Nghỉ ngơi bên bờ suối một ngày, Lục Ly và Khương Khinh Linh ăn một bữa thật ngon, sau đó Lục Ly tiến vào doanh trướng ngủ một giấc.
Giấc ngủ là liều thuốc khôi phục tốt nhất, có đôi khi nuốt vào nhiều đan dược bồi bổ linh hồn đến mấy cũng không bằng ngủ say một giấc ngon lành.
Tỉnh dậy, Lục Ly lại đánh chén một bữa no nê, tiếp sau hắn định dẫn mọi người bay về lại đại bản doanh.
Thân thể Khương Khinh Linh quá hư nhược, cần nghỉ ngơi cho thật tốt, thế nên Lục Ly quyết định đưa các nàng về đại bản doanh, sau đó hắn sẽ đơn độc hành động một mình.
Nghe xong Khương Khinh Linh lại không đáp ứng, nói muốn cùng một chỗ với Lục Ly, lần này Lục Ly không chiều theo Khương Khinh Linh, kiên quyết yêu cầu Khương Khinh Linh phải trở về.
Sau cùng Khương Khinh Linh đáp ứng, nàng cũng biết linh hồn mình đang rất suy yếu, không mất mười ngày nửa tháng tĩnh dưỡng, đi đường đều khó khăn, muốn triệt để khôi phục chí ít cũng phải hai ba tháng.
Hai ba tháng này nàng không giúp được gì cho Lục Ly, ngược lại sẽ trở thành vướng bịu cho hắn.
Nàng biết Lục Ly vào đây là nhằm thu hoạch điểm tích lũy, giúp Bạch Thu Tuyết đổi lấy thần dược giải độc, bởi thế đành phải đáp ứng trở về.
Lục Ly dẫn theo chúng nhân ngồi lên Mệnh Luân bay về đại bản doanh, trên đường thỉnh thoảng có thể gặp được dị tộc, không cần những người còn lại ra tay, một mình Lục Ly liền nhẹ nhàng giải quyết.
Phi hành mấy ngày, lại bất ngờ không gặp được quá nhiều Nhân tộc, chỉ thấy rải rác mấy tên võ giả nhân loại, nhìn qua càng giống như là thám báo.
Lục Ly mặc kệ bọn họ, một đường cấp tốc bay về phía đại bản doanh.
Tốc độ hắn rất nhanh, vẻn vẹn năm sáu ngày liền đã tới phụ cận đại bản doanh.
Đến đây số lượng võ giả Nhân tộc gặp được rõ ràng nhiều lên, ai nấy nhìn đám người Lục Ly mà đều như đang nhìn quái vật.
Trên đường đi Lục Ly một mực trầm mặc không nói, mặt không biểu tình, nhìn không ra bất cứ hỉ nộ nào.
Lúc đến đại bản doanh, võ giả Nhân tộc trong đây rõ ràng càng nhiều, từ đằng xa Lục Ly đã thấy được hai người quen, Lục Lân và Lục Hồng Ngư.
Hai người cũng nhìn thấy Lục Ly, trên mặt không khỏi hiện vẻ vui mừng, Lục Ly và Lục Lân cách không trao đổi ánh mắt một phen, trong lòng dần có chút hiểu ra.
Khương Khinh Linh vốn tưởng rằng Lục Ly sẽ phát nộ, lại thấy Lục Ly không nói không rằng, cũng chẳng có hành động gì, cứ thế mang theo các nàng đi đến một cái góc, sau đó để đám người Khương Hỗ dựng lên doanh địa.
Tin tức nhóm người Lục Ly trở về bỗng chốc dẫn lên một trận oanh động trong đại bản doanh, rất nhiều công tử tiểu thư bắc bộ Trung Châu dồn dập kéo nhau tụ lại bên này.
Lục Ly và Khương Khinh Linh không để ý bọn họ, chẳng qua vẫn để Khương Hỗ yên ắng đi thăm dò tin tức.
Đợi sau khi doanh địa dựng lên, tin tức cũng đã thăm dò được ít nhiều.
Đại quân Nhân tộc vốn là nghĩ cách cứu viện Khương Khinh Linh Lục Ly, lại được biết sau khi Lục Ly đánh tan đại quân tứ tộc, đại quân liền rút về lại đại bản doanh.
Sau đó đám người Cơ Mộng Điềm Dương Hiên Lục Toan dẫn đội đi ra, tiếp tục săn giết dị tộc.
- Ha ha!
Lục Ly không khỏi cười lạnh, xem ra đám người Lục Toan Cơ Mộng Điềm sợ là không dám đối mặt với hắn.
Lục Ly không tiếp tục hỏi dò chi tiết, mà để Khương Hỗ triệu tập võ giả các gia tộc lớn nhỏ tại bắc bộ Trung Châu, lệnh cho bọn hắn không được ra ngoài đại bản doanh khai chiến với dị tộc, toàn bộ tụ tập lại xung quanh đây, thủ hộ cho Khương Khinh Linh.
Sau đó Lục Ly dặn dò đám người Khương Hỗ, để bọn hắn ngày thường chú ý dẫn người bảo hộ Khương Khinh Linh.
Nếu Khương Khinh Linh xảy ra chuyện gì, hắn trở về tất chặt đầu đám người Khương Hỗ.
- Được rồi, ngươi cũng đừng dọa bọn hắn.
Khương Khinh Linh đi ra từ trong doanh trướng, nói:
- Nơi này là đại bản doanh, ngày thường đều có không ít người ở đây, dị tộc không dám xông vào.
Còn Nhân tộc … ai dám giết ta trước mắt bao người? Ngươi cứ yên tâm đi.
Khương Khinh Linh đưa cho Lục Ly một bình đan dược, nói:
- Tị Độc Đan chỉ còn chừng này, nếu gặp Vu tộc ngươi nhất định phải cẩn thận.
Ngoài ra … nếu gặp phải đám người kia, tốt nhất đừng giết người, quân tử báo thù, mười năm không muộn.
Khương Khinh Linh rất rõ ràng lần này Lục Ly ra ngoài là muốn làm gì, hắn không chỉ muốn giết dị tộc kiếm điểm tích lũy, mà còn muốn tìm đám người Cơ Mộng Điềm báo thù.
Nàng hiểu rất rõ tính cách Lục Ly, cục tức này hắn sao nuốt trôi cho được?
Lục Ly khẽ gật đầu, Khương Khinh Linh lần nữa thấp giọng dặn dò:
- Bọn họ hẳn đều có bảo vật phòng ngự linh hồn, người kia còn có bán Thần khí, ngươi đừng sính cường.
Nếu … ngươi chết, Khinh Linh cũng sẽ không sống một mình.
Sắc mặt Lục Ly không khỏi dần trở nên ngưng trọng, lần nữa trùng trùng
gật đầu, sau đó đưa tay vuốt mái tóc Khương Khinh Linh ngay trước mặt mọi người, nhìn đăm đăm nàng một lúc lâu rồi mới dứt khoát quay người rời đi.
Không sai!
Đám người Lục Toan Dương Hiên Cơ Mộng Điềm Điệp Phi Vũ hẳn đều có bảo vật phòng ngự linh hồn, Cơ Mộng Điềm còn có bán Thần khí, có lẽ mấy người Dương Hiên Lục Toan cũng có bán Thần khí, nhưng vậy thì đã sao?
Lần này thiếu chút bị bọn họ dồn vào chỗ chết, giờ lại đang ở trong tiểu thế giới, bên người bọn họ không có cường giả bảo hộ, là thời cơ tốt nhất thích hợp nhất để ra tay.
Nếu lần này không xả giận được, sau này sợ rằng càng không cơ hội.
Quân tử báo thù, mười năm không muộn!
Đó là dưới tiền đề không có được thực lực, nhưng hiện tại Lục Ly lại rất tự tin, trừ phi bảo vật phòng ngự linh hồn của mấy người kia đều là Huyền khí Thánh giai đỉnh cấp, hoặc là Bán Thần khí, bằng không hắn vẫn hoàn toàn có thể khiến bọn họ được đến báo ứng nên có.
Lục Ly không ngồi Mệnh Luân mà cứ thế từng bước đi ra, đám người Khương Khinh Linh đưa mắt nhìn theo bóng lưng Lục Ly rời đi.
Trên mặt mấy người Khương Hỗ không giấu được vẻ ngưng trọng, bọn hắn ẩn ẩn có cảm giác, lần này Lục Ly ra ngoài, sợ rằng phải muốn chọc phá trời.
Sau khi rời đi đại bản doanh, Lục Ly không ngay lập tức chọc phá trời, chẳng qua võ giả tứ tộc lại thảm.
Một mình hắn loạn chuyển khắp thế giới, hoành xung đâm thẳng, bất kể là hướng nào, chỉ một lòng tìm kiếm dị tộc.
