Bất Diệt Long Đế


Mới qua đầu xuân, nước hồ rất là lạnh buốt, trên đùi Lục Ly có thương, vừa tiến vào trong nước không khỏi kêu rên thống khổ.
Liễu Di thuỷ tính không sai, một tay bắt lấy Lục Ly, một tay khoái tốc hoạt động, hai chân vẫy đạp có tiết tấu, mang theo Lục Ly như một đạo lợi kiếm bơi về nơi xa.
Bịch, bịch
Không ngừng có người đột vây đi ra, xông vào trong hồ bơi về nơi xa, quỷ dị chính là phàm những ai đã nhảy vào trong hồ, truy binh phía sau liền không đuổi giết nữa, tựa như trong hồ này có ma lực thần kỳ khiến bọn hắn không dám vượt qua nửa bước.
Hồ tự nhiên chỉ là hồ bình thường, trong hồ cũng không có ma lực, có ma lực chính là quy củ của Thiên Ngục lão nhân.

Rất nhiều năm trước Thiên Ngục lão nhân đã hạ lệnh, bất luận kẻ nào một khi vào hồ, người bên ngoài liền không được truy sát, bằng không diệt luôn cả tộc.
Sau khi quy củ này được định ra, không gia tộc còn dám vi phạm, bởi vì gia tộc vi phạm không một ngoại lệ đều diệt tộc, bao gồm cả một gia tộc tứ phẩm.
Võ giả chặn đường đều thuộc gia tộc ở quận thành phụ cận, bọn hắn chỉ là làm việc giúp Vũ gia, vì lấy lòng Vũ gia cầm chút lợi ích thôi, ai lại dám cầm mạng sống con em toàn tộc đi cược.
Không ngừng có người phá vây, đám người Thất trưởng lão xông vào trong hồ, dù rất nhiều trưởng lão Thần Hải Cảnh bị thương, nhưng trừ một người bị đánh chết ra, tất cả đều xông được vào trong hồ.
Võ giả Huyền Vũ cảnh lại có quá nửa bị chém giết, rất nhiều linh tài mang theo rải khắp đầy đất, đám người Thất trưởng lão nhìn mà khóc không ra nước mắt.

Lần này tài phú bọn hắn mang ra vốn đã không nhiều, giờ lại phải bỏ đi hơn phân nửa.
Bất quá có thể nhặt về một cái mạng đã là vạn hạnh, còn may mà đột vây nhanh, võ giả Hồn Đàm cảnh Vũ gia chưa kịp đuổi tới, bằng không sợ rằng một người cũng không thoát đi được.
- Đi!
Thất trưởng lão bi phẫn gầm lên một tiếng, dẫn theo chúng nhân bơi về nơi xa.

Bọn hắn đều là võ giả cường đại, bơi lội là chuyện hết sức đơn giản, tốc độ cũng đều cực nhanh.
Hơn mười dặm trước mặt có một đảo nhỏ, dù chỉ nhỏ bằng một đại viện, nhưng cũng đủ cho chúng nhân tụ tập hưu chỉnh.

Tất cả mọi người liều mạng bơi về hướng kia, rất nhanh liền lên đảo.

Cập bờ, Liễu Di và các vị trưởng lão nhìn nhau không nói, liếc thấy chỉ còn lại hơn năm mươi người, tâm tình chúng nhân đều hết sức trầm trọng.
Bá chủ Vũ Lăng thành xưa kia, ở lúc cực thịnh gia tộc có được ba bốn ngàn Huyền Vũ cảnh, trưởng lão Thần Hải Cảnh cũng có hơn bảy mươi người, giờ lại chỉ còn một nhúm thế này.
Linh tài bảo vật mang ra được chỉ sót lại năm sáu bao tải.

Có một bao tải chứa toàn bộ huyền kỹ Địa giai, giờ đây cũng đã thất lạc, lần này xem ra Liễu gia đã triệt để tổn thương nguyên khí.
Chúng nhân trầm mặc lấy ra đan dược chữa thương, Lục Ly cũng khoanh chân ngồi xếp bằng, nuốt hai viên đan dược chữa thương.
Tiến vào Thiên Đảo Hồ không có nghĩa là đã triệt để an toàn, Thiên Đảo Hồ có quy củ của Thiên Đảo Hồ, giết chóc trong này càng thêm dồn dập.

Không đến địa bàn đảo chủ mà Thất trưởng lão quen biết, như vậy còn chưa được tính là triệt để an toàn.
Lũ lượt có người bơi tới bên này, phía càng xa mơ hồ cũng thấy có người, đám Thất trưởng lão quan sát một phen, trong lòng hơi có chút an ủi.

Phía nam Lộc trưởng lão cũng dẫn một nhóm bơi lại, có chừng hơn mười người.
Chờ đám Lộc trưởng lão lên bờ, Thất trưởng lão lập tức hỏi:
- Lộc lão tam, tình hình thế nào? Đệ tử hai lộ còn lại đâu?
Nét mặt Lộc trưởng lão đầy vẻ đắng chát, lắc đầu thở dài nói:
- Lộ hướng bắc phỏng chừng dữ nhiều lành ít, không biết có thể đào tẩu được mấy người? Lộ hướng nam mấy trưởng lão chắc đều phá vây ra được, số còn lại có thể thoát được bao nhiêu đều xem vận khí.
- …
Chúng nhân lần nữa nhìn nhau không nói, xem ra lần này có thể thành công trốn vào Thiên Đảo Hồ không đến một trăm người, số con em Liễu gia còn lại đều vĩnh viễn lưu ở bờ bên kia.
- Vũ Phi Giáp! Vũ gia!
Thất trưởng lão bi phẫn rống lên, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Chiến sĩ Liễu gia, các ngươi phải vĩnh viễn nhớ kỹ khuất nhục và cừu hận Liễu gia gặp phải hôm nay, đời đời kiếp kiếp đều không được quên.

Nếu một ngày Liễu gia có thể quật khởi, nhất định sẽ diệt cả nhà Vũ gia!
- Diệt cả nhà Vũ gia!
Một ít đệ tử trẻ tuổi Liễu gia rống giận theo, thời khắc này bọn hắn đều hận Vũ gia đến tận xương tủy.
- Diệt cả nhà Vũ gia?
Khóe miệng Liễu Di nhếch lên một tia đắng chát và giễu cợt, Liễu gia chỉ còn lại chút người này, lúc nào cũng có thể táng thân hết trong Thiên Đảo Hồ.

Có thể lay lắt hơi tàn sinh tồn được hay không vẫn là ẩn số, càng đừng nói tới diệt đi một gia tộc ngũ phẩm cường đại.
Chúng nhân tiếp tục chữa thương và nghỉ ngơi, qua nửa canh giờ, lại có hai người bơi tới, những người còn lại xem ra đã bị chém giết sạch.
- Đi!
Thất trưởng lão đợi thêm hai nén hương, xác định không còn ai xông vào trong hồ, lập tức lệnh chúng nhân xuống hồ bơi về phía tây.

Nơi này cách bờ bên kia quá gần, sợ sẽ gặp nguy hiểm, trước kia bọn họ đã hẹn chạm mặt ở Lạc Nhật đảo.
Lạc Nhật đảo là một đảo tương đối lớn ở mặt đông Thiên Đảo Hồ, căn cứ theo đánh dấu trên địa đồ, Lạc Nhật đảo là một đảo tròn lớn, rất dễ tìm.
Cự ly trên bản đồ rất gần, chúng nhân lại bơi chỉnh chỉnh hơn nửa canh giờ, mới thấy được một hòn đảo hình tròn phía xa xa.

Cũng may đều là võ giả, thương thế cũng được xử lý đơn giản qua, không còn đổ máu nữa, chứ người bình thường sợ rằng sớm đã chết đuối.
- Là đám lão Cửu!
Bơi về phía trước vài trăm mét, Thất trưởng lão chợt kinh hô.

Chúng nhân liếc mắt nhìn lại, thấy được hai mươi mấy thân ảnh quen thuộc, chẳng qua tình hình đám người Cửu trưởng lão tựa hồ không tốt lắm.
Bởi vì hơn hai mươi người kia đều trong nước, trên bờ lại có mười mấy võ sĩ giáp đen cầm vũ khí chỉ vào bọn hắn, tựa hồ không cho bọn hắn lên bờ.
Đám người Thất trưởng lão vội vàng bơi tới, phía Cửu trưởng lão cũng phát hiện ra bọn hắn, đều hô to.

