Giữa Man tộc Vu tộc Vũ tộc Ma tộc với nhau thật ra cũng không mấy hài hòa, mặc dù tứ tộc có chung một kẻ địch, nhưng dù sao cũng là tộc quần khác biệt.
Hơn nữa năm đó lúc xảy ra vạn tộc đại chiến, tứ tộc thường xuyên đại chiến với nhau, các bên đều có huyết hải thâm thù.
Lần này tứ tộc lại liên hợp lại, bên ngoài Linh Lung Tháp chi chít toàn là quân sĩ tứ tộc, những nơi thần niệm có thể vươn tới thăm dò chỉ thấy toàn là dị tộc, nhân số chí ít phải trên ba ngàn.
Võ giả tứ tộc nước sông không phạm nước giếng, chia nhau trấn giữ bốn góc vòng quanh Linh Lung Tháp, rất nhanh liền bắt đầu tổ chức tiến công.
Mỗi tộc phái ra hai ba mươi cường giả, nhắm chuẩn bảo tháp cuồng oanh loạn tạc.
Man tộc quơ lên chùy đồng trùng trùng nện lên trên bảo tháp, Vũ tộc không ngừng bắn ra trường tiễn, Ma tộc thì quăng ném chủy thủ, Vu tộc đánh ra từng đạo quang mang màu xanh đen.
Ông!
Bảo tháp lấp lánh quang mang, bị gần trăm tên cường giả không ngừng tấn công, lại không có chấn động gì quá lớn.
Bên ngoài bùng lên ánh sáng lấp lánh màu vàng, có ký tự thần bí như ẩn như hiện, ngăn chặn hết thảy mọi công kích.
- Có quỷ dị!
Tròng mắt Lục Ly lấp lánh tinh mang, võ giả tứ tộc hành động rất có trật tự, mục tiêu phi thường rõ ràng, đây rõ ràng là có dự mưu.
- Chẳng lẽ bọn hắn đều biết được chuyện về Khương Khinh Linh?
Lục Ly nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chỉ có như thế mới giải thích được thông.
Đấu Thiên Đại Đế ban cho thần lực, Khương Khinh Linh rất có thể sẽ trở thành thiên kiêu đời tiếp theo của Nhân tộc, bởi vậy tứ tộc mới liên hợp lại, cùng nhau vây giết Khương Khinh Linh.
Thiên kiêu a!
Đó là tồn tại có thể quét ngang cường giả tứ tộc, trong lịch sử mỗi lần Nhân đản sinh thiên kiêu, tứ tộc đều sẽ tổn thất thảm trọng, nguyên khí đại thương, mấy trăm năm mà không khôi phục lại được.
Có lần Ma tộc thậm chí còn thiếu chút bị diệt tộc, cuối cùng phải dựa vào chí bảo tiên tổ lưu lại mới tránh được một kiếp.
Bởi thế tứ tộc tuyệt đối không cho phép Nhân tộc xuất hiện thiên kiêu, một khi xuất hiện nhất định sẽ toàn lực vây giết.
Phỏng chừng lần tiến vào tiểu chiến trường này, tứ tộc đều tăng binh, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải đánh giết cho bằng được Khương Khinh Linh.
Còn về làm sao biết được chuyện của Khương Khinh Linh, chắc là trong nội bộ Nhân tộc xuất hiện phản đồ, thông qua phương thức đặc thù, truyền tin về Khương Khinh Linh cho tứ tộc.
Nghĩ thông suốt việc này, song lại chẳng có bất kỳ trợ giúp mang tính thực chất nào đối với cục diện chiến đấu trước mắt, nếu Lục Ly và Khương Khinh Linh không nghĩ được ra cách ứng đối, kết cục cuối cùng dành cho hai người vẫn là thịt nát xương tan.
Trong tiểu chiến trường, võ giả ba mươi tuổi trở lên không vào được, dù trưởng lão Thí Ma Điện và đám người Khương Thiên Thuận biết được tình hình nơi này thì cũng bó tay hết cách, giờ chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.
Điều duy nhất đáng được ăn mừng là, trong cường giả tứ tộc bên ngoài không thấy có xuất hiện Nhân Hoàng.
Ở thế hệ này tứ tộc không xuất hiện yêu nghiệt, mạnh nhất hẳn mới chỉ là Quân Hầu Cảnh đỉnh phong.
Yêu nghiệt không phải cứ muốn là sẽ có, phía Nhân tộc bên này trong ngàn năm qua cũng chỉ có mỗi Lục Nhân Hoàng, hai mươi tuổi đột phá Nhân Hoàng Cảnh.
Còn có ai ba mươi tuổi trở xuống đột phá Nhân Hoàng, Lục Ly thật sự chưa từng nghe qua.
- A A A A A!
Có tiểu thư Thái Thiên Điện đột nhiên khóc lên, Lục Ly quay đầu nhìn các nàng một cái, phát hiện trong mắt rất nhiều người toàn là tuyệt vọng và hoảng sợ.
- Khóc cái gì?
Khương Khinh Linh mắt lạnh quét tới, nổi giận nói:
- Từ khoảnh khắc tiến vào tiểu chiến trường, các ngươi đã phải có giác ngộ sẽ chết ở trong này.
Ai còn kêu la khóc lóc nhiễu loạn quân tâm, bản tiểu thư đưa lên đường ngay lập tức.
Uy hiếp của Khương Khinh Linh rất hữu hiệu, vị tiểu thư kia lập tức không dám khóc nữa, chẳng qua trong mắt vẫn đầy vẻ hoảng sợ.
Thật ra trước khi vào đây bọn họ đều đã biết, bọn họ tiến vào là để bảo hộ Khương Khinh Linh, thay Khương Khinh Linh đi chết.
Trước khi tiến vào người người hô lên khẩu hiệu đều rất vang dội, nhưng khi sự thể đổ lên đầu lại đều sẽ sợ hãi.
Các nàng xuất thân đại gia tộc, cuộc sống tốt đẹp còn chưa hưởng thụ đủ, các nàng đều có tiền đồ quang minh, rất nhiều người còn chưa lấy chồng cưới vợ, làm sao nguyện ý chết đi.
Cầu sinh, ích kỷ, đây đều là bản năng của con người.
Lục Ly lại có phần thông cảm, hắn đảo mắt nhìn sang Khương Khinh Linh hỏi:
- Ngươi xem với cường độ công kích thế này, Linh Lung Tháp còn có thể ngăn cản mấy ngày?
Khương Khinh Linh nhắm mắt lại cảm ứng một phen, sau đó gật đầu nói:
- Nếu địch nhân không tăng cường mức độ tấn công, đồng thời không xuất hiện cường giả Nhân Hoàng, hẳn là có thể chống đỡ được mười ngày.
- Ừm!
- Lục Ly đi tới gian phòng duy nhất trong tháp, lúc đến cửa mới quay đầu dặn dò:
- Ta phải bế quan mấy ngày, tranh thủ đề thăng chiến lực một phen.
Khương Khinh Linh, ngươi cũng bế quan đi, nếu ngươi có thể phóng ra thần lực, có lẽ chúng ta còn có hi vọng sống tiếp.
Khương Hỗ, các ngươi cũng nghĩ cách tăng cường thực lực, cục diện đã thế rồi, khóc lóc sợ hãi không giải quyết được vấn đề, đề thăng thực lực thêm một phần, chúng ta liền nhiều thêm một phần hi vọng sống sót.
Chứng kiến thần sắc Lục Ly bình tĩnh như thế, chúng nhân bất giác an tâm phần nào.
Mới đầu Khương Khinh Linh còn có chút bối rối, nhưng rất nhanh liền cũng bình tâm lại, đi theo Lục Ly tiến vào phòng nhỏ, trước khi đóng cửa còn quay đầu dặn dò nói:
- Khương Hỗ, chúng ta tiến vào bế quan, bên ngoài nếu ai có dị động, ngươi trực tiếp chém giết.
Các ngươi cũng đừng tuyệt vọng, ta chính là thiên kiêu tương lai, các ngươi có từng nghe qua thiên kiêu nào lại chết sớm chưa?
Tròng mắt chúng nhân khẽ sáng lên, trên mặt chớp qua một tia hy vọng.
Lục Ly và Khương Khinh Linh tiến vào phòng, đóng cửa lại, đám người Khương Hỗ dùng thần niệm thăm dò một phen, thấy trong thời gian ngắn căn bản không cách nào công phá Linh Lung Tháp, liền đều cắn răng bế quan tu luyện.
Rầm rầm rầm!
Cốc cốc cốc
Phanh phanh phanh!
Bên ngoài không ngừng tấn công, Linh Lung Tháp theo đó không ngừng lấp lánh quang mang, rất nhiều võ giả tứ tộc trầm mặc vây ở bên ngoài, nhìn không thấy đâu là điểm cuối.
Nhiều dị tộc vây quanh như vậy, áp lực tâm lý trong lòng những người ở đây là rất lớn.
Những dị tộc này quân kỷ sâm nghiêm, rõ ràng đều có Vương tộc lĩnh đội, không phá ra Linh Lung Tháp tuyệt không bỏ qua.
Sau khi tiến vào phòng, Lục Ly lập tức liền bế quan, cưỡng bách chính mình tỉnh táo lại.
Dưới nguy cơ sinh tử, thường thường có thể kích phát ý chí cầu sinh trong lòng tất cả mọi người, tiềm năng cũng sẽ được kích phát vô tận.
Người đều là bị bức đi ra, câu nói này không phải là không có lý.
Bởi thế mấy ngày này là thời điểm cực kỳ quan trọng, nếu may mắn, thực lực Lục Ly có thể sẽ đột nhiên tăng mạnh.
Hết thảy đều phải xem vận khí.
Khương Khinh Linh đi đến, ngồi xếp bằng ở bên cạnh Lục Ly, nàng trước nay không hề sợ chết, có thể chết cùng một chỗ với Lục Ly, nàng liền vừa lòng thỏa ý.
Bởi thế lúc này nội tâm nàng bình tĩnh dị thường, rất nhanh liền nhập định, bắt đầu dụng tâm đi lĩnh hội cách sử dụng thần lực.
Phương hướng của Khương Khinh Linh rất rõ ràng, Lục Ly lại không biết nên đi lĩnh hội cái gì.
Công kích linh hồn là một phương hướng không sai, nếu công kích linh hồn của hắn có thể cường đại gấp mười gấp trăm lần, vậy liền có thể nhẹ nhàng quét ngang đám dị tộc ngoài kia.
Vấn đề là linh hồn hắn quá yếu, thần niệm chỉ được có chừng đó, muốn dùng cũng không dùng ra được.
Hướng nghiên cứu công kích linh hồn bị Lục Ly phủ quyết, cảnh giới cũng không cách nào tăng lên, giờ chỉ còn lại một con đường để đi, đó chính là lĩnh hội áo nghĩa.
Nếu áo nghĩa có được bước đề thăng nhảy vọt về chất, chiến lực cũng sẽ theo đó đề thăng.
Có hai phương hướng cho hắn cảm ngộ áo nghĩa, một là đi cảm ngộ áo nghĩa mới, hai là tiến một bước cảm ngộ áo nghĩa sẵn có.
Lục Ly lựa chọn hướng thứ hai, hắn không đi cảm ngộ Kính Tượng áo nghĩa, phân thân dù nhiều cũng không mấy ý nghĩa, cũng không có trợ giúp mang tính thực chất nào.
Hắn chọn cách cảm ngộ Tốc Độ áo nghĩa, nếu tốc độ hắn lần nữa đề thăng, hắn liền có thể nhẹ nhàng mang theo Khương Khinh Linh đào tẩu.
- Lực gió trong vòi rồng, Tốc Độ áo nghĩa …
Trong đầu Lục Ly hồi tưởng lại vòi rồng trong hồ vực ma quỷ trước đây, cố gắng tìm tòi suy nghĩ, đi biện chứng, đi thôi diễn, đi tìm pháp tắc chân lý trong thiên địa.
Tùy theo chúng nhân lần lượt bế quan, bầu không khí trong bảo tháp bỗng trở nên yên tĩnh dị thường, trái ngược hẳn với trường diện sát khí đằng đằng, náo động vang trời ở bên ngoài.
Bên ngoài gần trăm tên võ giả tứ tộc không ngừng công kích, mỗi lần đều dùng hết toàn lực.
Bọn hắn tin chắc không bao lâu nữa, bảo tháp như mai rùa này sẽ hao hết năng lượng, sau đó liền bị xé tung, Nhân tộc bên trong sẽ bị bọn hắn xé thành từng mảnh!.