Phương Chân Tâm đưa chú Tứ về nhà, ở đó ăn bữa cơm thanh tẩy cùng gia đình Lâm Tứ, cô vì quá vui vẻ mà uống không ít rượu, tới tận chiều tối mới về tới nhà họ Kỷ.
"Cô đi đâu bây giờ mới mò về." Kỷ Vĩnh Đông vắt chân ngồi trên ghế sofa, sắc mặt khó chịu nhìn Phương Chân Tâm chất vấn.
"Anh ăn nhầm bả à? Tôi đi đâu thì có liên quan gì tới anh." Men rượu cùng cái chất giọng khó ưa của Kỷ Vĩnh Đông khiến Phương Chân Tâm tức giận, bọn họ trước giờ vẫn luôn như vậy, không đặt đối phương trong mắt, tùy ý muốn làm gì thì làm, nay anh ta lại giở chứng kiểm soát cô?
Kỷ Vĩnh Đông định gân cổ lên cùng Phương Chân Tâm tranh luận, nhưng nghĩ lại hình như cô ta nói đúng, anh tự nhiên lại đi hỏi cô ta cái câu thừa thãi đó làm gì, cảm giác bị mất mặt khiến lòng anh như có hàng nghìn con kiến đang bò qua lại.
"Biết trước cô không biết điều thế này, tôi mặc xác cô rồi." Kỷ Vĩnh Đông nâng tay nhìn đồng hồ, thấy còn cách giờ hẹn khoảng 20 phút nữa đứng dậy đi ngang qua người Phương Chân Tâm.
Anh ta làm cái gì cho cô? Mà dùng cái dáng vẻ bành trướng ấy, may là cô chưa nhận ơn từ anh ta, nhận rồi chắc sẽ khó sống lắm đây.
Kỷ Vĩnh Đông bước xuống cầu thang, phát hiện Phương Chân Tâm không đi theo mình, xoay người lại cao giọng nói: "Còn không đi, bố cô hẹn lúc 8 giờ đấy, tới muộn cô là người đáng trách không phải tôi."
"Bố tôi?" Phương Chân Tâm chỉ tay vào mặt mình không tin tưởng, tại sao bố lại gọi anh ta? Cô còn không biết có cuộc hẹn này thì làm sao mà chuẩn bị được, tất cả là người đàn ông đáng ghét kia úp úp mở mở không chịu nói sớm.
Cô đưa tay lên miệng hà hơi thử xem mùi rượu trên người mình đã tan chưa? Nhưng chỉ thấy một mùi lồng lặng cay xè cả khoang mũi, cô không rõ mình uống bao nhiêu chai rượu, chỉ biết từ lúc ngồi xuống đã uống không ngừng.
Phương Chân Tâm không biết địa chỉ nơi hẹn, đành bước vội đuổi theo Kỷ Vĩnh Đông.
"Cô uống đến hỏng não còn định đi xe." Kỷ Vĩnh Đông lúc này rất muốn gõ đầu Phương Chân Tâm, uống đến chân lọ đá chân kia rồi còn muốn tự mình lái xe, cô ta về đến nhà đã là sự bảo vệ lớn nhất của ông trời rồi, chẳng ai dỗi hơi cả ngày cứu cô ta đâu.
Kỷ Vĩnh Đông lấy lý do sợ Phương Chân Tâm chết, nhà họ Kỷ sẽ thành tam lang khắc thê, ép buộc cô đi lên xe mình.
"Anh có kẹo cao su không? Cho tôi một viên." Cô không muốn để bố biết mình uống rượu, trong mắt ông luôn thích những đứa nhỏ ngoan ngoãn dịu dàng, đáng tiếc cả cô và đứa con bà ta đều không như ông mong đợi.
"Không có, lát dừng lại cửa hàng nào đó xuống mà mua." Kỷ Vĩnh Đông quay sang liếc Phương Chân Tâm, cô ta tắm bằng rượu chắc? Cái mùi nồng nặc chiếm trọn không khí trong xe.
Nói là dừng xe cho cô xuống mua đồ, nhưng khi tới rồi anh ta lại tranh mất phần của cô, Phương Chân Tâm ngồi xong xe nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy bóng dáng Kỷ Vĩnh Đông xa dần rồi biến mất, vài giây sau anh ta xách theo một túi đồ lớn mở cửa ném vào lòng cô, rồi ngồi lên tiếp tục lái xe.
Phương Chân Tâm nghi hoặc mở túi ra xem, bên trong có rất nhiều kẹo còn có cả nước ngọt cùng mấy gói đồ ngọt ăn vặt nữa.
Cô lấy một viên kẹo singum bạc hà bỏ vào miệng nhai, hương vị cay cay thơm mát đúng như quảng cáo thật làm người ăn sảng khoái, dù sao cũng là đồ anh ta mua cho, cô nhặt mấy cái kẹo giơ tới gần hỏi: "Anh ăn không?"
"Tôi đang bận lái xe." Kỷ Vĩnh Đông thái độ đã dịu hơn nhàn nhạt nói.
Là ăn hay không ăn? Phương Chân Tâm không rõ anh ta có ý gì, bóc thêm một viên kẹo nữa đưa lên miệng.
Sau đó hình như có cảm giác xe đi nhanh hơn vừa rồi, lắc lư một hồi làm bụng cô cồn cào nôn nao.
"Anh không biết lái xe à?" Cô ở bên cạnh anh ta có số khắc khẩu hay sao ấy? Không được vài giây y rằng cãi nhau, vội kết hôn quá theo đúng quy trình người ta lấy ngày sinh tháng đẻ mang đi coi bói cơ, kiểu này chắc bát tự xung khắc rồi.
Xe dừng lại trước cổng của một nhà hàng nổi tiếng, hai người vừa xuống xe đã có nhân viên nhận chìa khóa lái xe đi.
Phương Chân Tâm đây là lần đầu tới nhà hàng này có chút lạ lẫm đưa mắt nhìn xung quanh.
"Cô là nhà quê lên phố à?" Cái vẻ lơ ngơ của Phương Chân Tâm làm Kỷ Vĩnh Đông thấy rất mất mặt, túm lấy cổ tay cô kéo vào trong.
Mở cửa ra đã thấy bố ngồi thưởng thức trà, Phương Chân Tâm cảm thấy ngượng hỏi: "Bố tới lâu chưa ạ?"
"Không sao, bố tới trước các con vài phút thôi." Phương Trí mỉm cười, vẫy con gái cùng con rể ngồi xuống.
Tuy nói mới tới nhưng ấm trà của người ta vào bụng ông phân nửa rồi.
Do đã đặt món trước, vài giây sau thức ăn nóng hổi lần lượt được nhân viên mang lên, nhà hàng này chuyên về đồ truyền thống, các món ăn đều hết sức quen thuộc.
"Bố không làm phiền con chứ?" Phương Trí hướng Kỷ Vĩnh Đông hỏi, từ lúc gả con gái tới giờ đây mới là lần đầu ông ngồi chung bàn với con rể.
Gia đình ông khác với các nhà khác, muốn gọi con về nhà ăn cơm là chuyện rất khó, mà ông nghĩ Chân Tâm cũng chẳng muốn về.
"Dạ đáng lẽ con nên mời bố mới phải." Kỷ Vĩnh Đông cầm lấy bình rượu nửa quỳ nhổm người rót vào chén Phương Trí.
Phương Chân Tâm nhìn hai người chén qua chén lại, bỏ vãng mình sang một bên, có chút cô đơn cầm đũa gắp thức ăn.
"Con đi vệ sinh." Ăn được vài miếng bụng dưới Phương Chân Tâm căn chướng khó chịu, cô đặt đũa xuống nói với bố một câu đứng dậy mở cửa đi nhà vệ sinh.
"Mong con có thể thay bố chăm sóc con bé." Phương Trí thấy con gái đi khỏi, nhìn con rể với ánh mắt nhờ cậy.
Ông có chút hơi men, nói cũng nhiều hơn mọi ngày: "Nhìn con bé bên ngoài mạnh mẽ vậy thôi, có lẽ trải qua quá nhiều chuyện mới sinh ra tính cách bất cần đó."
Kỷ Vĩnh Đông yên lặng ngồi nghe Phương Trí kể chuyện về Phương Chân Tâm, ông nói cô ấy từ nhỏ đã mất mẹ, tới nhà ông ở chịu đủ mọi cực khổ từ người vợ kia của ông.
"Bố rất muốn làm người cha tốt để Chân Tâm dựa vào, nhưng bố lại là người hèn nhát kém cỏi." Từ Ngọc đối xử với Chân Tâm thế nào ông đều biết, lại chẳng dám thay con nói một câu bênh vực, tính cách bà ta ông hiểu một khi ông đứng ra bảo vệ nhất định sẽ càng hành hạ con bé nhiều hơn.
Phương Chân Tâm đứng bên ngoài cửa vừa hay nghe được câu này từ Phương Trí, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Lúc mới tới nhà họ Phương mỗi lần bị hai mẹ con bà ta bắt nạt cô đều hy vọng bố sẽ tới cứu mình, nhưng ông chưa lần nào bước đến, sau này cô không còn mong bố tới nữa, tự bảo vệ lấy mình.
Cô dứt khoát quệt nước mắt trên mặt, nở nụ cười tươi mở cửa đi vào.
Phương Trí ngửa cổ uống cạn chén rượu, khẽ nói: "Hai đứa cũng nên tính chuyện có con đi, có sớm nhàn sớm."
"Vâng." Phương Chân Tâm trả lời cho qua câu chuyện, còn Kỷ Vĩnh Đông lặng yên lén nhìn vợ, không rõ tâm trạng lúc này của mình là gì?
Chắp vá chuyện mà Phương Trí kể lại với những gì anh ta thấy, có lẽ giống như anh đoán trong lòng cô ấy vì sự việc xảy ra lúc nhỏ mà sinh ra bóng ma tâm lý, luôn ngủ không an giấc.
Trình Duật điều tra được nơi cuối cùng mẹ Phương Chân Tâm đặt chân chính là nhà họ Phương, Từ Ngọc độc ác đến cả đứa trẻ còn không tha, vậy thì khả năng bà ta hại mẹ cô ấy là rất cao, giấy không gói được nửa dần dần sẽ tìm thấy manh mối thôi..