Bất Diệt Long Đế


Từ khi sinh ra Địch Hoả đã là con cưng của bộ lạc, hưởng hết vinh hoa phú quý, được rất nhiều người trong bộ lạc coi như người nhà cung phụng.

Hắn cũng rất hưởng thụ cuộc sống như thế, hắn đi tới Triệu gia chính là vì muốn trở nên mạnh hơn, từ đó có được địa vị càng cao, hưởng thụ vinh hoa phú quý tốt hơn.
 
Cho nên, tính cách hắn rất sợ chết, hắn không nỡ bỏ cuộc sống sung sướng, không nỡ bỏ mỹ nữ Vũ Lăng thành, không nỡ bỏ tiền đồ tốt đẹp.
 
Lúc Lục Ly ở Địch Long bộ lạc muốn giết hắn, hắn trốn, giờ khắc này bị hù dọa hết cả hồn.

Lục Ly chém giết Huyền Vũ cảnh đỉnh phong như chém cải trắng, mặc dù hắn mạnh hơn so với hai người kia một ít, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy xa xa không phải đối thủ của Lục Ly.
 
Cho nên, sau khi hắn sửng sốt một giây, trong đầu chỉ có một cái ý niệm, đó chính là trốn! Thoát được càng xa càng tốt, chạy trốn tới bên cạnh cha hắn, hắn không muốn chết.
 
Hắn quát lên:
 
- Toàn bộ động thủ, vây giết Lục Ly!
 
Cũng giống như lúc ở trong bộ lạc, sau khi hắn hét lên một tiếng liền xoay người bỏ chạy.

Nhưng lần này Lục Ly sẽ không bị lừa, hơn nữa Địch Hoả quên mất một chuyện, phía trước không phải là một con đường yên bình, mà còn có rất nhiều rắn độc.

Hết lần này tới lần khác những con rắn độc kia nhận được mệnh lệnh của Tiểu Bạch, không dám tấn công Lục Ly.
 
Lục Ly không cần quay đầu lại, cũng biết người phía sau còn có chút khoảng cách với hắn, hắn cầm Thiên Lân đao sải bước chạy như điên, lướt về phía Địch Hoả.
 
Triệu gia còn lại mấy người, thấy Địch Hoả chạy trốn một mình, thì tức giận không kìm được.

Nếu như không phải Địch Hoả cường hoành muốn lên núi, làm sao bọn họ có thể chết nhiều người như vậy? Hơn nữa Lục Ly vũ dũng như thế, tất cả mọi người đều bị đánh lui, nên cũng không quản Địch Hỏa, dìu nhau hướng về bên trái phá vòng vây mà đi.
 
- Xì xì ~
 
Trước mặt Địch Hoả có một đám rắn độc dài hẹp chen chúc nhau mà đến, Địch Hoả giận dữ nhưng không thể làm gì, chỉ có thể múa may trường kiếm chém giết rắn độc.
 
Lục Ly chạy như điên, vung Thiên Lân đao thành nửa vòng tròn, từ phía sau chém Địch Hoả.

Địch Hoả nghe thấy tiếng gió liền lăn một vòng tại chỗ, tránh né công kích của Lục Ly, trường kiếm như chớp động chém đứt hai con rắn độc.

Hắn quay đầu nhìn về phía Lục Ly, cắn răng nói:
 
- Lục Ly, trước kia là ta có lỗi với tỷ đệ ngươi, ngươi cũng đã giết chết đám người Địch Thiên.

Bây giờ cha ta là trưởng lão Ngoại đường của Triệu gia, được tộc trưởng coi trọng, ngươi giết ta đối với ngươi cũng không có lợi.

Nếu như ngươi thả ta ra, ân oán lúc trước của chúng ta chấm dứt, được không?
 
Đáp lại Địch Hoả chính là một thanh đao mang theo tiếng gió rít cực lớn, Lục Ly một câu cũng không muốn dài dòng với Địch Hoả, đôi mắt kiên định như thiết, không giết Địch Hoả thề không bỏ qua.
 
- Keng keng ~
 
Địch Hoả chỉ có thể cắn răng phản kích, trường kiếm ma sát cùng Thiên Lân đao kéo ra từng tia lửa.

Hắn vận dụng huyền kỹ Thủy Vân Đao Địch bá truyền cho hắn, mặc dù tên là đao, nhưng dùng kiếm đánh ra cũng có uy lực không tầm thường, kiếm chiêu như sóng nước cuồn cuộn không dứt, Lục Ly bị buộc lui về phía sau.
 
Đáng tiếc...
 
Rắn độc xung quanh luôn luôn tiến công, Địch Hoả chỉ công kích được bảy tám chiêu, không thể không thu kiếm đánh lui đám rắn độc bắn tới.
 
Lục Ly nắm chắc cơ hội, hai tay cầm đao liên tục bổ ra bốn năm đao về phía Địch Hoả.
 
- Keng keng keng ~
 
Địch Hoả đã sớm có chuẩn bị, hai tay nắm chặt trường kiếm, hiểm hiểm chặn lại thế công của Lục Ly.

Nhưng thân thể vẫn bị đánh lui, hai tay tê dại, khí huyết trong ngực quay cuồng, tai ầm vang dội, mắt nổ đom đóm.
 
- Xì xì ~
 
Hai con rắn độc xông lên, phun ra hai ngụm độc dịch, một ngụm bắn trúng gáy Địch Hoả, một ngụm bắn trúng bên trái đầu Địch Hoả.
 
Độc dịch Hắc Viêm xà có tính ăn mòn rất mạnh, nên trong nhất thời Địch Hoả cảm giác sau cổ và bên trái đầu như bị lửa đốt, hắn đưa tay lau mấy cái, lấy xuống một khối da, đau đến mức kêu to.
 
- Xiu ~
 
Thừa dịp ngươi bệnh muốn lấy mạng ngươi, vẻ tàn khốc chợt lóe lên trong mắt Lục Ly, trường đao ánh lên một đạo hàn quang, tầng tầng lớp lớp bổ xuống đầu Địch Hoả, một đao kia hắn đã dùng hết toàn lực, muốn một đao đánh chết Địch Hoả.
 
- Không...
 
Địch Hoả kinh hoàng rống to, hắn vậy mà không phản kích, hai đầu gối quỳ xuống, kêu gào:
 
- Lục Ly, tôi sai rồi, đừng giết tôi, đừng!
 
Đao thế Lục Ly hơi chậm lại, sau đó trường đao tiếp tục tiến nhanh mà xuống, đầu Địch Hoả vỡ ra như dưa hấu, thiếu chút nữa thân thể bị bổ ra thành hai nửa, chết đến mức không thể chết lại.
 
Nếu là lúc trước, có lẽ Lục Ly sẽ dừng tay.

Lời nói lúc trước Lục Linh nới với hắn ở trong bộ lạc vẫn còn quanh quẩn ở bên tai, từ nhỏ Lục Ly lớn lên bên cạnh Lục Linh, chịu ảnh hưởng rất lớn từ Lục Linh.
 
Nhưng sau mấy lần chiến đấu, tính cách hắn trở nên vô cùng lãnh huyết vô tình, lúc đối đãi kẻ địch trong lòng của hắn chỉ có một ý niệm, đó chính là...!Giết không tha.
 
Lục Ly nhìn thi thể Địch Hoả ngơ ngẩn một lúc lâu, nội tâm mới bình phục lại.

Hắn nhìn về một nơi xa, đôi mắt lại trở nên lạnh lẽo, cầm Thiên Lân đao chạy như điên.
 
Những người kia cũng không có đi xa, trừ hai người bị ngoại thương ra.

Còn có hai tên bị thương rất nặng, nếu như không có ai đỡ căn bản không đi được.

Mà phương hướng bọn họ chạy trốn, còn có vô tận Hắc Viêm xà...
 
Kết cục không cần nói cũng biết, mặc dù Lục Ly không hiểu huyền kỹ, nhưng một thân lực lượng có thể sánh với võ giả Thần Hải cảnh.

Tiểu Bạch vẫn đi theo hắn, rắn độc sẽ không tấn công hắn, đối phương phải để ý rắn độc tấn công, còn phải bảo vệ đồng bọn, nên chiến lực chênh lệch rất xa.
 
Chỉ mất thời gian một nén nhang, mấy người chạy trốn đều biến thành những cỗ thi thể lạnh băng, người duy nhất còn dư lại đã bị chặt đứt một chân.

Lục Ly giết chóc quả quyết, không có một chút nương tay, lưu lại một người đương nhiên là vì tra hỏi tình hình kẻ địch.
 
Hắn để Tiểu Bạch khống chế rắn độc lui ra, một chân dẫm lên cái chân gãy của võ giả Triệu gia, lạnh lùng nói:
 
- Lần này có tổng cộng bao nhiêu người truy sát ta? Triệu Duệ ở đâu?
 
Lần này Triệu Duệ không hiện thân, Lục Ly rất không an tâm.

Người nọ bị cắt đứt một chân, bởi vì toàn thân đau nhức nên đang run rẩy, trong đôi mắt người này hiện lên một chút hận ý, cắn răng nói:
 
- Muốn giết cứ giết, nếu ta nói người nhà của ta cũng phải chết, nếu như ngươi một hán tử, thì cho ta thoải mái đi.
 
Xem ra thân nhân người này đều ở Vũ Lăng thành, sợ Triệu gia trả thù, cho nên chết cũng không nói.
 
Lục Ly trầm ngâm trong chốc lát, lạnh lùng nói:
 
- Ta không nói, không ai biết ngươi để lộ bí mật, làm sao Triệu gia có thể tìm người nhà ngươi gây phiền toái? Mà...!nếu như ngươi không nói, sau khi ta trở về thành nhất định giết cả nhà ngươi, ta nói được là làm được.
 
- Ngươi...
 
Người nọ phun ra một ngụm máu tươi, con ngươi lấp lánh trong chốc lát, bất đắc dĩ nói ra:
 
- Duệ thiếu cùng Ba Thúc ở dưới chân Hàn Vân Sơn chặn đường ngươi.

Bên bọn họ còn có bốn năm người, Duệ thiếu cùng Ba Thúc đều là Thần Hải cảnh sơ kỳ.

Ta đã nói tất cả, cho ta một cái thoải mái đi.
 
- Xoẹt!
 
Lục Ly vung Thiên Lân đao lên, cho người này một cái chết thống khoái.
 
Hắn cau ngươi, nội tâm trầm trọng, lúc trước hắn đoán không sai, quả nhiên lần này có hai tên Thần Hải cảnh tới, hơn nữa còn đang ở dưới chân Hàn Vân Sơn ôm cây đợi thỏ.

Nói không chừng có thể triệu tập võ giả Triệu gia trong Hàn Vân Sơn, nếu như hắn còn muốn đi Hồng Nham Sơn mà nói lành ít dữ nhiều.
 
- Hí hí~
 
Tiểu Bạch khoan khoái chạy tới, cầm lấy một thanh huyền khí gặm gặm, thuần thục biến thanh huyền khí này thành thức ăn.
 
- Đừng gặm cái này, những...!cái này đều là huyền khí, rất đáng tiền đó.
 
Lục Ly hết sức đau sót, nhìn tình hình huyền khí những người này mang theo đều là Nhân Giai tam phẩm trở lên, có lẽ đáng không ít vàng lá đấy.
 
Hắn thu thập toàn bộ huyền khí lại, lục lọi trong thi thể một phen, lấy được một ít vàng lá cùng hai bản bí tịch.
 
Sau đó hắn lại cẩn thận thu thập toàn bộ mũi tên lại, những mũi tên này chế tạo không dễ, độc dược quá ít, Lục Linh chỉ chế tạo được bốn cái.

Ở Địch Long bộ lạc bắn giết Địch Hãn đã dùng một cái, hiện tại chỉ còn lại ba cái, tự nhiên Lục Ly muốn thu hồi lại toàn bộ,
 
Phía đông, bầu trời bắt đầu hửng sáng, sắc trời từ từ trở nên sáng rực, Lục Ly hướng về phía ánh sáng mờ nhìn hai bản bí tịch mấy lần, phát hiện chẳng qua là hai bản huyền kỹ cấp thấp liền mất đi hứng thú, ném vào trong bao mặc kệ.
 
Sau khi buộc chặt huyền khí vào trong bao, Lục Ly khẽ nói với Tiểu Bạch:
 
- Triệu tập một ít rắn độc tới đây, ăn hết toàn bộ thi thể đi, đừng lưu lại dấu vết.
 
Tiểu Bạch kêu lên mấy tiếng, vô số rắn độc chen chúc nhau mà đến gặm thi thể, rất nhanh tất cả thi thể đều biến thành vô số xương trắng.

Chiến giáp cũng bị cắn rách tung toé, mới đầu rất nhiều chiến giáp đều là hoàn chỉnh, thế nhưng đó là chiến giáp Triệu gia, Lục Ly sẽ không lấy.
 
- Làm sao bây giờ?
 
Sau khi rời khỏi chiến trường, trở lại đồng hoang, Lục Ly liền ngồi ở trên tảng đá uống nước ăn thịt khô, cầm lấy bản đồ Nhiệm Vụ Đường cấp cho rơi vào trầm tư.
 
Nếu như đi đường vòng trở về mà nói...!Hẳn sẽ an toàn, nhưng không cách nào hoàn thành nhiệm vụ lần này, có thể bị mất một trăm điểm cống hiến, Tiểu Bạch cũng không có đồ ăn.

Đi Hàn Vân Sơn mà nói...!Khẳng định vô cùng hung hiểm, rất có thể sẽ chết ở trong núi lớn.
 
- Đi!
 
Cuối cùng Lục Ly nhìn Tiểu Bạch một cái, cắn răng hướng về phương bắc chạy đi.

Con tiểu thú này quá thần kỳ, hiện tại đã có thể khống chế Huyền Thú nhất phẩm, một khi trưởng thành, trình độ mạnh mẽ tuyệt đối vượt qua tưởng tượng của hắn.
 
Vì Tiểu Bạch, hắn lựa chọn mạo hiểm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui