Bất Diệt Long Đế


Những thần lực này vốn chính là dành cho hắn, chẳng qua lúc quyển sách trong tay Đấu Thiên Đại Đế bắn ra quang mang, ấn ký Ngân Long trong người Lục Ly lại kháng cự, bởi thế sau cùng mới ban thần lực cho Khương Khinh Linh.
Giờ dưới cơ duyên xảo hợp, thần lực lại trở về, Lục Ly không khỏi có chút khó hiểu.
Giờ khắc này thần lực đã ở trong thân thể hắn, thế nhưng ấn ký Ngân Long trong Hồn Đàm và Mệnh Luân lại đều không thấy có bất kỳ phản ứng gì, chẳng phải lần trước kháng cự lắm ư? Sao lần này lại không kháng cự?
Thần lực phải dùng thế nào?
Thần niệm Lục Ly lặng lẽ đặt lên những năng lượng kỳ dị kia, thật ra những năng lượng này cũng không nhiều, chỉ tương đương với Huyền lực Lục Ly tu luyện được trong mấy canh giờ.
Thần lực không nhiều, nếu trực tiếp đánh đi ra, có thể giết được mấy người? Lục Ly nghĩ một lúc, quyết định thử xem liệu có thể hấp thu chúng vào trong Hồn Đàm không.
Bởi vì Khương Khinh Linh đưa cho hắn rất nhiều hồn lực, linh hồn hắn vốn rất yếu, lúc này lại được tăng cường không ít, hắn có thể nghĩ cách để đề thăng công kích linh hồn thêm một chút.

Nếu thần lực cũng có thể dung hợp vào trong lực lượng linh hồn, như vậy công kích linh hồn hẳn sẽ rất khủng bố.
Trước nay Lục Ly hành sự luôn rất dứt khoát, lập tức liền không ngừng vận chuyển thần lực vào trong không gian linh hồn.

Ở trong không gian linh hồn, Lục Ly không mạo muội một hơi chuyển quá nhiều thần lực đi vào, mà chia nhỏ thành mấy luồng thần lực chậm rãi tới gần Hồn Đàm.
Ông!
Ấn ký Ngân Long trong Hồn Đàm đột nhiên lấp lánh quang mang, tiếp đó những thần lực vừa tới gần Hồn Đàm liền không tự chủ được tuôn thẳng về phía ấn ký Ngân Long, cuối cùng tất cả đều bị ấn ký Ngân Long hấp thu sạch sẽ.
Không chỉ vậy!
Thần lực trong không gian linh hồn cũng mất đi khống chế, ùn ùn tuôn về phía ấn ký Ngân Long, thần lực trên khắp toàn thân cũng theo đó tuôn động, điên cuồng trút nghiêng tới não hải, cuối cùng bị ấn ký Ngân Long hấp thu sạch.
- Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó!

Lục Ly thiếu chút chửi đổng ra tiếng, lần trước hấp thu năng lượng trong Hồn Tinh ở Thiên Quỷ Sơn liền đã có không ít bị ấn ký Ngân Long hút đi.

Mấy thứ kia ngược lại không tính là gì, nhưng thần lực này trân quý cỡ nào?
Đây chính là cọng rơm cứu mạng của hắn a, nếu không phải huyết mạch Ngân Long đang ở trong Hồn Đàm, phỏng chừng hắn đã trực tiếp đuổi nó ra khỏi người.
Chỉ là, ấn ký Ngân Long đã hấp thu hết thảy thần lực, hắn còn có thể làm sao? Lục Ly đành chỉ còn biết nội thị Hồn Đàm, chờ mong ấn ký Ngân Long thấy hắn đáng thương, trả lại một ít thần lực cho hắn.
Ông!
Ấn ký Ngân Long một mực lấp lánh quang mang, sáng lên suốt nửa canh giờ, rốt cục mới có dị động.

Từng đạo năng lượng trắng ngà tuôn ra từ trong ấn ký, tiến vào trong Hồn Đàm.
- Hả?
Linh hồn Lục Ly kịch chấn, cả người đều theo đó run lên.

Bởi vì những năng lượng trắng ngà kia không ngờ lại trực tiếp dung hợp với lực lượng linh hồn của hắn, khiến Hồn Đàm hắn dần trở nên cường đại, cường đại với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường.
Lục Ly nín thở, không dám có chút cử động nào, sợ cắt ngang quá trình tuôn ra năng lượng của ấn ký Ngân Long.
Thời gian từ từ trôi qua, trong ấn ký Ngân Long không ngừng phóng thích năng lượng màu trắng, Hồn Đàm theo đó không ngừng trở nên cường đại.

Sau gần nửa canh giờ, ấn ký Ngân Long rốt cục ảm đạm, đã không còn bất luận động tĩnh nào nữa.

- Trời ạ …
Lục Ly nội thị trong người một lượt, sau đó lại nội thị tiếp một lượt nữa, xác định Hồn Đàm quả nhiên biến lớn mấy lần, lực lượng linh hồn cũng được gia tăng gấp mười, lúc này mới mở mắt ra, hít một hơi thật sâu.
Hắn hung hăng vuốt vuốt mặt, nhìn Khương Khinh Linh đang ngủ say bên người, xác định đây không phải là mơ, cuối cùng mới nhếch miệng cười lớn.
Mặc dù hắn không biết cụ thể đã xảy ra điều gì, nhưng có thể xác định một điều, hiện tại linh hồn hắn đã rất cường đại, tuyệt đối đạt tới Quân Hầu Cảnh trở lên, thậm chí càng mạnh!
Hơn nữa hắn còn cảm giác sau khi lực lượng linh hồn dung hợp với loại năng lượng màu trắng kia liền có được khác biệt với lực lượng linh hồn bình thường, tựa hồ có bước nhảy vọt về chất.
- Ấn ký Ngân Long hấp thu thần lực, sau đó luyện hóa thần lực, đổi thành một loại năng lượng khác, truyền ngược lại cho ta …
Trong đầu Lục Ly phù hiện ra một suy đoán, cũng chỉ có suy đoán này mới có thể giải thích được thông.

Hắn ẩn ẩn hiểu ra vì sao Khương Khinh Linh không cách nào sử dụng thần lực, phải chăng thần lực là thứ người bình thường không cách nào vận dụng? Ấn ký Ngân Long biết hắn không dùng được, lúc này mới hấp thu, sau đó giúp hắn luyện hóa.
- Thử công kích linh hồn thử xem, sau đó lại đi lĩnh hội thủ đoạn công kích linh hồn cường đại!
Bất luận là vì nguyên cớ gì, thực ra cũng đã không quan trọng.

Lục Ly ngồi xuống nguyên một nén hương để bình phục tâm tình kích động, sau đó nhập định bế quan.

Trên một nơi bình địa trong tiểu thế giới, lúc này đã tụ tập hơn một ngàn năm trăm võ giả, đồng thời còn không ngừng có võ giả hội tụ về đây.
Xung quanh dựng lên rất nhiều doanh trướng, ở trung tâm nhất chính là doanh trướng của đám người Cơ Mộng Điềm, Dương Hiên, Điệp Phi Vũ, Lục Toan Lục Nghê.


Dạ Lạc lại không thấy tăm hơi, cũng không biết đã đi đâu.
Võ giả các gia tộc bắc bộ Trung Châu không ngừng đi qua cầu kiến mấy vị công tử tiểu thư, thỉnh cầu bọn hắn xuất binh, dẫn mọi người đi cứu viện Khương Khinh Linh, song đều bị Dương Hiên dùng lý do nhân số quá ít để cự tuyệt.
Dương Hiên nói hắn đã phái người thăm dò qua, bên kia số lượng võ giả tứ tộc lên tới bốn ngàn người.

Bên này hiện tại mới chỉ có hơn ngàn người, đi qua chỉ có chịu chết, bởi thế đành phải chờ võ giả Nhân tộc tụ tập tới càng nhiều mới hẵng hành động.
Võ giả các gia tộc bắc bộ Trung Châu đành chỉ biết kiên nhẫn chờ đợi, đồng thời phái người tản ra tứ xứ, đi tìm võ giả Nhân tộc cầu viện, ai nấy ở lại trong doanh đều như ngồi bàn chông, một ngày bằng với một năm.
Mỗi qua một ngày, nội tâm chúng nhân lại trầm xuống thêm một phần, mặc dù võ giả Nhân tộc vẫn đang không ngừng hội tụ về đây, nhưng mỗi ngày lại chỉ có chừng hai, ba trăm người tới.

