Tường sắt bốn phía trong Man Thần Đỉnh lấp lánh quang mang, một đám người liều mạng công kích, nhưng chỉ thấy trên tường sắt sáng lên tự phù thần bí, oanh kích của chúng nhân không cách nào lưu lại được dù chỉ một tia vết cắt.
Oanh
Trên nắp đỉnh sáng lên quang mang vạn trượng, lôi điện không ngừng hội tụ, gần như cách mỗi hai mươi mấy giây lại có một đạo lôi điện đánh xuống.
Những lôi điện này sẽ tự động truy tung tấn công, mỗi lần đánh xuống đều có một người hóa thành than đen.
Đám người Lục Toan Cơ Mộng Điềm Dương Hiên Điệp Phi Vũ chỉ mang theo mười bốn người, đây đều là những thủ hạ thân cận nhất, được bọn họ tín nhiệm nhất.
Nguyên một đám phút trước còn sống sờ sờ trước mặt, lúc này lại đã có chín người biến thành than đen, có người trên thân vẫn đang bốc lên khói xanh, phát ra mùi khét lẹt gắt mũi, vô cùng buồn nôn.
Trơ mắt nhìn từng người từng người bị oanh giết, tâm tình chúng nhân càng lúc càng hoảng loạn.
Bọn họ đều là công tử tiểu thư đỉnh cấp ở Trung Châu, có được tương lai tươi sáng rộng mở, ngày sau đều sẽ thành đại nhân vật danh chấn tứ phương, làm sao cam tâm chết ở chỗ này.
- Đừng lãng phí thời gian, bằng vào thủ đoạn chúng ta thì không phá được bán Thần khí đâu!
Thấy đám người Dương Hiên Lục Nghê vẫn đang công kích, Lục Toan khe khẽ thở dài, ngước mắt nhìn lên hồ quang điện lấp lánh trên nắp đỉnh, tròng mắt lấp lóe, đầu óc cấp tốc vận chuyển, suy tư nghĩ cách phá cục.
Cơ Mộng Điềm và Dương Hiên đều đã lên tiếng, vừa rồi Điệp Phi Vũ và Lục Nghê cũng xin hàng, nhưng Lục Ly lại không có bất kỳ phản ứng nào, lôi điện vẫn còn đang tiếp tục hội tụ.
Điều này chứng tỏ Lục Ly quyết tâm muốn giết bọn hắn cho bằng được.
Nghĩ đến hành vi của Lục Ly ở Thần Khải Thành khi trước, Lục Nghê không mấy ngạc nhiên.
Đến cả trưởng lão Lục gia mà Lục Ly còn dám giết, dưới gầm trời này có chuyện nào mà hắn không dám làm?
Bởi thế đàm phán vô dụng, giờ chỉ có thể dựa vào chính bọn họ!
Xùy
Lại một đạo thần lôi đánh xuống, Lục Nghê nheo mắt lại, thân thể lóe lên, lần nữa nắm lấy một tên Võ giả ném ra.
Người kia không thấy có vẻ gì là giãy dụa, trong mắt toàn là tử chí.
Hắn là người Lam Sư Phủ, lần này vào đây là để bảo hộ Lục Toan Lục Nghê, đi chết thay cho Lục Toan Lục Nghê.
Oanh!
Lại một người hóa thành thịt nướng, đám người Dương Hiên đình chỉ công kích, tụ lại với nhau.
Dương Hiên đảo mắt nhìn sang Lục Nghê, sắc mặt dần trở nên khó coi dị thường, quát:
- Lục Nghê, bình thương ngươi nhiều chủ ý nhất, mau nghĩ cách đi, còn không nghĩ ra cách, chúng ta đều phải chết ở cái này.
- Vội cái gì?
Lục Nghê không vui quát lạnh một tiếng, trầm ngâm nửa buổi mới nói:
- Đợi lát nữa lúc lôi điện đánh xuống, chúng ta liên thủ tấn công, xem thử có thể suy yếu bớt lôi điện không.
- Được rồi!
Chúng nhân khẽ gật đầu, nếu có thể khiến cho uy lực lôi điện giảm yếu, chỉ cần không oanh giết được người, Điệp Phi Vũ liền có thể cứu sống.
Dưới chỉ thị của Lục Toan, chúng nhân phân tán ra, ngước mắt nhìn chằm chằm nắp đỉnh, binh khí trong tay lấp lánh Huyền lực.
Lục Toan quyết định trước dùng Huyền lực phóng ra tấn công thử, dù sao đối với bọn hắn mà nói thì Huyền lực là vô cùng vô tận.
Xuy xuy
Lát sau, một đạo lôi điện đánh xuống, Lục Toan quát lớn:
- Công kích!
Hây!
Chín người còn lại đồng loạt phóng thích Huyền lực, từng đạo đao mang kiếm ảnh quyền ảnh gào thét mà đi, bắn thẳng về phía lôi điện.
Oanh!
Nhiều Huyền lực như vậy công tới, dẫn lên cuồng phong gào thét, tạo ra một vụ nổ kinh hoàng.
Lôi điện màu đen bay vụt xuống từ trung tâm vụ nổ, bắn thẳng đến trên người Lục Nghê.
A!
Ngoài thân Lục Nghê có Thần Khải màu xanh, song vẫn bị lôi điện đánh cho ngã lăn xuống sàn.
Trên Thần Khải toát ra từng đạo khói xanh, cả người Lục Nghê lăn lộn run rẩy, không ngừng kêu thảm, bộ dạng rất là thê lương.
- Tốt!
Ánh mắt Lục Toan và Cơ Mộng Điềm lại khẽ sáng lên, bởi vì Lục Nghê không chết, vừa rồi các nàng rõ ràng cảm giác được lôi điện yếu đi không ít, cộng thêm trên người Lục Nghê có Thần Khải, nhờ đó mới chặn được một kích này.
Ông!
Điệp Phi Vũ phóng thích huyết mạch Sinh Mệnh Bản Nguyên, Lục Nghê được quang mang màu xanh bao trùm một lát, lúc này mới dễ chịu phần nào, nhe răng nhếch miệng tiếp tục run rẩy ở trên sàn.
- Dương Hiên, lát nữa ngươi phóng thích huyết mạch thần kỹ.
Cơ Mộng Điềm, ngươi cũng phóng thích huyết mạch thần kỹ, những người còn lại tiếp tục phóng thích Huyền lực tấn công!
Lục Toan quát khẽ, Cơ Mộng Điềm không dám bảo tồn thực lực, trên cổ lấp lánh hắc quang, một ấn ký Phượng Hoàng màu đen hiện ra.
- Tấn công!
Rất nhanh lôi điện lại lần nữa bắn xuống, Dương Hiên thả ra từng hư ảnh Lệ Quỷ, một hư ảnh Phượng Hoàng cũng bay ra từ trên cổ Cơ Mộng Điềm, bắn thẳng về phía lôi điện.
Đồng thời với đó, Lục Toan ngưng tụ Huyền lực đánh ra một chiếc thuẫn bài hình tròn, bay vụt lên giữa không trung, những người còn lại cũng bắn ra Huyền lực công kích.
Oanh
Đủ loại năng lượng hội tụ, lần nữa phát sinh nổ tung, cuồng phong gào thét, chúng nhân mà không dựa trên vách đỉnh thì nhất định sẽ bị đánh bay.
Lôi điện rõ ràng đã bị suy yếu đi nhiều, lần này là bắn thẳng về phía Cơ Mộng Điềm.
Ánh mắt Cơ Mộng Điềm chớp qua một tia hoảng sợ, lách người cấp tốc tránh đi.
Tốc độ lôi điện nhanh cỡ nào? Không gian trong đỉnh lại chỉ lớn chừng đó, rốt cục Cơ Mộng Điềm vẫn bị đánh trúng, cả người bị hất bay ngược ra sau.
- Ô!!
Cơ Mộng Điềm rên lên một tiếng, mái tóc đen nhánh bốc lên khói mù, lông mày xinh xắn cũng bị cháy rụi, gương mặt xinh đẹp như hoa như ngọc nay đều cháy đen, cả người lăn lộn trên sàn, không ngừng run rẩy, khiến người nhìn mà đau lòng.
- Mộng Điềm tỷ tỷ!
Điệp Phi Vũ phóng thích huyết mạch Sinh Mệnh Bản Nguyên, giúp Cơ Mộng Điềm trị liệu, Cơ Mộng Điềm nhe răng nhếch miệng đứng dậy.
Trong mắt chất đầy cừu hận khắc cốt minh tâm, nàng ngửa mặt lên kêu lớn:
- Lục Ly, lần này ngươi có gan oanh sát ta! Chỉ cần ta chạy ra được, nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.
So với đau đớn trên thân thể, Cơ Mộng Điềm càng để ý dung mạo và phong thái bên ngoài.
Nữ tử thích nhất là cái đẹp, Cơ Mộng Điềm càng là thời thời khắc khắc để ý tới dung nhan bản thân.
Đệ nhất mỹ nhân Trung Châu, giờ đây lại chật vật như thế, lông tóc toàn thân cháy rụi, nhiều chỗ trên áo bào bị thiêu hủy, ngay cả lông lá dưới hạ bộ đều bốc lên mùi khét lẹt...
Đầu tóc nàng rối bù như đứa ăn mày, da cháy đen, nhìn không khác gì Lệ Quỷ, nào còn phong thái của đệ nhất mỹ nhân Trung Châu?
Cơ Mộng Điềm gần như phát điên, chứng kiến ánh mắt quái dị của mọi người đang nhìn mình, nàng càng thêm điên tiết.
May mắn ngoài thân Cơ Mộng Điềm ngưng hiện một bộ chiến giáp Thiên giai, thế nên chỉ bị thương ngoài da chứ không đến nỗi chết đi.
Đám người Lục Toan khẽ thở phào một hơi, nhìn bộ dạng Cơ Mộng Điềm, có vẻ lôi điện vừa rồi đã bị suy yếu đi nhiều, Cơ Mộng Điềm không bị thương quá nặng, bọn họ đều thấy được hi vọng sống tiếp.
Hô hô
Dạ Lạc thăm dò được tình hình bên trong, không khỏi phun ra mấy hơi trọc khí.
Lôi điện của bán Thần khí này vẫn không oanh giết được đám người kia, chỉ cần đám người Cơ Mộng Điềm không chết, sự tình liền chưa đến mức không còn dư địa để vãn hồi.
- Tiểu Bạch!
Lục Ly lại có chút khó chịu, hắn quát lạnh:
- Chẳng phải Man tộc rót vào lôi điện liền có thể gia tăng cường độ oanh giết ư? Hay là ngươi phóng ra thêm mấy đạo lôi điện, đánh tất cả bọn hắn thành tro.
Ây...
Dạ Lạc trợn tròn mắt, không biết phải nói gì.
Tên này đúng là sát tinh không sợ trời không sợ đất a, hắn nhìn sát khí đằng đằng trong mắt Lục Ly, không khỏi mừng thầm vì mình không đối địch với Lục Ly.
Bằng không giờ lúc này sợ rằng cũng bị hút vào trong Man Thần Đỉnh, chờ đợi bị lôi điện oanh sát ….