Trong một mảnh hoang sơn trùng điệp, một tên thiếu niên lưng vác trường đao đi tới, bộ pháp của hắn rất nhẹ nhàng, mỗi lần tung người nhảy lên lại vượt qua một ngọn núi nhỏ, sau đó lại lần nữa khẽ đạp, tung người bắn vọt mà lên.
Từ lúc Lục Ly rời khỏi đại bản doanh Man tộc đến nay đã gần mười ngày, Thiết Duệ hạ lệnh Man tộc không được phép ra ngoài đại bản doanh, Lục Ly đương nhiên cũng sẽ không giết vào trong.
Tiến vào đại bản doanh, chiến lực của hắn sẽ bị giảm mạnh, mặc dù có thể để Tiểu Bạch lẻn vào, nhưng vạn nhất tốc độ và sức phòng ngự của Tiểu Bạch cũng bị suy yếu thì sao? Lục Ly không dám mạo hiểm.
Hắn tiếp tục dạo quanh tứ xứ, tìm kiếm dị tộc đánh giết.
Hắn chọn đi về hướng bắc, nơi đó đặt đại bản doanh Vũ tộc, theo lý mà nói thì hẳn phải có rất nhiều Vũ tộc.
Đi được gần mười ngày, hắn gặp phải rất nhiều dị tộc, có Vũ tộc có Ma tộc cũng có Vu tộc, chỉ cần gặp được hắn, dị tộc gần như đều bị chém tận giết tuyệt.
Thậm chí Lục Ly đánh giết Vu tộc đều không cần nuốt Tị Độc Đan, chỉ cần từ xa xa phóng thích công kích linh hồn, sau đó tung ra Huyền lực liền có thể đánh giết.
Thứ khủng bố nhất của Vu tộc là vu độc và trùng cổ, muốn tán phát vu độc cần có thời gian, trùng cổ thì Tiểu Bạch có thể chấn nhiếp.
Phòng ngự của Vu tộc lại rất yếu, chỉ cần tùy tiện tấn công bằng Huyền lực mấy lần liền có thể chém giết.
Dị tộc rõ ràng đã ít đi nhiều, chẳng qua ngẫm lại thì thấy cũng bình thường.
Đoạn thời gian này một mình Lục Ly đã giết không ít, khắp nơi còn có võ giả Nhân tộc, số lượng dị tộc giảm thiểu là điều hoàn toàn dễ hiểu.
Lúc này lối vào của tứ tộc đều đã sớm bị phong bế, không thể tiếp tục điều động viện binh, giết một tên liền thiếu mất một tên.
Trên đường thường xuyên có thể nhìn thấy thi thể dị tộc, cũng nhìn thấy một ít thi thể Nhân tộc, thậm chí còn thấy được một vài sườn núi nhỏ, dùng thần niệm quét qua mới phát hiện bên trong chôn giấu thi thể dị tộc hoặc Nhân tộc.
Tranh đấu trong tiểu chiến trường tàn khốc dị thường, dị tộc và Nhân tộc chỉ cần gặp được nhau liền lập tức dẫn phát đại chiến, không phải ngươi chết chính là ta chết, ở chỗ này mạng sống là thứ cực kỳ mong manh.
Giữa tứ tộc và Nhân tộc sớm đã tích đầy huyết hải thâm thù, vĩnh viễn không cách nào hóa giải, nương theo từng lần giết chóc, cừu hận cứ thế càng lúc càng thêm sâu.
Rầm rầm rầm!
Đi về phía trước hai canh giờ, Lục Ly lại gặp mấy tên Ma tộc, rất nhanh liền bị hắn nhẹ nhàng giải quyết.
Ở trong lòng Lục Ly, Ma tộc là đối tượng hắn chán ghét nhất, bởi vì Ma tộc tướng mạo xấu xí, thủ đoạn thần thông cũng thiên hướng âm độc.
Hoặc là chui ra từ dưới lòng đất, hoặc là âm thầm tiềm hành trên không trung sau đó đột nhiên ám sát, bọn hắn không chỉ sử dụng độc vật, trên binh khí cũng thường được ngâm tẩm thuốc độc, Lục Ly còn gặp được một tên Ma tộc cảm ngộ áo nghĩa cấp thấp, lại cũng là loại áo nghĩa âm hiểm tà ác.
Tiếp tục tiến tới, tiếp tục thu gặt đầu người, mấy canh giờ sau Lục Ly tìm đến một dòng suối nhỏ, định chuẩn bị nghỉ ngơi thoáng chốc.
Tắm rửa một phen, uống chút nước mát, ăn một ít lương khô, sau đó Lục Ly ngồi xếp bằng tu luyện, bổ sung thể lực tinh lực Huyền lực.
- Hả?
Nơi xa đột nhiên truyền đến một âm thanh rất nhỏ, thần niệm Lục Ly cường đại cỡ nào, nháy mắt liền quét tới.
Chỉ thấy một tên Nhân tộc co đầu rụt cổ, chính đang núp sau núi nhìn lén bên này.
Hưu!
Người kia phát hiện ra thần niệm Lục Ly, sắc mặt lập tức khẽ biến, tung người bay vút đi, hốt hoảng không khác gì một con chuột qua đường.
Hừ!
Nếu chỉ là Nhân tộc bình thường, Lục Ly đương nhiên sẽ không để ý, nhưng người này lén lén lút lút, giấu đầu lộ đuôi, rõ ràng không mang ý tốt.
Hưu!
Thân hình Lục Ly hóa thành một đạo tàn ảnh, bay vọt mà đi, người giữa không trung, Mệnh Luân hiện ra, hóa thành một đạo hồng quang bắn thẳng tới.
Tốc độ Lục Ly trong trạng thái đỉnh thịnh thậm chí siêu quá Nhân Hoàng sơ kỳ, người kia lại chỉ là một tên Quân Hầu Cảnh bình thường, làm sao có thể trốn thoát được?
Vẻn vẹn mười mấy giây, Lục Ly liền đã đuổi kịp.
Hắn không nói nhảm nửa lời, trực tiếp phát động công kích linh hồn, người kia lập tức bất động, Lục Ly giơ tay rút ra trường đao từ sau lưng, gác lên cổ đối phương.
Huyền lực quán chú vào trong thần binh Long Đế, hàn khí tràn ra, không chút nghi ngờ, chỉ cần Lục Ly tùy ý khẽ dùng sức, người kia nháy mắt liền sẽ đầu thân đôi ngả.
Lục Ly thu lại thần niệm, người kia mở mắt ra, thấy được chiến đao lạnh toát gác trên cổ, lập tức run rẩy quỳ rạp xuống, hoảng sợ nói:
- Lục công tử tha mạng, Lục công tử tha mạng, ta không cố ý nhìn trộm ngươi, ta … ta chỉ đi ngang qua thôi.
Lời giải thích hoang đường như thế Lục Ly tin được mới lạ, ở tiểu thế giới này một mình đi vào không khác gì chịu chết, thường thường đều là mấy người tổ thành tiểu đội săn giết dị tộc.
Hơn nữa người này giấu đầu lòi đuôi, sau khi bị hắn phát hiện lập tức liền bỏ chạy, rõ ràng là có vấn đề.
Hưu.
Hắn nhẹ nhàng hất lên trường đao, đảo lên dọc sát theo cổ, bóc ra một mảnh da đầu, sau đó trường đao khẽ chuyển, lại gác về trên cổ đối phương.
Ken két.
Người kia bị dọa cho răng lợi run lập bập, vội vàng nói:
- Lục công tử tha mạng, tha mạng a.
Lục Ly thoáng ngừng giây lát, sau đó lạnh giọng nói:
- Ta hỏi, ngươi đáp, nếu có một câu lừa dối, ta cắt lỗ tai ngươi, có hai câu cắt lỗ mũi ngươi, có ba câu, trực tiếp chặt đầu ngươi.
Người kia vội vàng gật đầu, không dám thở mạnh, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Lục Ly mặt không biểu tình hỏi:
- Họ tên, đến từ gia tộc nào?!
Người kia vội vàng đáp:
- Trần Thần, đến từ Trần gia ở tây nam bộ Trung Châu, à, Trần gia chúng ta là gia tộc lục phẩm, phụ dung Luân Hồi Cung.
- Luân Hồi cung?
Khóe miệng Lục Ly nhếch lên một tia ý cười rất là thâm sâu, trong đầu hiển hiện ra hình ảnh một nữ tử dung nhan tuyệt thế.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào mắt Trần Thần, hỏi:
- Giờ ta đặt câu hỏi, ngươi đừng suy nghĩ, mà trả lời bằng tốc độ nhanh nhất, nếu không đao trong tay ta lập tức gọt đi lỗ tai ngươi.
Trần Thần gật đầu, Lục Ly mở miệng nói:
- Tuổi tác?!
- Hai mươi bốn!
- Có vợ chưa?
- Có rồi!
- Lần này Trần gia tiến vào đây bao nhiêu người?
- Bốn người!
- Đã chết mấy người?
- Hai người!
- Là Cơ Mộng Điềm phái ngươi đi ra tìm ta?
- Phải...!Không phải!
Lục Ly dùng một mẹo nhỏ, thoáng chốc liền moi ra được tin tức.
Sắc mặt Trần Thần lập tức trở nên trắng bệch dị thường, hắn hơi ngừng một lát, sau đó cười khổ nhìn Lục Ly nói:
- Lục công tử, chúng ta chỉ là tiểu nhân vật, ân oán giữa ngươi và Cơ tiểu thư không liên quan gì tới chúng ta.
Ngươi cũng biết, Trần gia so với Luân Hồi Cung thì chỉ là tiểu thế lực, chúng ta đắc tội không nổi, hi vọng ngươi đại nhân đại lượng, tha cho ta lần này.
Lục Ly khẽ gật đầu, lại lạnh giọng nói:
- Ta cũng không làm khó ngươi, ngươi dẫn ta đi tìm Cơ Mộng Điềm, chỉ cần đưa đến phụ cận, ngươi liền có thể đi, ta cam đoan không nói là ngươi dẫn đường.
Nét mặt Trần Thần thoáng chốc liền biến thành trái mướp đắng, lắc đầu nói:
- Cái này...!Tiểu nhân không biết Cơ tiểu thư ở đâu.
Hưu!
Chiến đao trong tay Lục Ly lóe lên, quét tới mũi Trần Thần, Trần Thần bị dọa cho cả người phát run, chỉ cần chiến đao Lục Ly nhích thêm một phần, mũi hắn liền rụng xuống.
Lục Ly lạnh lùng nhìn Trần Thần nói:
- Ta không thích nói nhảm, ngươi cũng đừng vũ nhục trí thông minh của ta, dẫn đường hay không, đáp một tiếng thôi!
- Dẫn!
Trần Thần cắn răng nói, tròng mắt khẽ chớp nháy, lại bổ sung nói:
- Cơ tiểu thư Lục Toan Lục Nghê công tử, còn cả Dương Hiên Điệp Phi Vũ tiểu thư đều giấu mình trong một sơn động dưới lòng đất.
Bên ngoài sơn động có người canh chừng, bởi thế...!Ta chỉ có thể dẫn ngươi tới cách sơn động trăm dặm.
- Sơn động dưới lòng đất?
Khóe miệng Lục Ly lộ ra một tia cười lạnh, khó trách tìm bọn hắn lâu vậy rồi mà vẫn không thấy đâu, hóa ra là trốn xuống dưới đất …
- Cơ Mộng Điềm Lục Toan Lục Nghê, Dương Hiên Điệp Phi Vũ đều ở đó!
Trong mắt Lục Ly lóe lên một tia sát ý, đám người này ở cùng một chỗ, lại còn trốn tránh hắn, rõ ràng là có tật giật mình, xem ra tất cả bọn họ đều tham dự chuyện hãm hại hắn lần trước, vừa khéo hốt trọn cả ổ.
- Đi, dẫn đường!
Lục Ly thu lại chiến đao, tung chân đạp bay Trần Thần, một tên Quân Hầu Cảnh trung kỳ, Lục Ly căn bản không để ở trong lòng.
Hưu
Trần Thần vẻ mặt đau khổ đi trước dẫn đường, Lục Ly ung dung theo ở phía sau, hai người bay vút đi, rất nhanh liền tan biến trong sơn mạch nơi xa..