Muốn hội tụ đủ bốn ngàn người, sợ rằng chí ít cũng phải mất mười ngày nửa tháng.
Khương Khinh Linh chính là thiên kiêu tương lai, nếu nàng vẫn lạc trong này.

Đợi khi bọn hắn đi ra, Khương Vô Ngã chắc sẽ xé xác bọn hắn mất.
Bốn ngày sau, phía Nhân tộc đã hội tụ được hơn hai ngàn người, đám Dương Hiên Cơ Mộng Điềm Điệp Phi Vũ Lục Toan Lục Nghê rốt cục đi ra đại doanh, Dương Hiên vung tay lên nói:
- Đi ra, không đợi nữa, nhân số dù ít chút, nhưng chúng ta không thể trơ mắt nhìn Khương tiểu thư vẫn lạc.

Chư vị, mong chư vị toàn lực ứng phó, đánh lui liên quân tứ tộc, giải cứu Khương tiểu thư!
- Đi!
Võ giả các gia tộc bắc bộ Trung Châu lập tức cuồng chạy mà đi, đại quân trùng trùng điệp điệp tiến lên hướng bắc, hơn hai ngàn người mà khí thế  cứ như đại quân trên vạn.
- Ha ha!

Lục Lân và Lục Hồng Ngư chính ngay trong đại quân, hai người nhìn đám người Lục Toan Lục Nghê Dương Hiên chạy vội trước mặt, khóe miệng chất đầy vẻ giễu cợt.
Từ nơi này tới chỗ Lục Ly Khương Khinh Linh ít nhất cũng phải mất hai ba ngày, khi ấy Lục Ly Khương Khinh Linh đã bị vây chín ngày rồi, chờ lúc đến được bên kia, sợ rằng thi thể Lục Lân và Khương Khinh Linh sớm đã lạnh mất.
- Đứa ngu Lục Ly này!
Lục Hồng Ngư thầm thì một tiếng, có chút khó chịu nói:
- Không phải đã để Dạ Lạc đi nhắc nhở hắn rồi ư? Sao cuối cùng vẫn bị vây lại? Chẳng lẽ đứa ngu Dạ Lạc kia không nhắc kịp?
- Đừng trách Dạ công tử.
Lục Lân khe khẽ thở dài nói:
- Hắn có thể bốc lên phong hiểm lớn như vậy đi cảnh báo, đã là hết lòng hết dạ.

Nếu không phải hắn ái mộ ngươi, làm sao có thể không tiếc đắc tội Dương Hiên Lục Toan Cơ Mộng Điềm Điệp Phi Vũ đi giúp Lục Ly? Những gì nên làm chúng ta đều đã làm, Lục Ly có thể sống sót được hay không, liền phải xem ý trời.
Trên mặt Lục Hồng Ngư vẫn không giấu được vẻ tức giận, nàng nhìn đám người Lục Toan nơi xa một cái, thấp giọng nói:
- Lục Toan tưởng là lần này làm được kín không kẽ hở, hừ hừ! Nếu ngày sau Nhân Hoàng thúc thúc trở về, hoặc là Tộc Vương tỉnh lại, Lục Toan tuyệt đối khó thoát khỏi cái chết.
- Đừng nói nữa!
Lục Lân lạnh giọng nhắc nhở một tiếng, sau đó nói:
- Chuyện này không có bất kỳ chứng cứ nào, nói nhiều vô ích, nếu để cho Lục Toan biết được, chúng ta cũng đừng hòng đi ra tiểu chiến trường.
Lục Hồng Ngư bất bình hừ hừ hai tiếng, ngước mắt nhìn về phương bắc, lần nữa nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Lục Ly, ngươi nhất định phải sống sót.

Ta không hy vọng sau này Lục gia nằm dưới sự dẫn dắt của loại người ác độc như Lục Toan, cuối cùng đi tới kết cục tộc phá người vong..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận