Bất Diệt Long Đế


Lục Ly tiêu tốn nguyên suốt một canh giờ mới nghiên cứu ra thần niệm kim châm.

Chẳng qua trong một lần không thể phóng thích ra quá nhiều, chỉ có thể phóng thích chừng mấy chục mũi, nhiều hơn sẽ rất khó khống chế.
Khiến hắn thất vọng chính là, thần niệm kim châm mà hắn phóng thích ra dù đâm xuyên liên tiếp rất nhiều lần, song vẫn không cách nào xuyên vào được trong Hồn Đàm Ma tộc.

Sau mấy lần hắn cường hành đâm xuyên, toàn bộ thần niệm kim châm đều sụp đổ, linh hồn chính hắn cũng khẽ nhói đau.
Linh hồn bị phản phệ, may mà phản phệ này không đến mức quá nghiêm trọng, Lục Ly nuốt một viên đan dược bồi bổ linh hồn liền thư hoãn đi phần nào.
Hắn nghỉ ngơi một canh giờ, tinh thần mới hoàn toàn khôi phục.

Sau đó tiếp tục thí nghiệm, vận dụng hết các loại thủ đoạn, ngưng kết thần niệm thành đủ loại hình thái, từng bước từng bước thử xem, dày vò cho tên Ma tộc kia sống không bằng chết.
Mò mẫm nửa ngày, phía bên kia đám người Cơ Mộng Điềm đã nghỉ ngơi xong, Khương Khinh Linh phái người đi ra ngoài tìm Lục Ly.

Lục Ly đành phải tạm thời dừng thí nghiệm, thứ này không phải chỉ sau một hai ngày là có thể mò mẫm ra được.
Tìm tòi nửa ngày mà vẫn không có bước phát triển nào đáng kể, dù tên Ma tộc kia đã đến bên bờ sụp đổ.

Nếu không phải có Khương Hỗ ở bên liên tục đánh ngất, sợ rằng sớm đã phất điên.
Chúng nhân tiếp tục đi tới, lần này phương hướng đã có thay đổi, không nhắm thẳng về hướng đông mà chuyển sang hướng tây bắc.
Khương Khinh Linh khẽ nhíu mày hỏi:
- Hướng tây bắc là trung tâm tiểu thế giới, nơi đó dị tộc nhiều nhất.

Hơn nữa địa thế ở đó tương đối bằng phẳng, rất dễ gặp được đại quân đoàn dị tộc, Cơ tiểu thư, ngươi đi nhầm hướng đấy chứ?
Cơ Mộng Điềm quay đầu khẽ cười nói:
- Nhân tộc ở hướng đó cũng là nhiều nhất, lần này Nhân tộc chúng ta tiến vào nhiều cường giả như vậy, khu vực trung tâm nhất định là chúng ta chiếm chủ đạo, tranh đấu ở tiểu thế giới lần này Nhân tộc chúng ta nắm giữ  ưu thế tuyệt đối.

Hơn nữa, mấy người chúng ta liên hợp lại, dù gặp phải mấy trăm dị tộc đều có thể nhẹ nhàng ứng phó.

Làm sao? Khương tiểu thư sợ?
Không thể không nói phép khích tướng dùng rất hiệu quả, Khương Khinh Linh phồng lên lá gan, hừ lạnh nói:
- Bản tiểu thư có gì phải sợ, đi thì đi!
Lục Ly thật sự rất muốn ôm trán, chỉ là Khương Khinh Linh đáp ứng, hắn còn có thể nói cái gì?
Chẳng qua ngẫm lại thì thấy cũng đúng, lần này Nhân tộc tiến vào đây nhiều cường giả như vậy, hoàn toàn có thể áp chế tứ tộc, phỏng chừng đã có rất nhiều võ giả tứ tộc bị tiêu diệt.
Lại thêm Cơ Mộng Điềm có bán Thần khí, Điệp Phi Vũ có huyết mạch Sinh Mệnh Chi Nguyên có thể cấp tốc trị liệu, Lục Ly cũng thoáng yên tâm.

Dù gặp phải đại bộ đội, cùng lắm thì hắn dẫn theo Khương Khinh Linh đào tẩu là được.
Cả đám chuyển hướng, phóng vút về phía tây bắc, lần này số dị tộc gặp phải càng lúc càng nhiều, gần như cứ cách mỗi mấy trăm dặm lại gặp được một tiểu đội dị tộc.
Quy củ vẫn thế, nếu nhân số ít, Cơ Mộng Điềm hoặc hai người Lục Ly thay phiên ra tay.

Nếu nhân số nhiều, mọi người cùng nhau động thủ, đám người Khương Hỗ Cơ Nguyên ở bên hợp lực tấn công.
Năm ngày!
Hành quân đằng đẵng suốt năm ngày, tổng số dị tộc chúng nhân gặp được đã hơn nghìn người, toàn bộ đều bị đám người Lục Ly Cơ Mộng Điềm chém giết sạch.

Bên này chỉ mất vẻn vẹn hai người, còn là bị Ma tộc ám sát.

Có Điệp Phi Vũ ở đây, chỉ cần không lập tức chết đi, đừng trúng vu độc, như vậy chúng nhân gần như thành là tồn tại không thể giết chết.
Mấy ngày qua bọn họ cũng gặp được rất nhiều tiểu đội Nhân tộc, chẳng qua Cơ Mộng Điềm và Khương Khinh Linh không có tâm tình mang theo một đám vướng víu, mặc dù những tiểu đội kia đều rất muốn gia nhập đội ngũ các nàng.
Lục Ly chỉ cần có thời gian rảnh rỗi liền bắt tay vào tra tấn tên Ma tộc kia, mò mẫm cách thức tấn công linh hồn, đáng tiếc gần như không có thu hoạch nào đáng kể.

Thần niệm hắn quá yếu, hai loại linh dược Khương Khinh Linh đưa cho đều bị hắn luyện hóa, thần niệm lại chỉ tăng trưởng được chút xíu.
Mấy ngày nay Cơ Mộng Điềm một mực không đơn độc tới tìm Lục Ly, cũng không biết trong lòng nàng rốt cục đang nghĩ gì.

Lục Ly nhiều lần phỏng đoán qua dụng ý của Cơ Mộng Điềm, dù sao chỉ với hai người Cơ Mộng Điềm và Điệp Phi Vũ liền đã có thể quét ngang toàn bộ tiểu chiến trường, hoàn toàn không nhất thiết phải mang theo bọn hắn.
Đoạn thời gian này Cơ Mộng Điềm rất đê điều, trừ những lúc khai chiến ra thì không thấy có bất kỳ hành động lạ thường nào.

Lúc nghỉ ngơi cũng một mình ngồi xếp bằng tu luyện, hoặc là tụ tập tán gẫu với Điệp Phi Vũ và đám nữ tử.
- Chẳng lẽ nàng muốn dùng mị lực bản thân chinh phục ta?
Trong đầu Lục Ly bất giác hiện ra ý niệm này, song rất nhanh liền bị hắn bác bỏ, đối với Cơ Mộng Điềm, chinh phục hắn đối với Cơ Mộng Điềm mà nói thì không có ý nghĩa gì quá lớn.

Theo như đoạn thời gian này thì thấy, Cơ Mộng Điềm cũng không có ác ý gì đối với hắn và Khương Khinh Linh, ngược lại lễ số còn khá chu đáo, rất là khách khí.
- Một người không khả năng làm ra chuyện chẳng có chút ý nghĩa gì, Cơ Mộng Điềm muốn đi cùng chúng ta là nhằm mục đích gì? Chẳng lẽ nàng thật chỉ muốn hợp tác với ta, muốn ta hỗ trợ đánh chết một người?
Lục Ly nghĩ không thông, đánh giết người thuộc mười hai Vương tộc, hắn không có lá gan đó, giết rồi sau này cũng sẽ hậu hoạn vô cùng, Bắc Mạc sẽ không một ngày yên tĩnh, hắn sẽ bị Vương tộc truy sát, khó thoát khỏi cái chết.
Không nghĩ thông liền không nghĩ nữa, đành chỉ biết âm thầm đề phòng, một khi Cơ Mộng Điềm có bất kỳ hành động cổ quái nào, hắn sẽ lập tức mang theo Khương Khinh Linh và đám người Khương Hỗ rời đi.
Tiếp tục tiến về phía trước, số tiểu đội Nhân tộc gặp được càng lúc càng nhiều, phải biết lần này có gần vạn Nhân tộc tiến vào đây.

Tiểu thế giới không tính quá lớn, nhiều người như vậy phân tán ra, tự nhiên rất dễ gặp được.
Đều là Nhân tộc, dị tộc tự nhiên cũng ít.
Cơ Mộng Điềm và mọi người thương nghị, chuẩn bị dẫn đội ngũ tiến về phương bắc, bên kia là đại bản doanh Vũ tộc.

So sánh ra thì sức tấn công của Vũ tộc tương đối yếu kém, dù gặp phải đại bộ đội cũng có thể nhẹ nhàng quét ngang.
Có Điệp Phi Vũ ở đây, Lục Ly không mấy lo lắng, dù gặp phải đại quân Vũ tộc, chúng nhân đều có thể cầm cự được.

Hắn tiến vào đây là để lập chiến công và kiếm điểm tích lũy, tự nhiên không muốn lãng phí thời gian.
Khương Khinh Linh cũng không ý kiến, thậm chí còn có chút hưng phấn.
Thế là đại bộ đội tiến về hướng bắc, trên đường đi vẫn rất yên tĩnh, dị tộc bên này tựa hồ đã bị tiêu diệt sạch, hành tẩu nguyên suốt một ngày mà chỉ gặp được mấy tên Vũ tộc.
Lại tiến về phía trước bốn năm ngày, trên đường một mực không gặp được quá nhiều dị tộc, mà toàn là từng nhóm từng nhóm tiểu đội nhỏ.

Bên này địa thế dần trở nên bằng phẳng, chẳng qua Cơ Mộng Điềm vẫn rất cẩn thận, một mực phái người thăm dò bốn phía, mấy người Lục Ly cũng an tâm.
Trên một bình nguyên bao la, đại bộ đội hạ trại nghỉ ngơi, Lục Ly lại đi tra tấn tên Ma tộc kia.

Khương Khinh Linh một mình ngồi xếp bằng tu luyện, Cơ Mộng Điềm và Điệp Phi Vũ thì tụ lại một chỗ tán gẫu.
Lục Ly dẫn theo Khương Hỗ đi ra bên ngoài đại doanh chừng hơn mười dặm, bởi vì tên Ma tộc này không ngừng kêu thảm, Lục Ly sợ sẽ quấy rầy mọi người.

Với lộ trình hơn mười dặm, hắn toàn lực bay đi cũng chỉ mất mười mấy nhịp thở, bởi thế cũng không lo lắng.
Ngay khi hắn đang không ngừng phóng thích linh hồn công kích tên Ma tộc kia, cách đó không xa không gian đột nhiên nổi lên gợn sóng, tiếp sau một bóng người thoáng hiện.
Lục Ly mở mắt, Khương Hỗ cũng lập tức quét mắt tới, trên mặt toàn là vẻ ngưng trọng.

Lại có thể có người vô thanh vô tức tới gần đây, nếu người này đánh lén, sợ rằng lúc này tính mạng hai người đã nguy hiểm.
Người tới bọn hắn đều biết, chính là thiếu tộc trưởng Thiên Địa Trủng Dạ Lạc.
Dạ Lạc lưng đeo một thanh trường kiếm, đứng trên đỉnh ngọn núi nhỏ cách đó không xa, áo trắng tung bay, khí chất xuất trần, nét ngọc như ngọc, tựa như trích tiên hạ phàm.
Lục Ly không có đứng dậy mà vẫn ngồi đó, ngước mắt lên đối mặt với Dạ Lạc phía xa xa.

Dạ Lạc cũng không cất tiếng, nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, sau đó tung người bay ngược ra sau, mấy cái bật nhảy liền tan biến ở phương xa.
- Đ*** hiểu kiểu gì!
Trong mắt Khương Hỗ toàn là nghi hoặc, tên Dạ Lạc yên ắng tiềm hành tới, từ xa xa đối mặt với Lục Ly một lúc, lại không nói liền đi, ý gì đây?
Lục Ly cũng không quá hiểu, chẳng qua sắc mặt hắn dần trở nên ngưng trọng dị thường, bởi vì hắn đọc được từ trong mắt Dạ Lạc hai chữ, cẩn thận!
Dạ Lạc yên ắng tới đây chỉ là muốn nhắc nhở cho hắn biết? Nhưng Dạ Lạc và hắn không hề có bất kỳ giao tình nào, vì sao phải nhắc nhở hắn?
Cẩn thận? Cẩn thận cái gì? Cẩn thận ai?
- Khương Hỗ, ngươi lập tức đi xung quanh thăm dò một phen, nhìn xem phải chăng có kẻ địch ẩn núp.

Nếu gặp phải địch nhân lập tức trở về, hoặc là bóp nát ngọc phù cảnh báo!
Lục Ly nghĩ nghĩ liền không dám khinh thường, đưa qua một chiếc ngọc phù để Khương Hỗ đi thăm dò, chính hắn thì lại vội vàng mang theo Ma tộc quay về đại doanh.
Ầm!
Vừa mới trở lại đại doanh tiến vào trong trướng bồng của Khương Khinh Linh, ngọc phù cảnh báo trong tay hắn đột ngột nổ tung, sắc mặt nháy mắt trở nên khó coi dị thường.
Quả nhiên có mai phục, chỉ không biết mai phục là Nhân tộc hay dị tộc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui