Bất Diệt Long Đế


Ông!
Mi tâm Tiểu Bạch sáng lên một đạo hắc quang, sau đó một chiếc đỉnh nhỏ bay ra, đỉnh nhỏ cấp tốc biến lớn, nắp đỉnh mở toang, một cỗ uy áp khủng bố tràn ra, tiếp đó có hấp lực cuồng bạo bao phủ lấy đám người Cơ Mộng Điềm.
- Bán Thần khí, không hay!
Lục Toan và Cơ Mộng Điềm đồng thanh quát lớn, hai người đều là người biết hàng, không chút do dự quay người lùi ra sau, Dương Hiên và Điệp Phi Vũ thoáng ngừng một lát liền cũng lập tức lui lại.
Hưu hưu hưu.
Nhưng đám thủ hạ của bọn hắn lại thực lực không đủ, phản ứng cũng không nhanh, thoáng chốc liền đều bị hút vào trong đỉnh.

Riêng đám người Lục Toan lại có thể miễn cưỡng ngăn trở hấp lực từ Man Thần Đỉnh.
Thần Khải màu lam trên người Lục Toan lấp lánh quang mang, tựa như một cái tảng đá được cố định trên mặt đất, hấp lực cường đại không thể khiến thân hình hắn rung động chút nào.

Lục Nghê cũng phóng thích Thần Khải, chẳng qua Thần Khải của hắn mới chỉ cấp năm, miễn cưỡng có thể ngăn cản hấp lực cường đại.
Ngoài thân Cơ Mộng Điềm cũng hiện ra một bộ chiến giáp màu hồng phấn, chiến giáp không ngừng lấp lánh quang mang, cũng có thể chống đỡ lại được hấp lực.
Cách Dương Hiên đối phó hấp lực lại tương đối tà dị, hắn thả ra hai con Lệ Quỷ chia ra hai bên trái phải giữ chặt thân thể, giúp hắn không đến nỗi bị hút vào.
Điệp Phi Vũ thảm hơn một chút, ngoài thân hiện ra một bộ chiến giáp màu xanh, cả người rung lắc liên hồi, tựa hồ có thể bị hút vào bất cứ lúc nào.
- Hừ!
Lục Ly cười lạnh một tiếng, thần niệm hóa thành ngàn vạn kim châm trút xuống, tấn công linh hồn mấy người kia.
- A!
Trong đầu bọn họ đều có bảo vật phòng ngự linh hồn, chẳng qua lúc này ai nấy đều đang bận tâm kháng cự hấp lực, không tâm tư đi chú ý Hồn Đàm.

Lúc kim châm linh hồn sắp đâm vào Hồn Đàm, chúng nhân mới theo bản năng cả kinh, mặc lệ hấp lực cường đại, tâm niệm lặng lẽ về lại trong Hồn Đàm, thân thể tự nhiên không cách nào kháng cự hấp lực được nữa.
Lục Nghê là người đầu tiên bị hút vào, tiếp theo là Điệp Phi Vũ, Dương Hiên là người thứ ba, Cơ Mộng Điềm là người thứ tư, cuối cùng chỉ còn lại mỗi Lục Nghê là đang khổ sở chèo chống.
- Lục Nghê, ngươi cũng tiến vào đi!
Lục Ly lần nữa ngưng tụ ra một đạo thần niệm cường đại, hóa thành từng mũi từng mũi đạo nhon, bất thần đâm tới Hồn Đàm Lục Toan.

Mặc dù Lục Toan có bảo vật phòng ngự linh hồn, nhưng không cách nào nhất tâm nhị dụng, chịu không nổi công kích mãnh liệt từ Lục Ly, thoáng chốc liền cũng bị hút vào trong đỉnh.
Ầm!
Nắp đỉnh trùng trùng đóng lại, cả đám tan biến, toàn bộ đều bị hút vào trong Man Thần Đỉnh.

Man Thần Đỉnh cấp tốc rụt nhỏ, bay xuống, bị Lục Ly bắt lấy cầm ở trong tay.
- A …
Dạ Lạc chấn kinh, phải sau nửa ngày mới hồi thần lại được, hắn quét mắt nhìn tới nhìn lui trên thân Tiểu Bạch và Man Thần Đỉnh, nhịn không được hỏi:
- Lục Ly, đây là bán Thần khí?
Cảm quan của Lục Ly đối với Dạ Lạc không sai, cũng không giấu diếm, gật đầu nói:
- Không sai, đây đúng là bán Thần khí, ta cướp được từ trong tay vương tử Man tộc Thiết Duệ.
- Cướp được?
Miệng môi Dạ Lạc mấp máy, đi tới, hiếu kì quan sát Man Thần Đỉnh, thần niệm lặng lẽ thăm dò vào trong đỉnh.

Đợi khi nhìn thấy mười mấy người đám Lục Toan đều bị nhốt ở bên trong, không khỏi cảm thấy Tạo Vật Chủ thần kỳ.

Tiểu đỉnh giờ đang ở trong tay Lục Ly, đám người Lục Toan thì lại ở trong đỉnh, nhìn rất là không cân xứng.
Lục Ly không để ý Dạ Lạc, mà quay sang nói với Tiểu Bạch đã bay trở lại trên bả vai:
- Phóng thích lôi điện, đánh giết bọn hắn!
Lục Ly động sát ý, vừa rồi hắn thiếu chút bị giết, hai lần bị lừa vào bẫy, dù có là tượng đất cũng phải phát hỏa.

Tính cách hắn trước nay vẫn luôn như thế, một khi điên lên rồi thì chẳng quản gì hết, cứ đâm chọc trời rồi tính.
Ông!
Sừng thú trên đầu Tiểu Bạch phát sáng, hai đạo hồ quang điện bắn ra đánh vào Man Thần Đỉnh, tiểu đỉnh lập tức chớp sáng quang mang, khí lưu màu đen lưu chuyển, tự phù thần bí lấp lánh, một cỗ khí tức khiến người hít thở không thông tràn ngập ra.
Xuy xuy
Đồng thời với đó, bên trong đỉnh cũng sáng lên quang mang vạn trượng, trên nắp đỉnh lấp lánh hồ quang điện, cấm chế trong Man Thần Đỉnh bị Tiểu Bạch kích phát, bắt đầu ngưng tụ thần lôi.
- Cái này …
Đám người Lục Toan Cơ Mộng Điềm đứng ở bên trong, thần sắc đầy vẻ ngưng trọng, Điệp Phi Vũ có chút sợ hãi đứng ở sau lưng Cơ Mộng Điềm, mấy người Dương Hiên Lục Nghê chính đang vung lên binh khí tấn công Man Thần Đỉnh.
Xùy.
Một đạo lôi điện màu đen phá không lao đến, bắn thẳng xuống dưới, bởi vì bên trong nhân số quá đông, bởi thế chỉ tùy tiện nhắm thẳng một người đánh tới.

Người kia là thủ hạ Dương Hiên, tu vi chỉ có Quân Hầu Cảnh sơ kỳ, làm sao có thể né tránh được, thoáng chốc liền bị lôi điện đánh trúng.
- A!
Hắn phát ra một tiếng kêu thảm thiết xé tim nứt phổi, cả người cháy khét lẹt, xụi lơ trên sàn, trực tiếp mất mạng, trên thân vẫn đang không ngừng bốc lên khói xanh nhàn nhạt và múi thịt nướng cháy khét.
- Lục Ly ngươi dám?
Dương Hiên phẫn nộ rống lên, thả ra huyết mạch thần kỹ, liên tục nhắm tới nắp đỉnh mà đánh, một bên còn nổi giận rống to:
- Ngươi dám giết ta? Đợi ra khỏi đây ta nhất định chém ngươi thành muôn mảnh.
Lục Toan và Cơ Mộng Điềm liếc nhau, trên mặt hai người đều chớp qua một tia hoảng loạn, thi thể đã biến thành một đống thịt nướng trên sàn chứng minh Lục Ly không phải nói đùa, Lục Ly đã động sát ý, hắn muốn giết chết tất cả mọi người.
Trong tay Cơ Mộng Điềm lấp lánh Huyền lực, định cường hành kích phát Liễu Thần Bình.

Nàng rất rõ ràng muốn phá bán Thần khí thì chỉ còn cách sử dụng một bán Thần khí khác, chứ bằng vào Huyền khí Thiên giai hay thủ đoạn bình thường mà muốn phá đi bán Thần khí thì không khác gì người si nói mộng.
Đáng tiếc Liễu Thần Bình bị Tiểu Bạch phá hư, Cơ Mộng Điềm thử mấy lần đều không thể kích phát.

Lục Toan lại không có lấy ra binh khí tấn công mà đảo mắt nhìn sang Điệp Phi Vũ nói:
- Phi Vũ tiểu thư nhanh phóng thích huyết mạch thần kỹ, bằng không tất cả chúng ta đều phải chết!
Ánh mắt hốt hoảng của chúng nhân lập tức sáng lên, Điệp Phi Vũ có huyết mạch Sinh Mệnh Bản Nguyên, đó là thuật trị liệu mạnh nhất trên thế gian, chỉ cần không chết liền có thể cấp tốc trị liệu.
Xuy xuy.
Trên đầu lại trút xuống một đạo lôi điện, vốn là nhắm thẳng tới Lục Toan.

Ánh mắt Lục Toan lóe lên, một tay bắt lấy người ở bên cạnh ném mạnh lên trên đầu, miệng quát lớn:
- Phi Vũ tiểu thư, trị liệu!
Oanh!
Người bị Lục Toan lấy ra làm bao cát bị lôi điện đánh trúng, cả người lăn lông lốc trên sàn, toàn thân biến thành một đống thịt khét, Điệp Phi Vũ bắn ra lục quang bao phủ người này, song rất nhanh lại lắc đầu nói:
- Cứu không được, lôi điện trực tiếp diệt đi sinh cơ, một kích trí mạng, không cứu nổi.
Bá bá bá.
Sắc mặt chúng nhân đại biến, trên đầu lôi điện vẫn đang không ngừng tích tụ, mỗi lần bổ xuống lại có thể đánh chết một người.

Bóng đen tử vong bao trùm tất cả mọi người, dù là Lục Toan Cơ Mộng Điềm đều không cách nào bình tĩnh được.
Oanh!
Lôi điện lần nữa đánh xuống, lần này mục tiêu nhắm tới là người Bách Hoa Các, Điệp Phi Vũ ở ngay sát bên cạnh, lại chỉ biết trơ mắt nhìn người đó biến thành một đống than đen.
Ô ô …
Điệp Phi Vũ tận mắt chứng kiến nữ tử thân quen với mình chết đi, triệt để bị dọa sợ, bật khóc thút thít, trên gương mặt xinh đẹp hiện đầy vẻ sợ hãi và tuyệt vọng.
Oanh!
Lại một đạo thần lôi đánh xuống, một nữ tử bên người Cơ Mộng Điềm bị đánh thành than đen, sắc mặt Cơ Mộng Điềm biến ảo mấy lần, cuối cùng cắn răng khẽ kêu lên:
- Lục Ly, chúng ta nhận thua, chỉ cần đừng giết chúng ta, điều kiện gì ngươi cứ nói.
Dương Hiên nói tiếp:
- Lục Ly, ngươi phải nghĩ rõ ràng, mấy người chúng ta chính là con em ưu tú nhất của U Minh Giáo Luân Hồi Cung Bách Hoa Các và Lục gia, một khi chúng ta chết đi, ngươi sẽ bị tứ đại thế lực truy sát.

Ngươi phải nghĩ cho người nhà của ngươi, người yêu của ngươi, bằng hữu của ngươi.

Chuyện lần này là chúng ta làm không đúng, chỉ cần không giết chúng ta, điều kiện gì cũng có thể bàn.
Thần niệm Lục Ly và Dạ Lạc một mực khóa chặt trong Man Thần Đỉnh, tình huống bên trong và lời của Cơ Mộng Điềm Dương Hiên, hai người đều nghe được rất rõ ràng.
Dạ Lạc nghĩ nghĩ liền u ám thở dài nói:
- Lục Ly, Dương Hiên nói không sai, giết năm người bọn họ, ngươi liền chọc phá trời, ai cũng không cứu được, tốt nhất vẫn là quên đi thôi.
- Quên đi?
Lục Ly cười lạnh, lộ ra hàm răng trắng bóng, hắn lạnh giọng nói:
- Nếu Lục Ly ta không có thủ đoạn, hôm nay sợ rằng đã biến thành một cỗ thi thể, làm sao có thể quên đi? Kẻ giết người thì cũng phải chuẩn bị tâm lý bị người giết, đạo lý này chẳng lẽ ngươi không hiểu? Hôm nay dù có là cha của Thiên Vương tới đây, ta cũng phải oanh sát bọn hắn!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui