Phương Chân Tâm ăn sáng xong, bước vào trong phòng đã thấy Kỷ Vĩnh Đông âu phục phẳng phiu, đi ra từ phòng thay đồ.
Không thể phủ nhận anh ta dáng người rất đẹp, bước ra ngoài đường có thể thu hút rất nhiều ánh nhìn từ phái nữ.
Nếu như bọn họ chưa từng gặp gỡ, bỗng một ngày anh ta đứng trước mặt, cô cũng khó có thể giữ được tự tin, rằng mình không bị vẻ này của anh ta làm cho thất thần.
Rất tiếc bọn họ gặp nhau vào thời điểm không thích hợp, sinh ra những suy nghĩ phiến diện về đối phương.
Sau khi cô và Kỷ Vĩnh Đông kết thúc, cô mong sao anh ta sẽ tìm được một cô gái chân thành mang tới hạnh phúc cho anh ta.
Ở một nơi nào đó trong sâu thẳm tâm hồn, cô vẫn luôn cảm thấy có lỗi với anh ta.
Kỷ Vĩnh Đông nhìn thấy Phương Chân Tâm từ lúc bước vào cửa tới giờ ánh mắt chưa từng rời khỏi cơ thể mình, hơi nheo đôi mắt ghét bỏ nói:
"Lau nước miếng trên miệng cô đi."
Tốt nhất anh ta nên làm mỹ nhân an tĩnh thì hơn, mỗi lần mở miệng ra thật không thể ưa nổi, cái gì mà lau nước miếng chứ? Anh ta tự cao quá rồi đấy, cho rằng cô đang thèm khát cái cơ thể đó.
Phương Chân Tâm bĩu môi, giơ nắm đấm hướng về tấm lưng thẳng tắp của Kỷ Vĩnh Đông.
"Làm gì có nước miếng chứ? Anh ta quá tự luyến rồi." Nghe tiếng bước chân Kỷ Vĩnh Đông đi xuống cầu thang, Phương Chân Tâm đưa tay lên miệng kiểm tra xem có thật như lời anh ta nói không, thấy không có điểm gì khác lạ mới yên tâm lẩm bẩm mắng.
Phương Chân Tâm nhớ ra cái gì đó, vội vàng nâng tay lên nhìn đồng hồ, thấy sắp muộn giờ vội vàng nhanh chân vào phòng thay đồ.
"Cô ta ở phòng thiết kế đấy, không cần nghĩ cũng biết cô ta dùng thân thể đổi lấy xe."
Tới hầm để xe công ty, Phương Chân Tâm mở cửa bước xuống xe, đi chưa được mấy bước liền nghe thấy đằng sau có tiếng người nói không tốt về mình.
Bọn họ đây là cố ý nói để cô nghe tiếng? Làm ai nói xấu sau lưng người khác mà lộ liễu tới vậy.
Phương Chân Tâm nhếch miệng cười, bọn họ nói cũng chẳng sai đúng là cô lên giường với đàn ông mới có xe đi, cô lấy gì để phản bác đây.
Trước kia cô đi làm đều bằng xe buýt, gần đây sau khi kết hôn mới có xe đi.
Tuy cô không biết giá trị chiếc xe này là bao nhiêu, như người như Kỷ Vĩnh Đông đến bộ quần áo ngủ còn là loại đặt may riêng, thì những vật trưng ra bên ngoài sao có thể rẻ được.
Chỉ là không nghĩ tới sự thay đổi nhỏ này, lại dẫn tới những lời dị nghị không đáng có.
Phương Chân Tâm luôn muốn làm tốt công việc của mình, không thích mình trở nên nổi bật trong miệng người khác.
Cửa thang máy đóng lại tưởng rằng những lời nói ngoài kia cũng theo đó mà chấm dứt, hóa ra là cô đã nghĩ quá đơn giản rồi.
Dọc đường đi ở đâu cô đều có thể nhìn thấy ánh mắt dò xét đặt trên người mình.
Muốn làm người hiền lành khó tới vậy sao? Phương Chân Tâm bàn tay nắm chặt lấy túi xách, kiềm chế cảm xúc.
Bắt nguồn từ đâu mà cô trở thành tâm điểm bàn tán? Là ghen tị hay đố kỵ? Lòng người nhạt nhẽo tới vậy, cây muốn lặng mà gió cứ cố tình thổi.
Phương Chân Tâm vừa ngồi vào bàn làm việc, Tiểu Ấu bàn bên cạnh, di chuyển ghế tới bên cạnh cô thì thầm: "Chị Chân Tâm, em cho chị xem cái này, nhưng chị phải hứa nhất định phải thật bình tĩnh nhé."
Phương Chân Tâm cười: "Là chuyện chị lái xe tới công ty phải không?" Ngoài chuyện đấy ra, còn có thêm cái gì nữa thì cô quá đen đủi rồi.
"Chị biết rồi à?" Tiểu Ấu ngạc nhiên quan sát Phương Chân Tâm, chị ấy đã biết rồi vậy cô cũng không cần phải lo lắng nữa.
Tiểu Ấu đưa điện thoại cho Phương Chân Tâm, xem cuộc hội thoại trong nhóm chat mà tối qua mình mới đọc được.
Phương Chân Tâm đón lấy điện thoại từ tay Tiểu Ấu, ngón tay khẽ lướt màn hình, di chuyển lên trên cùng, sau khi đọc xong đại khái cô biết được vài thông tin trọng điểm.
Người cho cô trở thành ngôi sao của công ty, đến từ phòng kinh doanh.
Cô không nhớ ra mình và cô ta có thù oán gì? Đối thủ cạnh tranh thì càng không, vì lý gì lại muốn dồn cô vào đường cùng.
Làm việc trong công ty kị nhất là có lời ra tiếng vào không, ảnh hưởng tới bộ mặt phòng ban, trước sau gì cũng bị cấp trên gọi lên hỏi chuyện.
Phương Chân Tâm thở dài, nếu bị hỏi tới cô biết giải thích thế nào đây? Ai cũng nghĩ cô xuất thân trong gia đình bình thường, một nhân viên mới đi làm được vài năm, chỉ có vài đồng tiền lương ít ỏi, mua xe rẻ tiền trả góp còn nghe được, đây lại là chiếc xe đắt đỏ.
Haizz một khi đã nói dối, những lần tiếp theo buộc phải tiếp tục, nếu không mọi chuyện đều sẽ bị vạch trần.
Mà cô đang rơi vào cái hoàn cảnh ấy, ngụy biện nhiều quá thành quen, sau này bị phát hiện ra càng khổ sở hơn.
Phương Chân Tâm trả lại điện thoại cho cô ấy, giọng bình tĩnh nói: "Cảm ơn em, xe của chị đúng là do đàn ông mua."
"Chị Chân Tâm dựa vào đàn ông thì đã sao chứ, không phá hoại hạnh phúc gia đình người khác là được, em tin chị không cần phải làm như vậy."
Phương Chân Tâm rất xinh đẹp, đâu thiếu đàn ông giàu có theo đuổi, đâu cần phải hạ thấp bản thân làm kẻ thứ ba.
Tiểu Ấu đặt tay lên vai Phương Chân Tâm tỏ vẻ mình luôn đứng về phía cô.
Tại tập đoàn vàng bạc đá quý Kỳ Thị, thư ký đang đọc báo cáo lịch trình, tự nhiên ngừng lại đưa tay lên xem đồng hồ:
"Phó tổng, chủ tịch có dặn 4 giờ phải nhắc anh tới đón cô Chân Tâm đi mua đồ."
Kỷ Vĩnh Đông cắm đầu vào đống giấy tờ trước mặt, nghe Ngô Khiêm nhắc tới Phương Chân Tâm tức tối ngẩng mặt lên: "Cậu ăn hai lương à?"
"Lương của tôi đều là do công ty trả mà." Ngô Khiêm cảm thấy mình không làm sai gì cả, có làm thêm vài việc cho chủ tịch cũng là trong phạm vi công việc mà thôi.
"Chủ tịch còn nói nếu anh không đi, từ ngày mai có thể nghỉ phép." Thấy Kỷ Vĩnh Đông vẫn ngồi im, không có ý định đi tới nơi cần đến, Ngô Khiêm tiếp tục nói ra câu thứ hai mà Kỷ Lâm Thọ dặn mình.
Kỷ Vĩnh Đông đập mạnh chiếc bút xuống bàn, không tình nguyện đứng dậy tới đón người phụ nữ kia.
Xe dừng trước cửa công ty may mặc Thành An nơi Phương Chân Tâm làm việc, mà vấn đề ở đây là Kỷ Vĩnh Đông không có số của người phụ nữ đã kết hôn với mình, ngồi đây chờ đợi biết khi nào cô ta mới ra, anh mất kiên nhẫn lên tiếng:
"Cậu có số của cô ta không? Gọi đi!"
"Tôi không có." Ngô Khiêm ngồi ở vị trí lái xe trả lời, đến Kỷ Vĩnh Đông là chồng còn không có, thì một người ngoài như anh có thể có được sao?
Mà anh có số cũng chẳng dám nói thật, Kỷ Vĩnh Đông lại nghĩ anh có ý với vợ anh ta, tuy giờ họ không được thương mến nhau cho lắm, nhưng ai mà biết được sau này chứ.
Kỷ Vĩnh Đông ngồi thẳng người quát: "Tại sao lại không có? Cậu vào gọi cô ta xuống đây."
Anh phải có số vợ anh ta sao? Ngô Khiêm ủ rũ mở cửa xuống xe, theo lệnh đi vào trong đại sảnh công ty, giúp sếp tìm vợ.
Ngô Khiêm tới quầy lễ tân, cười lịch thiệp: "Chào cô, tôi tới tìm cô Phương Chân Tâm phòng thiết kế, cô có thể giúp tôi liên hệ với cô ấy được không?"
"Dạ, anh chờ tôi một lát." Cô gái lễ tân bị vẻ bề ngoài nho nhã của Ngô Khiêm làm cho rung động, nhanh chóng nhận lời giúp anh ta tìm người..