Mây đen kéo đến, trời nổi cơn giông bão, những hạt mưa nhỏ rơi xuống hòa cùng dòng lệ bi thương.
Phương Chân Tâm giống như người vô hồn, mọi hy vọng giờ đã tan thành mây khói.
Lúc này đây, ngoài thù hận ra cô không biết còn động lực nào, để mình tiếp tục kiên cường sống trên thế gian lạnh lẽo này nữa?
Phương Chân Tâm muốn ôm lấy mẹ, đưa bà ra khỏi nơi này, nhưng cơ thể ấm áp mà cô hàng nhớ về giờ đã chẳng còn nguyên vẹn, những đốt xương rời rạc, vòng tay cô lại quá nhỏ bé, dù đã cố gắng biết bao nhiêu lần, nhưng cô vẫn không thể nào ôm trọn mẹ trong tay được.
Kỷ Vĩnh Đông không thể nào đứng nhìn Phương Chân Tâm hành hạ bản thân được nữa, anh cầm lấy cây dù từ tay thư ký, bước đến nửa quỳ bên cạnh cô giọng trầm ấm nói:
"Chân Tâm để bọn họ giúp em được không?"
Cả người Phương Chân Tâm vốn đã lấm lem bùn đất, nay thêm dính mưa càng thêm chật vật, Kỷ Vĩnh Đông đưa tay lên ôn nhu lau đi lớp nước dính trên mặt cô.
Anh thấy cô như thế này rất rất đau lòng, nhưng lại chẳng thể làm gì được, điều đó làm anh khó chịu không thôi.
Phương Chân Tâm đưa mắt nhìn người đàn ông trước mặt mình, sự dịu dàng mà anh mang đến giúp cô bình tĩnh hơn.
Cô nhắm mắt lạnh một cách khó khăn, từ từ điều chỉnh hơi thở của mình, sau một hồi khẽ lên tiếng.
"Đưa mẹ đi giúp tôi."
Kỷ Vĩnh Đông cũng là đứa nhỏ đáng thương mất mẹ từ sớm, nên đặc biệt thấu hiểu cảm xúc Phương Chân Tâm hiện giờ, anh ôm cô vào lòng mình, dùng cơ thể bao bọc an ủi cô.
Ở cách đó không xa Trình Duật nghe lời Phương Chân Tâm nói, liền phất tay ra hiệu cho đội điều tra làm nhiệm vụ.
Nơi phát hiện ra thi thể được khoanh vùng bằng dải dây màu vàng, người bên bộ phận pháp y tiến hành lấy mẫu, xét nghiệm xác định danh tính người đã mất.
Phương Chân Tâm uất nghẹn, hai mắt cô trân trân nhìn cơ thể mẹ ở dưới đất lần lượt được người bên đội điều tra lấy lên, cẩn thận xếp vào tấm vải trắng.
Cô vùi mặt vào ngực Kỷ Vĩnh Đông khóc lớn, trái tim mềm yếu như tan thành nghìn mảnh, mẹ cô cả đời cơ cực, đến chết vẫn phải chịu khổ, tại sao lại như vậy chứ? Ông trời thật biết dày vò người mà, kiếp trước mẹ cô đã làm gì nên tội để giờ đây phải khổ thế này?
Phương Trí hoang mang, cái gì cũng mờ mịt không hiểu, bao năm qua cố gắng giả mù giả điếc để đổi lấy sự yên bình, thành ra bị người ta biến thành kẻ ngốc.
Bộ xương kia là ai đi chăng nữa, không rõ nguyên do xuất hiện ở nơi này, thật không thể nào tưởng tượng được bí mật sâu trong nó, ai đã làm ra chuyện tàn nhẫn này đây?
Phương Trí quay sang con gái, sắc mặt không còn giọt máu, ông thà phủ định tất cả, khó thể nào chấp nhận được sự thật, bộ xương kia chính là người phụ nữ mình yêu sâu đậm, ông muốn nói gì đó nhưng cổ họng như bị ai đó bóp chặt, âm thanh phát ra chỉ là những từ "a, i" vô nghĩa.
Ở một nơi khác mẹ con Từ Ngọc vẫn không hay biết chuyện ác mà mình đã làm đang dần được đưa ra ngoài ánh sáng, vui vẻ trò chuyện cùng phu nhân thứ trưởng.
"Nghe nói phu nhân rất thích sưu tầm họa cổ, trong nhà tôi có một bức thời nhà Nguyễn, nhưng con mắt tôi lại quá tầm thường, nên muốn đem nó tặng cho người biết thưởng thức."
Từ Ngọc cúi người cầm bức tranh đã đóng gói cẩn thận đưa đến trước mặt Trần phu nhân.
Bà ta vì buổi gặp mặt này mà bỏ ra không ít công sức, tìm hiểu sở thích của vị phu nhân quyền quý này, tin rằng số tiền lớn mình bỏ ra không uổng phí.
Trần phu nhân cười cười, không mở ra xem ngay mà chỉ liếc qua chiếc hộp da đựng tranh cổ rồi nói: "Phương phu nhân khách sáo rồi."
"Trần phu nhân..."
"Ting...Ting."
Từ Ngọc đang định mở miệng nhờ cậy Trần phu nhân, bỗng điện thoại trong túi xách đổ chuông.
Bà ta ái ngại mở túi lấy điện thoại, thấy là người giúp việc gọi tới, sắc mặt bà ta khó chịu bắt máy: "Có việc gì?"
"Phu nhân có chuyện rồi, cảnh sát...Tới rất đông." Vú Lăng đứng ở một góc, gọi điện báo cáo chuyện trong nhà với Từ Ngọc.
"Cảnh sát?" Từ Ngọc kinh ngạc bật dậy lớn tiếng hỏi.
Phương Minh Ngọc nhìn biểu hiện thất thố của mẹ, lo lắng giật giật cánh tay Từ Ngọc.
Từ Ngọc ý thức được mình đang thất lễ, điều chỉnh lại tâm trạng, nhưng chưa được bao lâu đã bị lời Vú Lăng làm cho kinh hãi.
Cơ thể bà ta run rẩy mặc cho Trần phu nhân còn ngồi đó, gấp gáp cầm lấy túi xách lao ra ngoài.
"Mẹ." Thấy Từ Ngọc làm ra hành động kỳ lạ, Phương Minh Ngọc khó hiểu với gọi theo, nhưng đáp lại cô ta chỉ có một cỗ không khí lạnh do mẹ cô ta chạy nhanh để lại.
"Xin lỗi bác, chắc nhà cháu có việc gì đó quan trọng." Phương Minh Ngọc không biết phải làm sao, áy náy lên tiếng nói lời xin lỗi.
Nhận được câu bỏ qua cho mẹ của Trần phu nhân cô ta mới thở phào nhẹ nhõm, qua loa nói thêm vài câu rồi rời bàn đuổi theo mẹ.
Trần phu nhân nhìn cánh cửa khép hờ, thong thả cầm chén trà lên uống cạn, thực ra bà là nhận được lời nhờ vả từ Kỷ Vĩnh Đông mới tới đây ăn cơm cùng Từ Ngọc, người giờ đã đi rồi, bà coi như đã hoàn thành nhiệm vụ, không cần mất thời gian ở đây nữa.
Trần phu nhân gọi điện cho cháu trai báo một tiếng, sau đó rời đi.
Phương Minh Ngọc chạy ra đường lớn, liếc ngang liếc lọc tìm kiếm mãi vẫn không thấy bóng dáng Từ Ngọc ở đâu, gọi điện bà ta cũng không bắt máy, cô ta sốt ruột nhanh chân đi đến bãi đỗ lấy xe.
Ngồi trên xe taxi về nhà, Từ Ngọc lập tức gọi cho em trai: "Chuyện không xong rồi, con tạp chủng đó đã phát hiện ra rồi..."
"Sao có thể?" Từ Tú hoảng hốt không kém phần chị gái, ông ta không thể nào ngờ được Phương Chân Tâm nhanh như vậy phát hiện ra thi thể người phụ nữ kia.
Ông ta oán trách Từ Ngọc không nghe lời mình, sớm mang bà ta đi chôn ở nơi khác có phải bây giờ tránh được rắc rối rồi không? Đúng là không gì thâm hiểm bằng phụ nữ ghen tuông, biết sẽ có chuyện vẫn muốn để tình địch ở bên dày vò.
"Sắp tới sẽ rất bận rộn đấy, cậu chuẩn bị đi." Từ Ngọc đưa mắt nhìn mưa rơi, so với dáng vẻ mất kiểm soát vừa rồi, lúc này bà ta đã lấy lại được dáng vẻ kiêu ngạo ban đầu, căn dặn Từ Tú vài câu rồi ngắt máy.
"Tôi xem cô làm gì được tôi?" Từ Ngọc cười khẩy, chết không đối chứng, chuyện lại xảy ra cách đây lâu như vậy bà ta sợ gì chứ?
Bà ta khinh thường Phương Chân Tâm nhỏ nhoi làm gì được mình? Cạy có chỗ dựa nhà họ Kỷ sao? Để xem khi mất đi rồi cô ta lấy gì đấu với bà ta?
Phòng khách nhà họ Phương.
Để phục vụ cho công tác điều tra, tìm ra hung thủ sát hại mẹ, Phương Chân Tâm đồng ý để phía cảnh sát đưa thi thể mẹ đi, còn mình cùng với Kỷ Vĩnh Đông, Trình Duật nán lại nhà họ Phương chờ đợi kết quả chính xác từ phòng xét nghiệm.
Hai giờ đồng hồ trôi qua, tiếng động cơ vang lên bên tai, cán bộ khám nghiệm trên tay cầm tờ kết quả đi tới: "Sở trưởng."
"Các kết quả xét nghiệm cho thấy thi thể người phụ nữ kia là bà Diệp Thụy Dung."
Lời cán bộ khám nghiệm nói, ngoài Phương Trí không chịu nổi mà ngã quỵ ra, những người còn lại đã sớm có kết quả.
Bàn tay Phương Chân Tâm bấu chặt vào đùi, một chút đau đớn ngoài da này, đâu có đáng gì với lòng căm hận sôi sục trong người cô.
Ở tại nơi đây cô thề những người làm hại mẹ nhất định sẽ không được chết tử tế..