Mã Sĩ Kiệt nói: "Huy tử, không phải tao không cho mày cơ hội, nhưng có một số việc một khi làm rồi vĩnh viễn không thể quay đầu, nếu mày muốn rõ ràng…"Thành Huy hừ lạnh nói: "Ngày đầu tiên tao ra đường, đã không nghĩ đến việc quay đầu! Nguyên tắc của mày tao rất bội phục, chỉ là cho dù mày không buôn lậu thuốc phiện, không thu phí bảo kê, thì thế giới này cũng sẽ không thay đổi, cũng không có người xem mày là người tốt, trong mắt người khác, Mã Sĩ Kiệt vẫn chỉ là một thằng xã hội đen. Kết quả trong tương lai của chúng ta đều giống nhau, không bị người ta chém chết thì cũng chết già trong tù!"Mã Sĩ Kiệt cười chua xót: "Nếu mày đã nghĩ vậy, tao không còn gì để nói…" Nhắm mắt lại nói: "Nổ súng đi…"Họng súng của Thành Huy cơ hồ dán ngay huyệt thái dương của Mã Sĩ Kiệt, nếu hắn nổ súng, cho dù là Thạch Thiên cũng cứu không kịp. Thạch Thiên vừa định ra tay ngăn cản, thì nghe thấy ở lối vào truyền đến tiếng bước chân dồn dập, quay đầu lại thì thấy Hạng Hồng mang theo cả đám người vọt vào hộp đêm.Hạng Hồng nhìn thấy Thành Huy chỉ súng vào đầu của Mã Sĩ Kiệt sắc mặt thay đổi, nổi giận quát: "Thành Huy, mày muốn làm gì? Buông súng xuống!"Người do Hạng Hồng dẫn đến thấy tình thế như vậy đều móc súng ra, còn đám người phía sau Côn mập đương nhiên là không cách nào giữ thái độ đứng quan sát nữa, đều móc đồ chơi ra, hơn phân nửa là súng, một số người khác thì cầm đao và côn… Hai bên giơ súng giằng co, không khí trong đại sảnh nhất thời trở nên ác liệt, nếu thật sự nổ súng, chỉ sợ rằng máu sẽ chảy thành sông, trở thành một sự kiện chấn động nhất ở HongKong từ trước đến nay.Thạch Thiên nhíu mày, nhìn Côn mập và Thành Huy, phỏng chừng có gần trăm khẩu súng, hơn nữa những người này chen chúc với nhau, rất chật chội. Mình khó mà ra tay khống chế mọi người được, thấy bên cạnh có cái gạt tàn thuốc thuỷ tinh, liền vận kình xuống, "beng" một tiếng, gạt tàn bị chấn thành vô số mảnh nhỏ. Thạch Thiên chuẩn bị sử dụng làm ám khí trong tình huống khẩn cấp, lại nhận ra Thành Huy lúc thấy Hạng Hồng vào liền chấn động, biết được trong lòng hắn có điều băn khoăn, cho nên không vội vã ra tay. Hắn vất vả thay đổi bộ mặt để có thể tự do tự tại, không muốn bại lộ trước mặt nhiều người như vậy. Tại Hạng gia ở trong hắc đạo HongKong có uy tín cực cao, mà đám người Thành Huy vốn là người của Hưng Nghĩa An, Hạng Hồng đến vô hình làm cho bọn họ một áp lực, có ba bốn người lặng lẽ buông súng xuống, Thành Huy rõ ràng thấy Mã Sĩ Kiệt cận kề cái chết cũng không chịu hợp tác, tội danh phản bang đã khiến cho hắn không còn đường lui, kiên trì nói: "Hạng tiểu thư, Thành Huy tôi mấy năm nay vào sinh ra tử vì Hưng Nghĩa An, không nợ Hạng gia cái gì. Hôm nay là tôi và Mã Sĩ Kiệt giải quyết ân oán cá nhân, mời cô đừng xen vào chuyện của người khác"Hạng Hồng cả giận nói: "Thành Huy! Không phải mày cấu kết với người ngoài, tội danh sát hại lão đại của mình mày gánh nổi không? Tao cam đoan mày ở HongKong không có đất dung thân, đừng tưởng rằng loại nhân vật như Côn mập có thể giữ mày được!"Côn mập cười ha hả nói: "Hạng tiểu thư hiểu lầm rồi, hôm nay tôi đến bàn chuyện làm ăn với Kiệt ca, chuyện nhà của Hưng Nghĩa An các người không liên quan tới tôi. Xem ra hôm nay không phải là lúc nói chuyện làm ăn rồi, trước hết cáo từ" Vung tay lên, mang theo người rời đi.Hạng Hồng nhận được tin, vội vã đi tới, chỉ dẫn theo hơn bốn mươi người, bây giờ cần gấp nhất chính là cứu Mã Sĩ Kiệt, thấy Côn mập không để ý đến sống chết của Thành Huy, đương nhiên cầu còn không được, cũng không có ý ngăn cản, tuỳ ý để hắn dẫn người đi.Đám người Thành Huy thấy Côn mập không để ý đến mình, sắc mặt nhất thời thay đổi, trong lòng hối hận. Nếu không phải Côn mập đã đáp ứng chỉ cần có thể loại trừ Mã Sĩ Kiệt thì Đông Thắng sẽ ủng hộ bọn họ cướp lấy địa bàn của Mã Sĩ Kiệt, bọn họ sẽ không mạo hiểm đi bước này. Bây giờ họ đương nhiên rõ ràng đã bị người lợi dụng, muốn cầu xin tha thứ cũng vô dụng, mà bây giờ hối hận cũng đã muộn!Hạng Hồng hừ lạnh nói: "Buông súng xuống, tao cam đoan không truy cứu chuyện này, tha cho bọn mày rời đi"Thành Huy rất rõ, cho dù Hưng Nghĩa An không truy cứu, thì hành vi của mình truyền ra ngoài tất nhiên sẽ trở thành sự chỉ trích của mọi người, đừng mong rằng sống yên ổn tại HongKong nữa, ổn định tinh thần lại, nhe răng cười nói: "Cô cho rằng tôi là con nít ba tuổi à? Muốn thả người cũng được, cô chuẩn bị cho tôi hai mươi triệu tiền mặt và một chiếc thuyền đi, chờ tôi đến chỗ an toàn thì sẽ lập tức thả Mã Sĩ Kiệt, nếu không cùng lắm là đồng quy vu tận"Hạng Hồng trả lời không chút do dự: "Được, nhưng bọn mày phải thả Mã Sĩ Kiệt …"Nói còn chưa xong, chỉ thấy ánh sáng loé lên, rồi tiếng kêu thảm vamg lên không dứt, Thành Huy và hơn mười tên đồng bọn đều quỳ rạp xuống đất, cổ tay và đầu gối đều đang chảy máu tươi.Thạch Thiên đứng dậy, không kiên nhẫn nói: "Thật là dài dòng, lão tử giúp các ngươi giải quyết, nhanh mở rộng của hoạt động đi, tìm vài em xinh tươi đến hầu hạ lão tử"Hạng Hồng nghe ra giọng nói và khẩu khí của Thạch Thiên, trái tim run lên, nhìn theo tiếng nói thì thấy một người trung niên cao gầy, không khỏi nghi hoặc, những người khác đều không kịp phản ứng, giật mình nhìn Thạch ThiênMã Sĩ Kiệt giữ bình tĩnh, lúc này nguy cơ được giải trừ, ngược lại có cảm giác thoát khỏi cái chết, thở dài một cái, đứng dậy phân phó cho mọi người xử lý đám người Thành Huy, rồi cùng Hạng Hồng đi đến trước mặt Thạch Thiên cảm kích nói: "Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, xin hỏi ngài là…"Thạch Thiên biết Mã Sĩ Kiệt là người đối nhân xử tế rất trầm ổn, không kiên nhẫn nói: "Chỉ là một chuyện qua đường, không cần đại ân tiểu ân gì cả, nhớ kỹ, người đã ở quán hồn đồn chịu phiền toái giùm lão tử, lão tử đương nhiên là ngại nhìn người chết" Nối xong khôi phục lại nguyên hình, chảng qua không lấy mặt nạ xuống.Hạng Hồng và Mã Sĩ Kiệt đều nghe thấy người trước mặt này chính là Thạch Thiên, vui mừng sợ hãi nhìn hắn.Thạch Thiên nói tiếp: "Nói ít thôi, hộp đêm này của các ngươi sao? Coi như ngươi may mắn, lão tử vừa đúng lúc đến đây tìm vui, muốn cảm tạ thì nhanh đi thu xếp đi"Mã Sĩ Kiệt lộ vẻ khó xử, thầm nghĩ Hạng Kiều rất cuồng dại Thạch Thiên, nếu biết mình cung cấp loại phục vụ này, chắc chắn sẽ đến liều mạng với mình. Chẳng qua, ý niệm này chỉ thoáng qua trong đầu, cho dù Thạch Thiên không có ân với hắn, thì hắn cũng sẽ không dám từ chối. Thấy Thạch Thiên thay đổi khuôn mặt, biết hắn không muốn bị người ta nhận ra, nghĩ một hồi liền nhẹ giọng nói: "Thạch tiên sinh, ở đây chưa lúc buôn bán, các cô gái chưa đến giờ đi làm, hơn nữa vừa rồi có đông người vào như vậy chỉ sợ là đã khiến cho cảnh sát chú ý. Không bằng tôi tìm một khách sạn cho cậu, rồi sau đó an bài cho cậu, thế nào?"