Tống Kỳ Nam mỗi ngày đều có một suy nghĩ đó chính là Lâm nhi và Phàm nhi đã lớn rồi, hắn muốn có thể cùng Lam Y Nhu có thêm một tiều bảo bối nữa, một tiểu công chưa càng tốt, nhưng sức khoẻ của Lam Y Nhu vẫn chưa hồi phục
Tống Kỳ Nam buồn bả mà suy nghĩ, Lam Y Lâm và Lam Y Phàm chạy giỡn trước mặt hắn
“Phụ thân”
Cả hai đứa bé đồng loạt gọi tên hắn, hai đứa trẻ so với những đứa trẻ đồng trang lứa thì thông minh hơn, biết nói cũng sớm hơn mặc dù không nhiều nhưng vẫn có thể nói rõ rành mạch những từ ngữ quen thuộc, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa gọi được hai từ Phụ Hoàng, đương nhiên Lam Y Nhu có chút tủi thân vì bảo bối do bản thân sinh ra thế nhưng lại biết gọi Tống Kỳ Nam trước
Tống Kỳ Nam đưa tay bế lấy hai bảo bối trên tay
“Lâm nhi, Phàm nhi phụ thân mang hai con đến chỗ Phụ hoàng có chịu không”
Hai đứa trẻ ngoan ngoãn gật đầu
Lam Y Nhu lúc này đang ở chính điện phê duyệt tấu chương, làm Hoàng đế chẳng vui vẻ gì, y biết vì sao phụ thân cùng phụ hoàng lại muốn nhanh chống đẩy hết mọi thứ sang cho y để đi ngao du tứ hải, Lam Y Nhu cười khổ, giờ đây tới y lại có suy nghĩ Lâm nhi và Phàm nhi lớn mau một chút để y giao giang sơn này lại, y cùng Tống Kỳ Nam tận hưởng cuộc sống ngao du giang hồ
Thật ra Lam Y Nhu luôn muốn có cơ hội được đi khắp nơi, từ nhỏ thân thể y đã yếu cho nên chưa bao giờ được phép đi quá xa khỏi hoàng cung và kinh thành, lần bị Tống Kỳ Nam bắt đi cũng là lần đầu tiên y được trải nghiệm những điều như vậy còn có cơ hội đến Bình Thiên quốc, y không biết khi nào mới có thể một lần nữa tự do tự tại đi khắp nơi
Bây giờ y gánh trên người trách nhiệm hiang sơn, tấu chương ngày một dâng lên càng nhiều, mặc dù bên cạnh y có Tống Kỳ Nam nhưng quả nhiều chuyện cần y đích thân xử lí, nhất là khi y ra chiếu chỉ cho phép nữ nhi cũng như song nhi được phép thi cử, trở thành quan hoặc đầu quân làm lính để thành tướng thì càng có nhiều chuyện phải xử lí hơn
Sắp tới lại tổ chức một hội thi để tuyển chọn nhân tài, lần này rất nhiều nữ nhi cũng như không ít song nhi đều đăng ký, nhìn qua danh sách khiến y cảm thấy hài lòng không ít.
Đương nhiên bá quan văn võ trong triều thì không, đột nhiên có thêm người đe doạ đến địa vị của bọn họ bọn họ đương nhiên không vui, hơn hết còn là nữ nhi cũng có thể ở triều đường, nghe đã là nực cười rồi, bọn họ không ngừng dâng sớ để làm khó dễ chuyện này
Tống Kỳ Nam bế Lam Y Lâm và Lam Y Phàm đến, hai đứa trẻ nhìn thấy Lam Y Nhu thì liền chạy đến bám lấy chân y, y nhìn cả hai mỉm cười, Lâm nhi và Phàm nhi lớn lên ngày càng giống Tống Kỳ Nam, nhất là đôi mắt hoàn toàn khác với những người ở Thịnh Hà quốc này
“Sao lại đưa Lâm nhi cùng Phàm nhi đến đây, đi một đoạn xa như vậy hai bảo bối sẽ mệt”
“Tại vì chúng nhớ ngươi, muốn gặp ngươi, Y nhi gần đây quá bận rộn không để ý đến hai bảo bối, chúng đương nhiên nhớ ngươi vô cùng”
Quả thật gần đây y bận lo xử lí nhiều việc không có thời gian chơi đùa với Lâm nhi và Phàm nhi, hoàn toàn giao cả hai đứa cho Tống Kỳ Nam
“Lâm nhi, Phàm nhi đợi khi tuyển chọn nhân tài năm nay kết thúc, Phụ hoàng sẽ mang cả hai ra ngoài cung chơi có được không”
Lam Y Lâm và Lam Y Phàm liền vui vẻ gật đầu
“Được rồi Lâm nhi, Phàm nhi bây giờ để Yên Hương dẫn cả hai về cung trước có được không, Phụ thân ở lại chăm sóc Phụ Hoàng của các ngươi, ngoan ngoãn đừng khiến Yên Hương cô cô mệt mỏi có biết không”
Yên Hương nghe vậy liền không biết nên khóc hay cười, nhưng vẫn vui vẻ mang hai tiểu điện hạ rời đi
“Y nhi”
Tống Kỳ Nam ôm lấy Lam Y Nhu để y ngồi lên người hắn, Lam Y Nhu ngoan ngoãn ngồi trong lòng Tống Kỳ Nam mà duyệt tấu sớ
“Kỳ Nam, ta mệt quá”
Tống Kỳ Nam vuốt tóc y nhẹ nhàng ôm y trong lòng
“Làm Hoàng đế không dễ dàng, cực khổ Y nhi rồi, ta lại không thể giúp ích gì cho ngươi cả, hay bây giờ ta hạ thủ đám người phiền phức đó, sau đó đợi khi hội thi diễn ra tuyển nhân tài mới lấp vào chỗ đó được không”
Lam Y Nhu nghe hắn nói liền không nhịn được nhéo một cái
“Ngươi lại thế nữa rồi, nếu có thể dễ dàng như vậy ta chẳng cần mệt mỏi suy nghĩ làm gì”
Tống Kỳ Nam đương nhiên sẽ không làm vậy, hắn chỉ đang muốn trêu chọc Lam Y Nhu mà thôi, nhìn y mệt mỏi nhu vậy hắn cũng đau lòng, mỗi ngày đều tẩm bổ cho y không ít nhưng y vẫn gầy như vậy, hắn thật muốn đem cái đám người phiền phức kia xử nhanh một chút nhưng đây là triều đình, không phải ở giang hồ, hắn không thể tự tiện hành động được
“Sắp tới Doãn Ngôn và A Hoài trở về kinh thành, đợi khi tuyển chọn nhân tài mới xong ta cùng người về ma giáo một chuyến, triều đình cứ giao lại cho Doãn Ngôn được không”
“Đương nhiên là được, ma giáo luôn sẵn sàng đón ngươi trở về mà, Y nhi ta đã chuẩn bị bất ngờ cho ngươi nhưng chúng ta không cần phải dẫn theo Lâm nhi và Phàm nhi được không”
Tống Kỳ Nam là một người phụ thân tốt nhưng đối với việc đại sự của hắn thì Lâm nhi và Phàm nhi đành phải thiệt thòi một chút, đợi chúng lớn hắn mang chúng về ma giáo sau, lần này hắn chỉ muốn cùng Lam Y Nhu có một khoảng thời gian ở bên cạnh nhau mà thôi
Lam Y Nhu cười như không cười đạp chân hắn một cái thật đau
“Ngươi làm phụ thân kiểu gì vậy, dám bỏ lại hài tử của mình để đi tận hưởng hay sao”
Tống Kỳ Nam liền nhanh chóng lắc đầu giải thích
“Không có, ta đương nhiên không có ý như vậy, chỉ là cả hai bảo bối còn nhỏ, đường trở về lại, sau này chúng lớn một chút ta tự khắc mang chúng về ma giáo, bỏ ở đó cho chúng tự học cách trưởng thành cũng tốt không phải sao”
Lam Y Nhu lại dẫm chân hắn một lần nữa, bảo bối của y mà hắn làm như món đồ vậy, quăng ở ma giáo tự sinh tự diệt hay sao
“Tống Kỳ Nam ngươi còn tiếp tục nói thêm lời nào dư thừa thì đêm nay tự mình ngủ bên ngoài tẩm điện đi”
Tống Kỳ Nam im lặng không dám hé nửa lời nhưng trong lòng vô cùng tổn thương a, Y nhi thương bảo bối hơn thương hắn, thật quá bất công mà, nhưng hắn không dám phản kháng a, nếu không tối nay hắn lại phải ngủ ở bên ngoài tẩm điện