Thấy đám Thất trưởng lão chỉ có hơn bảy mươi người, sắc mặt chúng nhân không khỏi càng thêm trắng bệch.
- Lão Cửu, chuyện gì thế?
Thất trưởng lão bơi đi qua, liếc nhìn đám võ sĩ giáp đen trên bờ mấy lần, thấp giọng dò hỏi.
Cửu trưởng lão biết giờ không phải lúc trò chuyện, nhanh chóng giải thích nói:
- Đây là người Lạc Nhật đảo, bọn hắn nói lên đảo cần giao Huyền Tinh, một người mười Huyền Tinh.
- Một người mười Huyền Tinh?
Trong mắt Thất trưởng lão chớp qua một tia phẫn nộ, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh a, đám người Lạc Nhật đảo này cũng quá hung ác.
- Huyền Tinh là cái gì?
Lục Ly có chút khó hiểu quay sang Liễu Di hỏi, Liễu Di thấp giọng giải thích nói:
- Người bình thường mua đồ cần kim diệp tử, Võ giả mua bảo vật linh tài binh khí lại phải cần Huyền Tinh, nói cách khác Huyền Tinh là tiền tệ lưu thông giữa Võ giả với nhau.
- À!
Lục Ly đã hiểu, bên kia Thất trưởng lão hít sâu mấy hơi, hướng về phía võ giả giáp đen trên bờ nói:
- Chư vị huynh đệ, tại hạ là họ hàng với Huyết Cừu, lần này tới là tìm hắn nương nhờ, hy vọng chư vị nể tình.
Võ giả Lạc Nhật đảo nghe được tên Huyết Cừu, sắc mặt đỡ hơn một chút, một tên võ giả Thần Hải Cảnh hậu kỳ thu hồi binh khí nói:
- Thì ra là thân thích của Huyết Đảo chủ, được rồi, chúng ta nể mặt Huyết Đảo chủ một lần, một trăm người các ngươi giao ra năm trăm Huyền Tinh, Lạc Nhật đảo có quy củ của Lạc Nhật đảo, chúng ta cũng hết cách.
- Được rồi!
Thất trưởng lão cắn răng đáp ứng, người Lạc Nhật đảo lui ra sau, chúng nhân toàn thể lên bờ, vận chuyển Huyền lực bốc hơi nước trên người.
Thất trưởng lão nhìn quét trái phải một lúc, thấy phía bắc có một ụ tàu đậu rất nhiều chiến thuyền cực lớn, hắn đi tới vài bước, chắp tay nói:
- Vị huynh đệ này, chúng ta muốn đi Huyết Sát đảo, thuyền các ngươi có thể đưa chúng ta một đoạn đường không?
- Không vấn đề!
Tên Thần Hải cảnh Lạc Nhật đảo rất là hào sảng gật đầu nói, sau đó lại bổ sung một câu:
- Chẳng qua không khả năng đưa không, Huyết Sát đảo cách bên này phải đến hai ngày lộ trình.

Các ngươi đưa tổng cộng một ngàn Huyền Tinh, chúng ta bảo đảm đưa các ngươi an toàn đến Huyết Sát đảo.
- Mắc thế à?
Cơ thịt trên mặt Thất trưởng lão khẽ co giật, cảm thấy có chút tiếc rẻ.
- Hừ hừ!
Người Lạc Nhật đảo cười lạnh nói:
- Không có thuyền, các ngươi muốn bơi qua đó ít nhất phải mất mười ngày.

Hơn nữa Thiên Đảo Hồ khác với bên ngoài, nơi đây thủy phỉ hoành hành, nói không chừng các ngươi bơi qua đều chết sạch.

Ngồi thuyền Lạc Nhật đảo chúng ta, phương viên trăm dặm không có thủy phỉ nào dám chặn giết.

Một ngàn Huyền Tinh, đây là giá hữu nghị nể mặt Huyết Đảo chủ lắm rồi, còn như người khác, dù có đưa Huyền Tinh cũng không có thuyền để ngồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui