Bất Du, Không Thay Đổi

Mới vào tam cửu, một trận tuyết lớn đã ùn ùn kéo đến thành Táp, rơi đến mức giao thông tê liệt, xe bus dừng trở khách, trẻ con nghỉ học người lớn nghỉ làm. Hằng năm đều trải qua một kiếp như thế. Giữa trưa lúc ăn cơm, di động Cảnh Doãn nhận được tin tức cảnh báo màu vàng có bão tuyết, các đồng nghiệp cũng nhận được, khó mà chuyên tâm đến tận bốn giờ, thế là lãnh đạo dập chuyện, triệu tập tất cả vào mở họp, tuyên bố hai chuyện tốt: Thứ nhất, hôm nay được về sớm. Thứ hai, mai cũng không cần đi làm luôn. Cả xã vui như mở hội.

(Tam cửu: Tính từ Đông chí 21-23/12 hẳng năm, 9 ngày đầu tiên được gọi là Nhất cửu, 9 ngày tiếp theo là Nhị cửu, 9 ngày tiếp theo nữa là Tam cửu, cứ thể đếm đến Cửu Cửu thì đông qua xuân đến, trời hết lạnh. Trong đó Tam cửu là những ngày đông lạnh nhất.)

Cảnh Doãn ra khỏi phòng họp, đi vệ sinh, dùng nước lạnh như sắp đóng băng đến nơi rửa tay, đầu ngón tay căng cứng không gập nổi, bên trong cứ tê tê ngưa ngứa như bị kim đâm, phải đưa lên miệng hà mấy hơi mới tiếp được điện của Khang Sùng.

Alo?

Đầu bên kia đầy tiếng người huyên náo, chẳng kém gì đám tung tăng bên này. Khang Sùng bảo, tôi xong việc bên này rồi, đi đón em ha.

Cảnh Doãn rụt tay vào tay áo, dựa bên cửa sổ trên hành lang. Mặt thủy tinh kết đầy hoa tuyết, bị ai đó quệt lộ ra một khoảng trống, vừa hay nhìn thấy được cấp độ kinh khủng của bão tuyết bên ngoài, trông như tấm thảm che vừa nặng vừa dày vậy. Y bảo, từ bên anh qua đây phải đổi xe đúng không, hay là chúng mình gặp trạm chuyển tiếp nhé?

Ừ.

Đi đường cẩn thận.

Anh cũng thế.


Y về văn phòng, gỡ áo bông trên lưng ghế, đội mũ, đeo khăn quàng cổ, võ trang đầy đủ, đi cùng các đồng nghiệp cũng bọc người kín mít ra, bước vào trời đầy gió tuyết.

Gió bắc rít gào cuộn tuyết rơi, lạnh đến mức làm người ta chẳng mở nổi mắt. Đoạn đường từ đơn vị đến ga tàu điện ngầm chỉ ngắn ngủn trăm mét mà hôm nay như dài ngoằng ngoẵng. Vì hôm nay các loại phương tiện trên mặt đất đều đình công nên lượng người dồn đến ga tàu điện ngầm tăng vọt, có đội tình nguyện viên tay áo gắn phù hiệu trực ở sân ga giữ trật tự, cầm loa lớn giọng. Nền đất toàn hoa tuyết tan thành nước, bị người dẫm lên loang bẩn.

Cảnh Doãn qua cửa kiểm tra an ninh đã thấy một chuyến đến, trễ mất thời cơ, biết là không lên được, y khoác túi lùi ra ngoài đám người chen chúc, bị xô về chân tường, thuận thế ngồi xổm xuống, khom eo nhắn weixin cho Khang Sùng: Sợ là anh phải đợi thêm chút nữa rồi.

Không vội. Khang Sùng rep. Tôi chờ được, em chú ý ha, đừng để va đập sứt mẻ gì.

Vâng.

Y gõ xong câu này, lại hỏi tiếp, lạnh không? Sáng bảo anh mặc dày nữa, cứ không nghe.

Không lạnh.

Cảnh Doãn hít hít cái mũi lạnh ửng đỏ, nhớ lại sáng sớm Khang Sùng mặc gì ra ngoài. Hôm nay có cuộc đàm phán nên anh mặc chính trang, nước hoa Grey Flannel của Geoffrey Beene, trong mặc áo len lông cừu tông sáng, ngoài khoác bành tô, đeo găng tay.

Trông vẫn hơi mỏng nhỉ.

Y hãy còn thở dài, lấy tai nghe trong túi ra, nhét một cái vào bên tai trái, cái còn lại để lủng liểng, chưa kịp nhấn bật ca khúc hợp tình cảnh chút thì tàu đã reo ầm vào bến rồi.

Khang Sùng đến trước, chờ bên cửa ga tàu, đứng không thẳng, bóng lưng cao gầy mà chán nản, tay cắm trong túi áo bành tô, màu đuôi tóc hòa cùng màu áo. Trước mặt gã là vách tường lối đi màu xanh xám, đính màn hình quảng cáo công ích rõ to với bản đồ đường tàu điện ngầm thành Táp. Thanh kéo dưới màn hình đang báo thời tiết thực tế, bão tuyết cực lớn, gió cấp bảy.

