Kim Hinh chu mỏ nói: "Em cũng không có chuyện gì".Thạch Thiên lại nhìn về phía Samantha, Samantha đỏ mặt tươi cười, lắc lắc đầu, tỏ vẻ cô cũng không có việc gì để bàn bạc.Kim Hinh xem ở trong mắt tựa hồ càng thêm tức giận, nói: "Hiện tại, bạn đã cảm thấy mỹ mãn, còn muốn bàn bạc cái gì?"Thạch Thiên cũng không hứng thú đi tìm hiểu tâm tư của phụ nữ, thầm nghĩ không có việc gì, Samantha đột nhiên ngẩng đầu hỏi: "Anh đến đâu của Pháp? Khi nào thì đi?"Thạch Thiên nói: "Đến Paris, buổi sáng ngày mai sẽ đi."Samantha nhíu mày nói: "Thế đã… đặt vé máy bay chưa?" Tại Thạch Thiên nói: "Không cần đặt vé máy bay, Laurent đã có chuyên cơ đứng chờ ở sân bay Hongkong, đã sắp xếp xong xuôi rồi, sáng mai chỉ việc cất cánh".Samantha từ trên giường nhảy xuống, vội la lên: "Em còn có việc phải làm, em sẽ không quấy rầy anh cùng Kim đại minh tinh nữa…"Kim Hinh nói: "Đừng tốt như vậy nghe, chẳng lẽ mình còn không biết bạn muốn làm gì sao?"Samantha mặt lại đỏ ửng, cũng không phản bác, quay đầu lại hướng về phía Kim Hinh giả bộ lè lưỡi mặt quỷ nghịch ngợm, sau đó hành động ăn mừng giống như đánh thắng trận, cô vui vẻ chạy ra khỏi phòng. Samantha vẫn nghịch ngợm như lần đầu tiên Thạch Thiên trông thấy, trong lòng không khỏi rung động từ sau khi trải qua đêm hôm đó ở trên thuyền. Nguyên lai Thạch Thiên đối với Samantha nếu thuận theo tự nhiên thì thiếu chút nữa đã đem nàng lên giường "yêu thương" một phen. Kim Hinh ngồi bên cạnh như đã muốn dùng đến tay chân.Thạch Thiên đành phải trơ mắt nhìn Samantha rời khỏi.Ngửi thấy hương vị trên người Thạch Thiên quen thuộc mà lại độc đáo, ánh mắt Kim Hinh bắt đầu si mê, hít thở dồn dập, đứt quãng, từng hơi thở của nàng như đang phả lên cổ Thạch Thiên, trên mặt nàng tựa hồ không phục tuy rằng vẫn còn đang giận dỗi. Nàng xinh đẹp như một bông hoa hồng có gai nhưng lại càng làm cho nàng quyến rũ hơn.Thạch Thiên biết rõ Samantha cùng Kim Hinh có việc không nói với mình. Nhưng với tính cách của hắn, các nàng không nói, hắn cũng sẽ không bận tâm hỏi. Hơn nữa, trong con người hắn bây giờ đang tràn đầy dục niệm như muốn bung ra mạnh mẽ, làm sao còn có thể quan tâm đến những việc khác. Hai tay nhẹ nhàng nâng lên thân thể mềm mại của Kim Hinh. Cả hai cùng xoay người nằm xuống, Thạch Thiên hôn lên cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn, một tay luồn lách vào trong y phục của Kim Hinh, lướt qua bụng dưới là một vùng da thịt bằng phẳng, trắng nõn, mịn màng.Chỉ chốc lát Kim Hinh đã không chịu được mấy ngón tay như là ẩn chứa ma lực đang không ngừng sờ mó ở bụng dưới của mình, thân thể nàng không ngừng run rẩy. Thạch Thiên đương nhiên hiểu được những dấu hiệu này, thuận thế hắn cởi bỏ toàn bộ váy với tất chân trên người Kim Hinh xuống.Trống ngực Kim Hinh đập liên hồi, nàng phát hiện quần áo trên người mình và Thạch Thiên nháy mắt đã trở nên sạch sẽ, bất quá hiện tại nàng chẳng những không thể khống chế được dục vọng, ý thức nàng đã lâm vào mơ hồ, Thạch Thiên không chút khách khí xâm nhập hoàn toàn vào cơ thể của nàng, từng trận khoái cảm đánh sâu vào trong, chỉ còn lại những tiếng rêu rên rỉ theo bản năng, ý niệm duy nhất trong đầu chính là cùng Thạch Thiên hoàn toàn dung hợp vĩnh viễn không tách rời. Làm sao còn tâm trí tìm hiểu Thạch Thiên cởi quần áo của mình lúc nào…***Tại quảng trường Ái Đinh Bảo.Người hâm mộ tập trung càng ngày càng nhiều tại quảng trường Ái Đinh Bảo, hơn nữa một số bộ phận không phải là người hâm mộ. Đó là người đi đường và khách du lịch, tổng cộng có khi lên tới ba vạn người. Đây là tình huống rất ít khi xảy ra, mỗi chiếc ô tô từ Cảng Tinh Building đi ra đều bị vây quanh, xem xét tìm hiểu bên trong xe, nếu không có Thạch Thiên mới cho xe đi qua. Tiếp đến lại thêm một chiếc ô tô đi ra, bởi vì nhiều người vây đổ lên, người phía trước cho dù thấy rõ ràng bên trong xe không có Thạch Thiên, nhưng vẫn bị bọn họ bao vây bắt dừng lại, nghĩ muốn đi cũng không thể, tình hình lúc này không thể khống chế được.Ngay sau đó, phía cảnh sát Hongkong ra quân hơn một ngàn cảnh sát viên, lúc ấy cũng là giữa trưa, bọn họ biết rằng người hâm mộ muốn tìm đến Thạch Thiên, nhưng buổi sáng hôm nay Thạch Thiên đã rời khỏi Cảng Tinh building, bảo an đem ra cuộn băng theo dõi ghi lại hình ảnh Thạch Thiên phát trên màn hình lớn ở quảng trường, ngay sau đó tin tức được lan truyền rộng ra, mới làm cho người hâm mộ tin rằng Thạch Thiên đã không ở trong Building, rất nhiều người hâm mộ thất vọng, lục tục kéo nhau rời khỏi quảng trường.Xảy ra sự việc bất ngờ, Lưu Ngọc San - một trong những cảnh sát cấp cao cũng nhanh chóng điều động cảnh sát đến quảng trường Ái Đinh Bảo để duy trì trật tự, hơn nữa cô còn trực tiếp phụ trách chỉ huy công tác tại hiện trường. Thời điểm Lưu Ngọc San rời đi, sắc trời cũng đã u ám, ngẩng đầu nhìn lên có thể nhìn thấy mấy ánh sao lấp lánh, đã sớm qua giờ tan tầm, Lưu Ngọc San vẫn theo thói quen lái ô tô về tổng thự cảnh sát.Lúc này, mấy nhân viên cảnh sát dưới quyền đều đã về hết, chỉ còn lại nhân viên trực ban, Lưu Ngọc San hỏi tình hình sự tiến triển manh mối của một vài án tử, cô cho một vài điểm nhận xét sau đó trở lại văn phòng của mình, cô mở ra điện báo chuẩn bị ghi chép một ngày công tác, công việc này vốn dĩ là một trong những công việc hàng ngày.Tình huống hôm nay trên quảng trường tuy rằng náo loạn, nhưng cũng không đến nỗi phức tạp, chỉ là cô không biết nguyên nhân vì sao lại có sự tụ tập như vậy. Lưu Ngọc San ngồi trước máy tính, cảm giác trong đầu suy nghĩ hỗn loạn, nhất thời cũng không biết bắt đầu viết từ đâu, đầu óc đều là bóng dáng Thạch Thiên. Từ sau khi tiếp xúc với Thạch Thiên, hắn còn châm chọc nàng là "lão xử nữ", luôn quấy rầy tâm trí nàng.Lúc ấy, Lưu Ngọc San luôn bảo vệ Thạch Thiên cùng Triệu Gia Minh, sau khi bàn bạc với Thạch Lệ đem hung án có liên quan đến Thạch Thiên làm mờ nhạt dần hoặc xoá hẳn, nhưng trong lòng Lưu Ngọc San vẫn có chút bất an, cô đoán rằng năng lực siêu phàm của Thạch Thiên sớm muộn sẽ bị bại lộ, bởi vì hắn căn bản không như bọn họ có thể che dấu chính mình. Hiện tại quả nhiên không ngoài dự đoán, Thạch Thiên sau một đêm đã trở thành siêu sao bóng đá, hàng vạn dân chúng ngưỡng mộ, cơ hồ tất cả mọi người đều biết hắn có điểm thần kỳ.Lưu Ngọc San ngẫm nghĩ một hồi lâu, một chữ cũng không viết nổi, sau đó cô thở dài liền tắt máy vi tính, đứng dậy thay áo chuẩn bị về nhà. Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, Lưu Ngọc San biết rằng lúc này tìm đến nàng chắc hẳn thủ hạ của mình đi tình báo về, hơn nữa phải là chuyện quan trọng muốn bẩm báo với mình, cô vội hỏi: "Cứ vào".Nào biết người mở cửa tiến vào là tổng thự phụ trách bộ nội vụ Hoắc Kiến cảnh ti, phía sau còn dẫn theo một người đàn ông trung niên dáng người khôi ngô, hơi hơi có một chút mập mạp. Hoắc Kiến nhìn đến Lưu Ngọc San đang chuẩn bị thay quần áo để ra về, nói: "Thực ngại quá, đã trễ thế này còn quấy rầy Lưu cảnh ti tan tầm".Lưu Ngọc San trong lòng thấy rất căng thẳng. Phải biết rằng bộ nội vụ là văn phòng kỷ luật cảnh sát viên, thầm nghĩ chẳng lẽ là một trong những tay dưới quyền của mình đã phạm sai lầm gì đó? Vội nói: "Không sao, không sao, tôi đã thành thói quen, anh cũng là vì công việc mà thôi".