Dần dần, tốc độ chạy của Thạch Thiên càng ngày càng chậm, rốt cuộc ngừng lại ở bên cạnh một cái hồ nhỏ gần rừng, ngã sấp xuống trên bãi cỏ bên hồ. Helen bởi vì đầu vẫn hướng xuống dưới, đại não thời gian sung huyết qua dài, khi từ trên vai Thạch Thiên rơi xuống chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm lại, qua một hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại, phát hiện Thạch Thiên đã ngửa mặt lên trời nằm trên mặt đất, nhắm chặt hai mắt, thoạt nhìn tựa hồ hết sức thống khổ.Helen mặc dù thống hận Thạch Thiên gây ác tại Mỹ, nhưng dù sao tính mạng của mình là do hắn cứu, thấy thế không nhịn được hỏi: "Cậu làm sao vậy?" Vừa nói vừa đưa tay sờ lên trên trán Thạch Thiên, cảm thấy như sờ trúng một cái trứng gà luộc vậy, cực kỳ phỏng tay, giật mình nói: "Cậu bị bệnh sao?"Thạch Thiên ừm một tiếng, mở mắt ra nhìn Helen một chút, rồi lại nhắm mắt lại, cắn răng nói: "Nhanh…nhanh cút đi, lão tử không bị bệnh, người muốn giết cô… hẳn là không biết cô còn sống. Chỉ cần… trốn đi…không cho bọ họ…phát hiện ra cô, thì sẽ không…có nguy hiểm…"Helen dọc đường đi cũng đoán Thạch Thiên cứu mình làm cái gì, không nghĩ tới tại sao lại chạy trốn, càng không ngờ Thạch Thiên ngay cả nói không rõ ràng lắm, rõ ràng là bệnh không nhẹ, trong lòng lại nghĩ đến an nguy của nàng. Điều này làm cho Helen cảm động thiếu chút nữa rơi lệ, nàng vốn là người có trách nhiệm, cho dù trong lòng vẫn đang thống hận Thạch Thiên, dưới loại tình huống này cũng không thể làm gì, huống chi hận ý đối với Thạch Thiên cũng đã giảm đi nhiều.Bất quá Helen không thông y thuật, nhất thời cũng không biết nên làm cái gì, nhớ tới dọc theo đường đi Thạch Thiên chảy mồ hôi không ít, hiện tại thân thể lại nóng như vậy, chỉ sợ đã thoát nước nghiêm trọng, vội vàng tới bên bờ hồ vùng tay vốc một vốc nước, xoay người ngồi xổm xuống muốn đút cho Thạch Thiên uống, đột nhiên cảm giác chân chạm phải một vật cứng, so với thân thể hắn còn muốn nóng hơn vài phần, không nhịn được cúi đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy dưới hông Thạch Thiên vật thể đại biểu cho nam tính đã thẳng đứng lên như cột chống trời, sợ đến run tay lên, nước đem tới đã đổ hết lên mặt Thạch Thiên.Thạch Thiên trợn tròn hai mắt cả giận nói: "Cách ta xa một chút, lão tử nhẫn nhại không lâu đâu… mau cút…" rồi đưa tay đem Helen đẩy ngã ngồi trên mặt đất, chậm rãi gượng đứng dậy, đi được hai bước lại ngã sấp xuống.Helen mặc dù cùng Thạch Thiên trao đổi không nhiều lắm, nhưng sớm đã không đem những lời ác liệt của hắn để ở trong lòng, hiển nhiên sẽ không bị câu nói của hắn đuổi đi, lại cảm thấy thiếu niên này tính cách thật sự kỳ quái, mặt ngoài thoạt nhìn hung ác như thế, thực tế lại quan tâm tới an nguy của người khác. Bất quá trạng thái của vật dưới hông Thạch Thiên làm cho Helen cảm thấy hết sức khó xử, nhất thời không dám tới gần, trong lòng mắng thầm: "Bệnh thành như vậy, phản ứng sinh lý còn… mãnh liệt như thế, khó trách lại vì một người phụ nữ mà chạy đến Mỹ điên cuồng trả thù" rồi lại nghĩ: "Hắn hiện tại đã trở thành một trong những phần tử khủng bố kinh khủng nhất không thể tha thứ của Mỹ, điểm này đã không thể vãn hồi, nhưng tất cả đều là lỗi của hắn sao?"Thạch Thiên ngã bên hồ nước, nửa người trên cơ hồ ngâm vào trong nước, qua hồi lâu vẫn không nhúc nhích, cũng không thấy có bong bóng nước nổi lên. Helen càng nhìn càng lo lắng, tuy hành vi phạm tội của Thạch Thiên không thể tha thứ, nếu do Mỹ xử thì quá nữa sẽ phán hắn tội chết. nhưng ở trong lòng Helen thì Thạch Thiên lại khác với phần tử khủng bố chân chính, thậm chí bắt đầu cảm thấy Thạch Thiện ở trong cả sự kiện cũng chỉ là người bị hại, huống chi đã cứu mình, không thể nhìn hắn chết đuối ngay trước mặt mình.Helen cắn răng tiến lên nắm lấy hai chân Thạch Thiên, kéo hắn trên cỏ. Trên người Thạch Thiên vẫn đang rất nóng làm cho Helen thở phào nhẹ nhỏm, khi kéo hắn lên, hai mắt không tự chủ được nhìn xuống hạ thân hắn xem xét, phát hiện vẫn hùng tráng như lúc ban đầu vội dời ánh mắt đi đưa tay lên mũi dò xét lại thấy đã đình chỉ hô hấp. Helen thất kinh, dung hết ức đè ép lên ngực bụng Thạch Thiên, thậm chí cả người cũng cưỡi lên, nhưng lại không ép ra một chút nước nào, dưới tình thế cấp bách vội bịt múi Thạch Thiên, mở miệng cúi người thổi khí vào trong miệng hắn, để giúp hắn hô hấp nhân tạo. Thổi được ba hơi, khi ngẩng đầu lên để thởm đột nhiên phát hiện Thạch Thiên đã mở mắt, hơn nữa còn nhìn chăm chú vào nàng, trong mắt toát ra ánh sáng bảy màu, ở trong đêm tối thoạt nhìn hết sức quỷ dị, làm cho Helen sợ đến mức đứng dậy muốn trốn.Thạch Thiên lấy tay đem Helen kéo vào trong lòng, lại xoay người đem nàng đặt ở dưới thân, hung tợn nói: "Cô… cô dám hôn lên miệng lão tử"Helen hai tay dùng sức đẩy ra, nhưng đẩy thế nào cũng không động đậy được Thạch Thiên, nghe vậy vôi vàng giải thích: "Không phải, tôi đang giúp cậu làm hô hấp nhân tạo, là muốn cứu cậu…"Ánh sáng kỳ lạ trong mắt Thạch Thien càng ngày càng thịnh, giống như muốn phun ra lửa, trừng mắt nhìn Helen nói: "Tốt… cô đã chủ động muốn cứu lão tử, như vậy đừng trách lão tử không khách khí…" Lúc này hắn chẳng những khôi phục hô hấp, hơn nữa còn cực kỳ nặng nề, hơi thở thiêu người phun lên mặt Helen, làm cho Helen có loại cảm giác hít thở không thông.Helen phát hiện hai chân mình đã bị Thạch Thiên dùng hai chân tách ra, mà vật cứng rắn nóng bỏng nọ đã chống vào nơi riêng tư giữa hai chân nàng, hoảng sợ nói: "Cậu… cậu muốn làm gì?" Muốn phản kháng, nhưng lại cảm thấy thân thể ngày càng mềm ra, thần trí cũng bắt đầu mê ly không rõ, tiếp theo hạ thể đau nhức, đã bị Thạch Thiên thô bạo phá thể mà xâm nhập…Ánh nắng sớm rực rỡ xuyên qua khe hở của cây rừng, chiếu vào trên mặt hồ dập dờn bồng bềnh hóa thành từng đạo sóng vàng lóng lánh, trong tiếng chim hót thanh thúy, Thạch Thiên tỉnh táo lại, cảm thấy toàn thân thư thái vạn phần, nhưng chứng kiến Helen vẫn đang hôn mê chưa tỉnh ở dưới thân, nhất thời da đầu tê dại, âm thầm kêu khổ. Khi đứng dậy Thạch Thiên phát giác vật nọ của mình vẫn đang ở trong cơ thể cô gái, vội vàng cẩn thận rút rá, nhưng lại chứng kiến hạ thể trừ chất lỏng ra, còn có vết máu, trên mặt không khỏi vẻ khổ sở càng đậm, trong lòng kêu to xui xẻo. Bất quá chứng kiến nơi riêng tư của Helen vừa đỏ vừa sưng, cũng có chút xấu hổ tự trách, thầm nghĩ sao mình lại mất khống chế đến mức này. - .Nhớ tới mình trước đây dục niệm mặc dù tràn đầy, nhưng rất ít khi không thể khống chế như tối hôm qua, truy cứu họa thủ, nhất định là do hạt châu mà Alex đã cho hăn xem qua tác quái.Bất qua hạt châu nọ lại có thể phóng xạ ra phù hiệu trong Thái Ất bí điển, làm cho Thạch Thiên giật mình không nhỏ nếu không có Alex hắn cũng không biết trên đời này còn có vật liên quan mật thiết đến Thái Ất bí điển như vậy, do đó dụng ý của Alex mặc dù bất thiện, nhưng Thạch Thiên cũng không thể nào hận hắn.