Gã thấy Cảnh Doãn rồi, so với Cảnh Doãn phát hiện ra gã thì sớm hơn chút, nhanh hơn chút. Có lẽ cảm thấy lạnh thật, nên mới vội vàng khẩn thiết tìm về cái ôm chầm đến thế. Người đi đường lao vội như dòng thủy triều, chừa mỗi đôi tình nhân sừng sững như phiến đá ngầm, tĩnh lặng bất động, ôm đến khi cả hai ấm dần lên, tri giác sống lại, máu chảy xuyên mạch tê cóng tới tay chân toàn thân, mới bằng lòng buông ra.

Lạnh quá nhỉ. Khang Sùng cởi mũ len trên đầu Cảnh Doãn, khoảnh khắc ấy dường như những đụn tuyết hỗn độn ngoài kia cũng mềm dịu ấm áp như nụ cười em vậy. Lại đội lên cho em, bảo, sắp bằng mùa đông hồi chúng ta học cấp hai… Lớp tám ý nhỉ? Tuyết rơi dày gần một mét lận. Điên thật.

Hơn một mét ó, em nhớ còn lên hẳn đài truyền hình trung ương. Cảnh Doãn bỏ tay dúi trong túi áo cả đường ra, nâng niu khuôn mặt anh, nói, không phải chúng mình đều bị vây trong trường chẳng về nổi đấy à.


Tôi trèo tường chuồn mất, làm thế nào ấy nhở? Chả nhớ rõ nữa. Khang Sùng cười bảo, chỉ ấn tượng vừa hay ngoài tường có hàng cây xanh, thế là chớp một cái tôi anh dũng liều mình đu xuống, vùi cả nửa người, bị bảo vệ phòng thường trực phía đối diện bắt quả tang tại chỗ.

Khi ấy em làm gì nhỉ? Cảnh Doãn hồi tưởng chốc lát, nói, à, làm bài tập Toán học cho anh.

Bé con ngoan ghê á.

Miệng Khang Sùng a một tiếng phả đầy khói trắng, thừa dịp xung quanh không ai chú ý, ghé sát vào hôn mi mắt em, nói, đáng lẽ tôi nên theo đuổi em từ lúc đấy.

Nhưng mà em không có thời gian rảnh yêu đương với anh đâu. Cảnh Doãn đảo mắt nhìn chỗ khác, tiếp, em phải học hành.

Ghê rồi ha. Khang Sùng thổn thức, chúng ta không xứng có được tình yêu học trò.

Hai người cười xong thì nắm tay, lên thang cuốn, lủi bước vào thế giới tuyết phủ trắng xóa.

Bữa tối nay định ăn cháo, hai người đi một quán ăn Triều Sán chuyên bán cháo đặc thịt hầm. Nhiều người cũng nghĩ giống bọn họ, đều chọn chút đồ ấm người ăn vào thời tiết này. Trong tiệm đã kín khách, hàng người xếp ngoài cửa dài ngoẵng không thấy đuôi, hai người đấu tranh tư tưởng một lúc, quyết định đóng gói mang về. Lấy số, bút và thực đơn chỗ lễ tân xong, muốn ngồi xuống chọn món mà khu chờ còn mỗi chiếc ghế, thế là Khang Sùng ôm Cảnh Doãn ngồi lên chân mình, áo bông xù xù mềm mềm, như ôm bé gấu bông hình người vậy.

Cháo thì cua biển sò điệp khô nhé. Gì nữa, miến ngao? Sườn heo hấp xì dầu với cải xoăn xào, bánh củ cải bánh bao kim sa thích gì, bánh củ cải hở. Thế thôi à? Được.

Cảnh Doãn đưa gọi món, tiếp tục về ngồi, hơi duỗi chân, chụm đầu chơi Anipop với Khang Sùng.

Chủ tiệm thấy hai đứa chờ lâu nên tặng thêm món phụ, đựng trong cái hộp tròn nho nhỏ phía trên cháo, gói cẩn thận hai lớp trong ngoài, miễn lúc đi đường bị sánh ra.


Tuyết rơi nên trời tối sớm, dễ khiến người ta mất khái niệm thời gian. Mây dày phủ đặc vòm không, có vẻ gió lặng hơn chút, tuyết cũng ngơi dần, không còn lạnh như buổi chiều nữa.

Hai người vào đến nhà như thể đằm mình trong suối nước nóng, hơi ấm nồng đượm khắp nhà. Cởi áo khoác vừa nặng vừa lạnh theo thói quen, chỉ mặc quần một lớp với áo len dệt, bắc cháo lên ninh, mở TV, tìm chương trình giải trí cho vào bữa.

Khang Sùng vừa rửa tay vừa hỏi Cảnh Doãn, mai có dự định gì không?

Tạm thời chưa có. Cảnh Doãn bày đồ ăn lên bàn, lấy hai bộ bát đũa, hỏi lại, anh thì sao?

Không phải tuyết rơi lớn thế này là để người ta trốn trong nhà ôm nhau sưởi ấm hả. Khang Sùng bảo.

Này gọi là “miêu đông” đó.

Hết phiên ngoại 3.

Toàn văn hoàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận