Bất Diệt Long Đế


Thấy Khương Khinh Linh không chết, tâm tình vốn đang căng thẳng của Lục Ly lập tức lắng xuống.
Nếu Khương Khinh Linh chết rồi, cả đời này hắn khó mà tha thứ được cho chính mình, bởi vì hắn đi Man tộc làm lỡ mất một ngày rưỡi, Khương Khinh Linh cũng bởi vì hắn mới đi ra đại bản doanh.
Đợi khi nhìn thấy nét mặt trắng bệch như giấy của Khương Khinh Linh, còn có máu tươi nơi khóe miệng và trên cổ, trong lòng Lục Ly lập tức tuôn trào sát khí, lúc này lửa giận trong lòng hắn còn nồng đậm hơn mấy phần so với khi bị Lục Toan lừa vào bẫy để ám hại.
Giết hắn hại hắn đều không sao, nhưng thương hại đến nữ nhân của hắn, vậy thì không được!
Chẳng cần suy nghĩ nhiều, Lục Ly cũng đoán biết được đám người này đối phó Khương Khinh Linh là vì nhắm vào hắn.

Khương Khinh Linh mang trên mình xưng hiệu thiên kiêu tương lai, đám người này lại đều chỉ là con em các gia tộc bình thường, nếu không phải vì cứu bọn Cơ Mộng Điềm Dương Hiên Điệp Phi Vũ, há lại có gan đối phó thiên kiêu tương lai?
Lục Hồng Ngư quét mắt nhìn qua đám người nơi xa, đồng thời cảm nhận được sát ý vô tận tán phát từ trong người Lục Ly, lập tức vội thốt lên:
- Lục Ly, hạ thủ lưu tình, một số trong này là người của Lam Sư Phủ và Thiên Thần Phủ.
- Lam Sư Phủ Thiên Thần phủ thì liên quan gì đến ta?
 Lục Ly hỏi ngược lại nàng:
- Dám đối phó Khương Khinh Linh, đừng nói là người Lam Sư Phủ Thiên Thần Phủ, dù có là con em Lục gia, ta cũng chiếu giết không lầm!
Ầm!
Lục Ly trở tay, đẩy Lục Hồng Ngư và Dạ Lạc đi xuống.

Sau đó thân hình hóa thành một đạo hồng quang, người còn đang giữa không trung liền huyễn hóa ra mười mấy phân thân, đồng thời rút ra chiến đao sau lưng, nhắm thẳng đến hơn hai trăm tên trước mặt.
- A?
Đám người này căn bản không phân biệt được phân thân thần kỹ của Lục Ly, vừa thấy mười mấy tên Lục Ly sát khí đằng đằng lao tới, ai nấy đều bị dọa cho hai chân mềm nhũn.

Uy danh Lục Ly quá thịnh, một thân một mình phá tan liên quân tứ tộc, sau đó còn bắt đi đám người Cơ Mộng Điềm Dương Hiên Lục Toan Lục Nghê Điệp Phi Vũ.

Phải biết Cơ Mộng Điềm nắm trong tay bán Thần khí a, chừng đó đủ thấy chiến lực Lục Ly khủng bố đến cỡ nào.
Ông!

Rất nhanh bọn hắn liền được kiến thức chiến lực của Lục Ly, thần niệm cường đại hóa thành ngàn vạn kim châm linh hồn trút xuống, mấy chục người trước mặt bản tôn Lục Ly lập tức đứng im bất động.

Lục Ly khua múa trường đao quét ngang một vòng, nháy mắt bảy tám chiếc đầu lâu bay vút lên.
- Công kích linh hồn thật cường đại!
Trên đỉnh núi nơi xa, Dạ Lạc chứng kiến từng chiếc đầu người bay lên, nhịn không được cảm khái nói:
- Hồng Ngư, công kích linh hồn từ vị đường đệ này của ngươi đã có thể nhẹ nhàng quét ngang Quân Hầu Cảnh, trừ phi có được bảo vật linh hồn cường đại may ra mới có thể miễn cưỡng ngăn cản.

Đây là...!Thái Thượng trưởng lão nhà các ngươi dạy cho hắn?
- Ta cũng không rõ!
 Lục Hồng Ngư lắc đầu nói:
- Chẳng qua khả năng này rất nhỏ, Thái Thượng trưởng lão vì bảo vệ Lục Ly mà phải ẩn cư Vấn Phật Sơn, không còn hỏi tới sự vụ gia tộc.

Không lẽ là hắn bí mật đến Bắc Mạc, dạy cho Lục Ly công kích linh hồn.
- Ai!
Lục Hồng Ngư thấy có hai tên Lam Sư Phủ bị Lục Ly đánh chết, có chút bất nhẫn, quay đầu đi thở dài nói:
- Lục Ly cái gì cũng tốt, chỉ là sát tâm quá nặng.

Hơn hai trăm người này mặc dù tội không thể tha, nhưng Lục Ly đồ sát hung tàn như vậy, Thí Ma Điện nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm, dù sao trong tiểu chiến trường cũng nghiêm cấm Nhân tộc tàn sát lẫn nhau.
- Ha ha!
Dạ Lạc khẽ cười một tiếng nói:
- Giết một người thì tù tội, giết vạn người thì là kiêu hùng, giết trăm vạn người thì là kiêu hùng trong kiêu hùng.

Trên tay đám lão gia hỏa Thí Ma Điện kia có ai là không nhuốm đầy máu tươi, nam nhi thì nên giết người, nếu có người vây giết ngươi, ta cũng sẽ giết kẻ đó.


Mặc kệ là hai trăm hay là hai vạn, ta đều chiếu giết không lầm!
- Phi!
Lục Hồng Ngư khẽ gắt một tiếng, cáu giận nói:
- Ngươi đang rủa ta chết đấy à? Nếu ta bị người vây giết, ngươi không đến cứu viện kịp, thế chẳng phải ta chết vô ích?
Dù ngữ điệu đầy vẻ trách cứ, nhưng rõ ràng Lục Hồng Ngư cũng rất cảm động, trong mắt cuộn lên sóng tình, hai má đỏ hây hây, đẹp đến nao lòng.
- Trốn …
Bên kia, đám đông sa vào khủng hoảng, dồn dập tứ tán ra khắp bốn phía, tốc độ giết người của Lục Ly quá nhanh.

Chỉ mấy nhịp thở liền đã có ba mươi, bốn mươi người rơi đầu xuống đất, thế không thể ngăn, không ai đỡ nổi một chiêu dưới tay hắn, phàm là bị hắn áp sát, lập tức liền bị nhẹ nhàng giết đi.
Có ba người thấy tốc độ Lục Ly quá mức khủng bố, biết trốn cũng vô ích.

Thế là bất ngờ quỳ gối xuống, mặt hướng về phía Lục Ly kêu to:
- Ly thiếu, chúng ta là người Lam Sư Phủ, phụ thân chúng ta có quen biết với Nhân Hoàng đại nhân, hi vọng ngươi đại nhân đại lượng, tha cho chúng ta lần này.
- Quen biết phụ thân ta.
Tròng mắt mang theo tơ máu của Lục Ly quét tới, cười lạnh nói:
- Đã quen biết với phụ thân ta, vậy các ngươi hẳn càng nên chết.

Khương Khinh Linh có quan hệ thế nào với ta, đừng nói là các ngươi không biết.

Biết rồi các ngươi còn muốn đối phó nàng, thế không đáng chết thì là gì?
Hưu!
Nói xong, thần niệm Lục Ly hóa thành kim châm đâm tới, đồng thời thần binh Long Đế quét ngang, ba chiếc đầu lâu bay lên, tròng mắt ba người kia đến tận lúc này vẫn cứ trợn trừng, chết không nhắm mắt.

- Quan hệ?
Khương Khinh Linh nghe được câu này, sắc mặt tái nhợt chớp qua một tia ngượng ngùng, Lục Ly gần như đang công khai nói trước mặt mọi người rằng nàng là nữ nhân của hắn, điều này khiến nội tâm Khương Khinh Linh vừa thẹn vừa mừng.
- Tiểu thư, chúng ta lùi ra trước đi.
Khương Hỗ bay tới, đứng ở bên người Khương Khinh Linh.

Dù đám đông xung quanh đang chạy trốn, nhưng nơi này vẫn là chiến trường, vạn nhất có người bí quá hoá liều thì sao?
- Không cần!
Ánh mắt Khương Khinh Linh một mực khóa chặt nơi thân Lục Ly, khẽ cười nói:
- Lục Ly tới rồi, ai cũng không thương hại được đến chúng ta.
- Được rồi!
Khương Hỗ đứng ở bên người Khương Khinh Linh, nhìn ánh mắt nhu tình như nước của nàng, trong lòng ẩn ẩn nhói đau.

Hắn thầm mến viên minh châu Linh Lung Các này suốt ba năm, giờ còn chưa kịp tỏ tình thì đã thất tình.
Chẳng qua đợi khi hắn nhìn thấy Lục Ly như mãnh hổ xuất sơn xông vào trong đám đông, đồ sát từng mảnh từng mảnh, hắn lại cảm thấy đương nhiên.

Trên đời này cũng chỉ có loại người như Lục Ly mới xứng được với Khương Khinh Linh.
Nửa nén hương!
Chỉ sau nửa nén hương, hơn hai trăm người đã bị tàn sát hơn phân nửa, số còn lại sớm đã bỏ chạy tứ xứ.

Lục Ly quay sang nhìn Khương Khinh Linh một cái, tiếp sau liền đuổi theo truy sát, trong lòng hắn một mực đè nén lệ khí, vốn định xả giận lên đám Cơ Mộng Điềm Dương Hiên.

Nhưng tình thế bắt buộc khiến hắn không thể không tha cho bọn họ một mạng, lúc này vừa khéo cầm hơn hai trăm người ở đây trút giận.
Tốc độ Lục Ly quá nhanh, dù có chạy trốn ngay từ đầu thì cũng chỉ sau vẻn vẹn thoáng chốc liền bị đuổi kịp.

Không ai dám chống cự, cũng chống cự không được, bọn hắn còn chưa kịp phản kích, công kích linh hồn của Lục Ly đã lao tới.
Trong lòng Lục Ly sớm đã hạ quyết định, những ai can dự việc này đều phải bị giết sạch.

Chẳng qua hắn vẫn đánh giá thấp năng lực một số người, gần đó có mấy nơi huyệt động, Cơ Nộ và Dương Kỳ sớm đã tiềm nhập vào trong lòng đất, tan biến không thấy đâu.

Một canh giờ sau, Lục Ly trở về!
Hắn không biết mình đã giết bao nhiêu người, hẳn chí ít cũng phải hai trăm trở lên.

Song rốt cục vẫn để một vài người trốn được, phỏng chừng khoảng hai ba mươi người, Lục Ly lo lắng Khương Khinh Linh nên không dám tiếp tục truy cùng diệt tận.
Khương Khinh Linh Khương Hỗ và Dạ Lạc Lục Hồng Ngư còn đang chờ ở phụ cận chiến trường, nhìn thấy Lục Ly thần sắc áy náy bay tới, Khương Khinh Linh khẽ cười, chân sau điểm nhẹ, bay lên trên Mệnh Luân của Lục Ly.
Lục Ly không để ý có người ngoài ở đây, trực tiếp ôm lấy Khương Khinh Linh nói:
- Xin lỗi, ta đến chậm, khiến ngươi chịu ủy khuất.
- Ta không ủy khuất.
Khương Khinh Linh khẽ thở dài, lắc đầu nói:
- Chỉ tiếc cho những người đi theo ta, mấy chục người đều chết sạch, may mà ngươi đã báo thù giúp bọn họ.
- Vẫn để thoát mất một ít!
Lục Ly có chút tiếc nuối nói:
- Nhưng ngươi yên tâm đi, chỉ cần những người này dám xuất hiện, ta tất giết bọn hắn.

Còn một tháng nữa cửa ra mới mở, dù thế nào bọn hắn cũng phải đi ra ngoài.
- Ra ngoài?
Khương Khinh Linh hẳn là đã được đến một ít tin tức từ chỗ Dạ Lạc Lục Hồng Ngư, nàng lần nữa thở dài nói:
- Ra ngoài thì đơn giản, chỉ là Thí Ma Thành ở bên ngoài sợ rằng sẽ không quá bình tĩnh.

Lục Ly, lần này ngươi đánh cho đám Cơ Mộng Điềm thảm như vậy, chờ sau khi bọn họ rời khỏi đây, e là sẽ náo lật trời.
- Náo lật trời?
Lục Ly cười lên giễu cợt:
- Nếu gia tộc bọn hắn dám náo, vậy cứ để bọn hắn ở cả đời trong Man Thần Đỉnh.

Chọc giận ta, ta trực tiếp để Man Thần Đỉnh tự bạo, nổ chết hết bọn hắn!
....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận