
Bất luận thương thế nặng đến cỡ nào, chỉ cần được Sinh Mệnh Chi Quang bao trùm, trong thời gian rất ngắn liền có thể hồi phục.
Khương Khinh Linh nói tiếp:
- Hơn nữa Sinh Mệnh Chi Nguyên này còn có thể đả thương địch thủ, có thể rút ngược lực lượng sinh mệnh trong người kẻ địch.
Nếu đám Vũ tộc này bị bao phủ thêm nửa canh giờ, sợ rằng không cần đánh, toàn bộ đều biến thành xác khô.
- Rút ngược lực lượng sinh mệnh?
Lục Ly lè lưỡi, huyết mạch Mộc Chi Nguyên của Tống gia cũng có năng lực tương tự, chẳng qua rõ ràng không được cường đại như huyết mạch Sinh Mệnh Chi Nguyên của Điệp gia.
Đến lúc này Lục Ly đã hiểu ra được chiến thuật của Điệp Phi Vũ và Cơ Mộng Điềm, Điệp Phi Vũ đi thu hút kẻ địch, sau đó Cơ Mộng Điềm phái người vây lại, cuối cùng thu lưới chém giết hết sạch.
Chẳng qua.
Với tình trạng đám người Điệp Phi Vũ bây giờ, muốn triệt để săn giết toàn bộ Vũ tộc sợ là có chút khó khăn, các nàng dựa vào ai để làm chủ công?
Lục Ly quét mắt nhìn về phía Cơ Mộng Điềm, kẻ sau quay mặt lại, khẽ cười nói:
- Lục công tử, Khương tiểu thư cứ an tâm ngồi đây, Mộng Điềm đi chém giết đám dị tộc kia.
Khương Khinh Linh không lên tiếng, Lục Ly lại mỉm cười nói:
- Cơ tiểu thư cẩn thận chút, Lục mỗ chờ ngươi đắc thắng trở về.
Cơ Mộng Điềm lần nữa khẽ cười, tiếp đó chân sau điểm nhẹ, tung người bay vụt lên, Bản Mệnh Châu hiện ra, nàng cứ thế tựa như tiên nữ giáng trần phá không bay tới.
- Hồ ly tinh!
Khương Khinh Linh thấy Lục Ly nhìn chằm chằm theo bóng lưng Cơ Mộng Điềm, tay đột nhiên hung hăng bấm mạnh lên cánh tay Lục Ly một cái, cả giận nói:
- Ngươi nhìn chằm chằm vào nàng làm gì? Chẳng lẽ ngươi thích nàng?
Lục Ly quay đầu, nhìn thấy bộ dạng tức giận của Khương Khinh Linh, lập tức nhịn không được cười lên, đưa thay xoa đầu nàng nói:
- Đừng quấy, ta muốn xem xem nàng sẽ dùng thủ đoạn gì giết địch.
Bị Lục Ly xoa đầu, Khương Khinh Linh liền chuyển giận thành vui, trên mặt hiện lên ý cười ngọt ngào, an tĩnh ngồi ở cạnh bên.
Lục Ly không quản Khương Khinh Linh, ánh mắt khóa chặt Cơ Mộng Điềm, chờ đợi nàng biểu diễn.
Cơ Mộng Điềm bay thẳng tới, đợi khi đến trước mặt đám Vũ tộc và bọn Điệp Phi Vũ chừng trăm thước mới ngừng lại, trong tay hiện ra một chiếc bình màu xanh biếc, trên đó cắm một cành liễu.
- Chiếc bình này …
Tròng mắt Khương Khinh Linh đột nhiên sáng rực, Lục Ly lại nhìn chăm chú một lúc lâu mà vẫn không thấy có gì đặc biệt.
Bên kia Cơ Mộng Điềm đã động thủ, tay ngọc nhẹ nhàng nâng lên chiếc bình xanh biếc, trong tay lấp lánh Huyền lực.
Rất nhanh chiếc bình xanh biếc đột ngột phát sáng, càng lúc càng chói lòa, khiến tất cả mọi người đều phải chú ý tới.
- Quả nhiên!
Khương Khinh Linh phun ra hai chữ, nhịp thở thoáng chút dồn dập.
Sắc mặt Lục Ly cũng trở nên ngưng trọng dị thường, từ trong bình kia hắn cảm nhận được một loại khí thế vô danh, một loại uy áp khó mà diễn tả bằng lời, tựa như mây đen kéo tới, khiến người bất giác cảm thấy đè nén, hốt hoảng.
Xùy
Cành liễu trong bình đột nhiên bạo trướng, hóa thành một đạo lưu quang phá không mà đi, bắn thẳng đến chỗ đám Vũ tộc.
Ầm!
Một tiếng vang trầm muộn vọng lại, đám người Lục Ly thậm chí không kịp quan sát rõ ràng, chỉ thấy một tên Vũ tộc đột nhiên bị nện bay, cả người be bét máu thịt, như thể vừa bị Bản Mệnh Châu hung hăng nghiền ép.
Phanh phanh phanh phanh.
Từng đạo tiếng vang trầm muộn nối tiếp vọng lại, từng tên Vũ tộc bay ngược ra sau, thậm chí Vũ tộc bị nện bay không cách nào phát ra tiếng kêu thảm, chỉ trong nháy mắt liền đã một kích mất mạng, biến thành một đống máu thịt be bét, không ra hình người.
Tê tê!
Lục Ly hít sâu một hơi khí lạnh, lúc này hắn mới nhìn rõ ràng, là do cành liễu kia.
Cành liễu tựa như cơn gió mát thổi tới, cứ thế nhẹ nhàng phất qua, sau đó từng tên Vũ tộc liền bị nện chết, không một ngoại lệ, tất cả đều là một kích mất mạng.
Soạt!
Đám Ma tộc còn lại bị dọa sợ, ai nấy phát ra từng tiếng quái khiếu, tháo chạy khắp bốn phương tám hướng.
Nhưng lúc này bốn phía xung quanh lại có rất nhiều võ giả Luân Hồi Cung bay lên, ngăn không cho đám Vũ tộc kia chạy trốn.
Hưu!
Cành liễu tiếp tục phá không mà đi, như quỷ hồn đòi mạng, không ngừng đồ sát Vũ tộc.
Chỉ mấy hơi ngắn ngủi, chí ít đã có phân nửa Vũ tộc bị tiêu diệt, số còn lại đều không thể chạy trốn, xem ra đại cục đã định.
- Đây tuyệt đối không phải Thánh khí!
Hai mắt Lục Ly trợn tròn, nhìn chằm chằm chiếc bình kia, miệng thì thào nói.
Hắn không phải là chưa từng thấy qua Thánh khí, Khương Khinh Linh cũng có Thánh khí, nhưng còn lâu mới khủng bố được đến vậy.
- Ừm, đây là bán Thần khí!
Khương Khinh Linh có chút hâm mộ, tán thán nói:
- Xem ra Cơ Mộng Điềm đã được nội bộ Luân Hồi Cung xác định là thiếu cung chủ, Luân Hồi Cung chỉ có tổng cộng hai kiện bán Thần khí, không ngờ lại để nàng mang theo một kiện tiến vào đây.
- Bán Thần khí?
Lục Ly nghe xong mới thoải mái phần nào, trên thế giới này, thứ có thể ghép được với chữ “Thần” tuyệt đối không phải là thứ tầm thường.
Cơ Mộng Điềm còn chưa hiển lộ ra huyết mạch, lại đã khiến Lục Ly kiến thức được chiến lực nàng mạnh mẽ cỡ nào.
Bằng vào kiện bán Thần khí này, chỉ với một mình Cơ Mộng Điềm cũng đã có thể quét ngang toàn bộ tiểu chiến trường..