Chỉ cần bị hắn gặp được, đại bộ phận dị tộc đều bị tiêu diệt, chỉ một phần nhỏ may mắn trốn thoát được.
Mấy ngàn dị tộc vây công Linh Lung Tháp, nhưng tổng số dị tộc trong tiểu thế giới lại đâu chỉ mấy ngàn, lần này mỗi tộc tiến vào đây chí ít đều mang theo bảy, tám ngàn người, cộng lại cũng có hơn ba vạn.
Bởi thế rất nhiều dị tộc không nhận ra Lục Ly, nhìn thấy Lục Ly không ít người còn hưng phấn vọt tới, muốn ngược sát tên nhân loại này.
Công kích linh hồn của Lục Ly mạnh cỡ nào?
Trên thực tế chính bản thân hắn cũng không biết, chẳng qua hắn có thể xác định một điều, cảnh giới dưới Nhân Hoàng mà nếu không có bảo vật phòng ngự linh hồn, hắn có thể quét ngang!
Còn về dị tộc có được bảo vật phòng ngự linh hồn, hắn còn chưa từng gặp qua.
Theo lý mà nói thì bốn tên vương tử kia hẳn phải có, chỉ là hắn không cơ hội giao thủ, lúc này bốn tên vương tử đó chắc đều đã tiến vào trong đại bản doanh của tộc mình.
Giết địch, nghỉ ngơi, thỉnh thoảng lại mò mẫm tìm hiểu một chút về công kích linh hồn, đoạn thời gian này Lục Ly rất là bận rộn, một thân một mình lắc lư ngoài dã ngoại nguyên suốt nửa tháng.
Trong nửa tháng qua, hắn không biết rốt cục mình đã đánh chết bao nhiêu dị tộc, hắn tùy tiện tính sơ qua một lượt, ít nhất cũng phải bốn năm ngàn người, cộng thêm trận chiến ngoài Linh Lung Tháp nửa tháng trước, số dị tộc mà hắn đồ sát đã lên tới trên sáu ngàn người.
Hắn không biết thần dược giải độc cho Bạch Thu Tuyết cần bao nhiêu điểm tích lũy, hắn chỉ biết không quản mệt nhọc tìm kiếm dị tộc, sau đó lần lượt đánh giết.
Nửa tháng qua hắn gặp rất nhiều tiểu đội Nhân tộc, nhưng khiến hắn thất vọng chính là hắn không tìm được đám người Cơ Mộng Điềm Lục Toan Dương Hiên, một tên cũng không gặp được.
Hắn đoán đám người Lục Toan Cơ Mộng Điềm Dương Hiên nhất định đã phái thám báo thăm dò bốn phía, rất có thể hành tung của hắn đã bị bọn họ nắm giữ, vừa thấy hắn tới gần liền lập tức tránh đi.
Thời hạn nửa năm còn lâu mới kết thúc, Lục Ly cũng không vội.
Không đợi đủ nửa năm ai cũng đừng hòng đi ra, rồi sẽ có ngày gặp được thôi.
Nghỉ ngơi nửa ngày, Lục Ly tiếp tục tiến tới, hắn chế một vỏ đao, vác theo thần binh Long Đế đặt ở trên lưng.
Đây không phải vì trang khốc, mà là Lục Ly thường xuyên bị kẻ địch phục kích tấn công, hắn lười sử dụng Không Gian Giới Chỉ, vác sau lưng thế này tiện tay liền có thể rút ra, sau khi giết địch thần binh Long Đế biến về nguyên dạng lại cắm vào vỏ đao sau lưng, như thế tiện lợi hơn nhiều.
- A!
Bôn tẩu về phía trước chừng mấy trăm dặm, Lục Ly đột nhiên nhìn thấy một phế tích, trong phế tích ẩn ẩn có thể nhìn thấy rất nhiều thân ảnh to lớn đứng chi chít.
- Man tộc? Không ngờ lại tìm tới đại bản doanh Man tộc!
Tròng mắt Lục Ly sáng rực lên, trong đại bản doanh này còn có bốn năm ngàn Man tộc, nếu có thể một hơi hốt trọn cả ổ, vậy sẽ tương đương với bao nhiêu điểm tích lũy đây?
- Đi!
Lục Ly chỉ thoáng dừng phút chốc, sau đó hai đầu gối chùng xuống, cả người như một con dã thú nhảy vọt mà đi, liên tục nhảy qua vài ngọn núi nhỏ, thoăn thoắt phóng tới đại bản doanh Man tộc.