Bất Diệt Long Đế


Trên bình địa mặt đông bắc đại bản doanh Man tộc, một đỉnh tròn nho nhỏ đặt dưới đất, bốn phía vây tụ lại hơn hai ngàn Man tộc.
Hai ngàn Man tộc vây quanh một chiếc đỉnh, vòng vây tự nhiên sẽ tương đối lớn, lúc này sừng thú trên đỉnh đầu tất cả Man tộc đều lấp lánh ánh sáng đen, từng đạo hồ quang điện phá không mà đến, bắn thẳng lên trên Man Thần Đỉnh.
Xuy xuy
Toàn bộ Lôi điện đều bị Man Thần Đỉnh hấp thu, những Man tộc kia cứ thế liên tục phóng thích lôi điện ba ngày ba đêm.
Hơn hai ngàn Man tộc, lôi điện cất chứa trong sừng thú của bọn hắn sẽ lớn đến cỡ nào? Nhiều lực lượng lôi điện như vậy tràn vào trong Man Thần Đỉnh, lại được Man Thần Đỉnh chuyển hóa, biến thành từng đạo thần lôi đánh xuống, đánh suốt ba ngày ba đêm, sợ là sinh linh trong đó dù cường hoành đến mấy đều bị oanh thành phấn vụn?
Nhưng mà!
Một người một thú trong Man Thần Đỉnh lại vẫn sống nhăn ra đó, trên đầu thần lôi gào thét, từng đạo lôi điện khủng bố trút xuống, song hết thảy đều bị Tiểu Bạch ngăn lại.
Tiểu Bạch không ngừng tung người bay vọt ra giữa trời, thần lôi vừ oanh xuống, nó lập tức bay vọt lên, ngăn lấy thần lôi.

Mỗi lần nó đều sẽ bị đánh đi xuống, song chỉ lăn lộn trên mặt đất vài vòng, sau đó lại như không việc gì bay vọt lên, đón đỡ đạo thần lôi tiếp theo.
Thần lôi mấy ngày nay so với thần lôi lúc mới đầu thì cường đại hơn không biết bao nhiêu lần, nhiều Man tộc như vậy quán chú lực lượng lôi điện đi vào, năng lượng trong Man Thần Đỉnh đạt đến một mức độ vô cùng khủng bố.

Nếu là để Lục Ly đi ngăn lại, sợ rằng lúc này sớm đã bị oanh thành tro tàn.
Lục Ly ngồi xếp bằng ở chính giữa Man Thần Đỉnh, ngước nhìn Tiểu Bạch vui sướng nhảy tới nhảy lui, khóe miệng bất giác cười khổ.
Dù có Tiểu Bạch gánh đỡ thần lôi, nhưng hắn nghĩ suốt ba ngày ba đêm, lại vẫn không tìm ra được phương cách nào hữu hiệu.

Man Thần Đỉnh này tựa như nhà lao tử tù, không có cửa ra, không có cửa sổ, lên trời không đường xuống đất không lối, hắn nghĩ đến nát óc vẫn không biết làm sao mới có thể thoát được.
Thần lôi oanh không chết hắn và Tiểu Bạch, đồng dạng hắn và Tiểu Bạch cũng không cách nào ra ngoài.

Chờ nửa năm sau Thiết Duệ mang theo Man Thần Đỉnh rời khỏi tiểu chiến trường, kết cục dành cho hắn và Tiểu Bạch vẫn là một chữ, “chết”.

Dự tính đợi ngày Man Thần Đỉnh được mở ra, bên ngoài toàn là cường giả mạnh nhất của Man tộc a …
Rầm rầm rầm!
Thần lôi liên miên không ngừng, gần như không nghỉ lấy dù chỉ một giây, Tiểu Bạch bị thần lôi đánh mấy ngày, thương thế không chỉ không tăng thêm, ngược lại trên da thịt tựa hồ được rèn ra một tầng hộ thuẫn cực dày, thần lôi đánh lên người nó chỉ như gãi ngứa.
Trong tròng mắt nhỏ của Tiểu Bạch sáng rực tinh mang, thỉnh thoảng lại lấp lánh lôi quang, tựa hồ còn có một hai tự phù thần bí như ẩn như hiện, nhìn qua vô cùng kinh người.
- Làm sao mới thoát ra được?
Trong đầu Lục Ly một mực đang suy nghĩ vấn đề này, muốn thoát ra khỏi Man Thần Đỉnh thì chỉ có hai cách, một là nghĩ cách phá mở chiếc đỉnh này, hai là nghĩ cách để Thiết Duệ thả hắn ra ngoài.
Phá đỉnh chỉ có thể dùng bạo lực, dựa vào mưu kế là vô dụng.
Đòn tấn công mạnh nhất của Lục Ly chính là huyết trảo, trong thời gian ngắn muốn đề thăng lực công kích là điều tuyệt đối không thể.

Huyết trảo là huyết mạch thần kỹ, hắn lại không có bí thuật như Lục gia Khương gia, không cách nào tăng cường uy lực huyết mạch.
Để Thiết Duệ thả hắn ra, vậy lại càng khó hơn lên trời, Thiết Duệ không phải đứa ngốc, ngược lại còn rất thông minh.

Dù oanh không chết cũng sẽ nhốt hắn lại, thẳng đến khi rời khỏi tiểu chiến trường, đi đến địa giới Man tộc mới sẽ thả hắn ra.
- Làm sao bây giờ?
Lục Ly sa vào trầm tư, hai hàng lông mày nhíu lại thành hình chữ xuyên, nét u sầu nơi mi tâm không cách nào giãn ra được.

Trong khi Tiểu Bạch lại vẫn đang vui thích nhảy tới nhảy lui, đuổi lên đón lấy từng đạo thần lôi, không bỏ sót một lượt nào.
...
- Vẫn chưa chết?
Lại qua một ngày, Thiết Duệ để Man tộc ngừng phóng thích lực lượng lôi điện, lại gần Man Thần Đỉnh sử dụng thần niệm thăm dò một phen.

Phát hiện Tiểu Bạch và Lục Ly vẫn sống nhăn ra đó, tròng mắt như chuông đồng bất giác chớp qua một tia phẫn nộ.
- Lại oanh ba ngày ba đêm!
Hắn không tin tà, chuẩn bị oanh đủ bảy ngày bảy đêm, nếu sau bảy ngày bảy đêm vẫn không cách nào oanh sát Lục Ly và Tiểu Bạch, vậy liền hết cách.

Đành phải đợi nửa năm sau, mang Man Thần Đỉnh về Bắc Man đại lục, để cường giả Man tộc xử lý Lục Ly và Tiểu Bạch.
- Tiếp tục đánh!
Thiết Duệ dứt khoát không nhìn, rảo chân quay về trong đại bản doanh, để đám Man tộc vây quanh tiếp tục phóng thích lực lượng lôi điện.
...
Đã đánh bốn ngày vẫn không oanh chết được Tiểu Bạch, lại thêm mấy ngày tự nhiên cũng vẫn oanh không chết, sau bảy ngày bảy đêm đám Man tộc đều đình chỉ phóng thích lực lượng lôi điện.
Tiếp sau, vô số Man tộc thay phiên nhau oanh kích, bọn hắn đã mấy ngày mấy đêm không ngừng phóng thích lôi điện, tinh thần thể xác đều mệt mỏi rã rời.
Vừa hết lượt, tất cả Man tộc đều ngừng lại, thần sắc mệt mỏi ngồi bệt xuống đất, trừng mắt nhìn chằm chằm Man Thần Đỉnh.

Trong mắt bọn họ đầy vẻ sửng sốt, tên Nhân tộc kia đúng là yêu nghiệt, đánh bảy ngày bảy đêm mà vẫn không chết?
Đông đông đông
Thiết Duệ rảo bước đi ra từ trong đại bản doanh, đến giữa bình địa, một tay cầm lên Man Thần đỉnh, thần niệm quét vào.

Song rất nhanh ánh mắt liền ảm đạm, sắc mặt âm trầm dị thường.
Trong tay hắn sáng lên một đạo hắc quang, Man Thần Đỉnh đình chỉ oanh kích thần lôi.

Thiết Duệ đã vứt bỏ ý định oanh sát Lục Ly và Tiểu Bạch, chuẩn bị chờ nửa năm sau mang về Bắc Man đại lục, để cường giả Man tộc xử lý, hắn thực sự đã hết cách.
Trong Man Thần đỉnh vốn đang lấp lánh quang mang, nhưng sau khi Thiết Duệ ngừng lại tất cả cấm chế, xung quanh bỗng chốc về lại một màu đen kịt như trước.
Hí hí
Tiểu Bạch ngồi xổm ở trong góc kêu to vài tiếng, tựa hồ khá là bất mãn, Lục Ly thấy thần lôi ngừng, cắn răng đứng dậy, lấy ra thần binh Long Đế nhắm tới tường sắt lần nữa hung hăng đánh tới.
Keng keng keng
Một đạo tia lửa sáng lên, tường sắt phát ra tiếng vang trầm muộn, tường sắt Man Thần Đỉnh không thấy có vết cắt hay tổn hại gì.

Lục Ly phẫn nộ vung thần binh liên tục bổ mấy lần, sau đó tung người bay vọt lên, nhắm nắp đỉnh ầm ầm nện tới, lại vẫn không chút tác dụng.
- Ha ha!
Một tiếng cười giễu cợt đột nhiên vang lên, là giọng của Thiết Duệ:
- Nhãi ranh Nhân tộc, đừng uổng công, Man Thần Đỉnh này chính là bán Thần khí được Man Thần lão tổ của chúng ta năm đó luyện chế ra, ngươi còn muốn phá vỡ Man Thần Đỉnh? Nằm mơ đi!
- Hừ!
Lục Ly thu lại thần binh Long Đế, huyết trảo ngưng hiện, nhắm thẳng tường sắt hung hăng chộp tới, một lần tiếp một lần.

Đáng tiếc mỗi lần chỉ có thể kéo ra một đạo tia lửa, khiến cho trên tường sắt lấp lánh phù văn thần bí, ngoài ra không còn có phản ứng nào nữa.
- Ha ha ha, vùng vẫy giãy chết!
Tiếng giễu cợt của Thiết Duệ lần nữa vang lên:
- Nhãi ranh Nhân tộc, đợi trở về Bắc Man đại lục, ta sẽ để cường giả trong tộc luyện hóa ngươi thành khôi lỗi, khiến ngươi biến thành cái xác không hồn, suốt đời suốt kiếp làm nô dịch cho Man tộc chúng ta, ha ha ha!
Tiếng cười của Thiết Duệ không ngừng vang vọng quanh quẩn trong Man Thần Đỉnh, hơn nữa thanh âm còn rất lớn, chấn cho màng nhĩ Lục Ly có chút nhói đau.
Hí hí!
Tiểu Bạch ngồi dưới sàn không khỏi khó chịu, nhe răng nhếch miệng kêu vài tiếng, thân thể nho nhỏ bay vọt lên, thoáng chốc liền dán trên nắp đỉnh, sau đó há miệng nhắm tới nắp đỉnh hung hăng cạp một miếng.
Chuyện khiến Lục Ly và Thiết Duệ vô cùng chấn kinh xảy ra.
Nắp đỉnh bán Thần khí Man Thần Đỉnh cứng rắn cỡ nào? Không ngờ lại bị Tiểu Bạch cắn xuống một miếng, sau đó miệng nhỏ tiếp tục gặm cắn mấy lần, nhẹ nhõm cắn ra một lỗ thủng nho nhỏ.
Xuy xuy
Nháy mắt, nắp đỉnh sáng bừng quang mang vạn trượng, hồ quang điện lấp lánh, song rất nhanh quang mang lại ảm đạm xuống, càng lúc càng mờ.
- Hay lắm!
Tròng mắt Lục Ly trợn trừng, hai chân trùng trùng đạp mạnh xuống sàn, tung người bay vụt mà lên, vung nắm đấm nhắm thẳng nắp đỉnh oanh tới.
Oanh!
Nắp đỉnh bỗng chốc bị nện bay, chiếc đỉnh nhỏ cấp tốc biến lớn, Lục Ly như cuồng long bay vụt mà ra từ bên trong đỉnh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui