Tống Kỳ Nam và Lam Y Nhu tiếp tục lên đường tới ma giáo, trong giáo đã chuẩn bị đâu đó xong xuôi, bây giờ chỉ đợi nghênh đoán giáo chủ và giáo chủ phu trở về mà thôi
Ngôn Tuấn Hàn nhìn ma giáo đâu đâu cũng là màu đỏ mà không khỏi cảm thán, Tống Kỳ Nam thật sự chuẩn bị mọi thứ đâu ra đấy, con hơn cả ngày đại hôn trước đây của bản rhaan và Tại Chính Hiên
Tại Chính Hiên nhìn Ngôn Tuấn Hàn cảm thán mà lòng khó chịu nhíu mày, đại hôn của bọn họ hắn vì y mà treo lồng đèn đỏ khắp cả một dãy phố đã vậy là hắn tự tay thuê tên hai người lên hỉ phục của bọn họ, còn rình rang hơn khiến cả kinh thành ai nấy đều biết, như vậy còn chưa đủ sao
Thấy Tại Chính Hiên không vui Ngôn Tuấn Hàn liền xoa dịu hắn
“Ta chỉ đang cảm thán Tống Kỳ Nam cũng có ngày này chứ không hề chê bai những gì ngươi chuẩn bị cho đại hôn của chúng ta, biết không”
Tại Chính Hiên nghe như vậy mới hài lòng
Chu Đình cũng cảm thấy Tống Kỳ Nam đúng là cũng có ngày vì một người làm nhiều chuyện đến như vậy, Từ Chấn Thiên bên cạnh cũng gật đầu tán thành có điều sao Đình nhi của hắn lại có biểu cảm như đang không vui vậy, ngày thành hôn của bọn họ hắn cũng vì y làm không ít chuyện a
Riêng Triệu Quách là thông thả nhất, bản thân lấy sổ sách ra ghi lại chi tiết chi phí chuẩn bị để sau này gửi một bản đển đòi tiền Tống Kỳ Nam, hắn giúp Tống Kỳ Nam chuẩn bị nhiều như thế này mà, còn dẫn cả theo tiểu tử Triệu Anh đến, đứa trẻ này chỉ lớn hơn so với hai tiểu điện hạ nhà Tống Kỳ Nam vài tuổi nhưng trong cứ như ông cụ non vậy, còn rất ngoan ngoãn giúp hắn tính toán sổ sách xem như cũng được lòng hắn
Tống Kỳ Nam đích thân xuống khỏi xe ngựa, bản thân tự cổng Lam Y Nhu lên đến ma giáo, một đường đi hai người vừa ngắm cảnh vừa trò chuyện, ban đầu Lam Y Nhu muốn bản thân có thể tự đi nhưng Tống Kỳ Nam đương nhiên không chịu, hắn muốn đích thân cổng y lên núi, cổng y vào cánh cửa lớn của ma giáo
Đám người Ngôn Tuấn Hàn ở trên núi nhìn thấy cảnh tượng này liền cười không ngừng, Tống Kỳ Nam rốt cuộc cũng có ngày này
Lam Y Nhu ở trên lưng Tống Kỳ Nam nhìn xung quanh, đây là lần đầu tiên y được quan sát đoạn đường đến ma giáo, nhớ khi bị Tống Kỳ Nam bắt đi rồi lại trốn thoát y chưa từng có được một lần nhìn rõ cảnh tượng nơi này, quả thật ma giáo đã chọn một nơi làm tổng bộ vô cùng đặc biệt, có núi có rừng, có suối, có cảnh vật thiên nhiên, nhưng lại hiểm trở không dễ dàng đi được, quả thật rất giỏi
Lúc Tống Kỳ Nam đặt Lam Y Nhu xuống thì cũng là lúc bọn họ tới ma giáo, cổng lớn ma giáo mở ra, tất cả thuộc hạ đều quỳ xuống nghênh đón giáo chủ trở về, Lục Thừa và Yên Khánh cũng quỳ xuống
“Tham kiến giáo chủ, giáo chủ phu”
Bọn họ đồng thanh nói
Tống Kỳ Nam chỉ gật đầu xong đó xua tay cho bọn họ đứng dậy, thuộc hạ liền dạt sang hai bên, Tống Kỳ Nam bế lấy Lam Y Nhu khiến y bất ngờ, lúc này trước mắt y chính là khung cảnh ngập màu đỏ của hỉ sự, mỗi bước Tống Kỳ Nam bế y bước đi đều được thuộc hạ rải hoa vô cùng đẹp
Hắn không có gì nhiều chỉ, những thứ hắn có hắn sẵn sàng cho y, năm đó hôn lễ của bọn họ không rình rang chỉ có đám quan lại cùng với trưởng bối hai bên cũng chẳng có bằng hữu của hắn, chẳng có quá nhiều thứ, cho nên bây giờ hắn muốn bù đắp lại cho y một hỉ sự thật xứng đáng, hắn muốn tất cả mọi người trong ma giáo và bằng hữu của hắn đều được chứng kiến cảnh tượng trọng đại này
Lam Y Nhu mặt vô cùng đỏ nép vào lòng Tống Kỳ Nam, y không nghĩ Tống Kỳ Nam sẽ làm y kinh hỉ đến như vậy
Một đường bế thẳng người đến vị trí trung tâm của ma giáo, Tống Kỳ Nam đặt y ngồi lên đùi hắn, bên dưới chúng thuộc hạ quỳ xuống hành lễ, ở kinh thành Lam Y Nhu có thể là vua của Thịnh Hà quốc, nhưng ở ma giáo người có quyền nhất vẫn là Tống Kỳ Nam
“Mọi thứ đã được chuẩn bị xong, ngày mai sẽ hôn lễ của giáo chủ và giáo chủ phu sẽ được bắt đầu”
Tống Kỳ Nam gật đầu
“Được rồi các ngươi lui xuống chuẩn bị đi, còn có mang hỉ phục đến phòng ta để ở đó đi”
Chúng thuộc hạ nhanh chóng lui xuống tiếp tục chuẩn bị
Lam Y Nhu nhìn Tống Kỳ Nam, thấy hắn mỉm cười với y, y không kiềm được mà rơi nước mắt, Tống Kỳ Nam đưa tay lau đi giọt nước mắt của y
“Y nhi, đừng khóc, sao lại khóc, ngươi khóc ta sẽ đau lòng”
“Ta không có khóc, Kỳ Nam cảm ơn ngươi”
Tống Kỳ Nam không nói gì chỉ ôm lấy Lam Y Nhu, hắn muốn có thể cho y tất cả những gì tốt nhất mà hắn có thể làm
Đám người Triệu Quách cảm thấy mình như không khí ở nơi này, xem phu phu người ta tình cảm thật là, đúng hơn chỉ có Triệu Quách là cảm thấy điều đó vì nhìn xem hai đôi bên cạnh cũng tình cảm không kém, bọn họ đều hạnh phúc có ên hắn giờ phải mang theo đứa nhóc Triệu Anh này
Đêm hôm đó đương nhiên Tống Kỳ Nam không thể nào ngủ chung phòng với Lam Y Nhu, hắn bị Ngôn Tuấn Hàn và Chu Đình đuổi ra ngoài nhưng không sao cả Từ Chấn Thiên và Tại Chính Hiên cũng chung cảnh ngộ với hắn, thế là cả ba người đành cùng nhau uống rượu tâm sự
Trong phòng Ngôn Tuấn Hàn giới thiệu Chu Đình cho Lam Y Nhu biết, Lam Y Nhu từng gặp qua Chu Đình chỉ là chưa có cơ hội trò chuyện mà thôi
“Kỳ Nam hắn thật có phước đấy, thế mà lại tìm được một người xinh đẹp như Y Nhu chịu chấp nhận hắn, Y Nhu ta nói này Kỳ Nam hắn xấu tính lắm sau này hắn mà lớn tiếng với ngươi, ngươi trực tiếp đánh hắn”
Chu Đình nói
“Chu Đình đừng có đốt nhà người khác, Y Nhu bọn ta là bằng hữu với Kỳ Nam đã lâu, ta có thể cam đoan ngươi là người duy nhất Kỳ Nam làm nhiều việc như vậy, ta có thể cam đoan hắn là một người tốt xứng đáng, mặc dù khởi đầu của hai người không được tốt nhưng ta tin Kỳ Nam nhất định là một phu quân tốt”
Lam Y Nhu gật đầu, quả thật Tống Kỳ Nam là một phu quân tốt
“Hai người các huynh đường xa tới đây có mệt mỏi hay không, ta nghe Kỳ Nam nói, Chu Đình huynh đang có hài tử”
Chu Đình gật đầu, đưa tay xoa bụng nhỏ của mình
“Không mệt mỏi chút nào, bọn ta đều là người luyện võ đương nhiên sẽ không mệt mỏi, ta có nghe Chính Hiên kể lại chuyện của ngươi, Y Nhu chắc lúc đó ngươi sợ hãi lắm đúng không”