Ánh bình minh buông trên những ngọn cỏ xanh, hút lấy hơi sương mong manh đọng lại sau một đêm dài.
Đôi chim non ríu rít bên nhau cùng bay lượn, âm thanh muôn loài hòa cùng một nhịp, tạo nên khúc nhạc giao hưởng thuộc về vùng thôn quê.
Kỷ Vĩnh Đông bị tia sáng mặt trời làm cho tỉnh giấc, nhưng lại giả bộ như đang ngủ say, bởi anh biết nếu như lúc này mình mở mắt, sẽ không bao giờ thấy được cảm xúc thật của cô.
Người sinh ra trong nền giáo dục nghiêm khắc, đã quen với nỗi cô đơn như anh, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày bản thân lại chỉ vì một ánh mắt mà trở nên vui vẻ.
Phương Chân Tâm không hề hay biết người bên cạnh đang âm thầm quan sát mình, đôi mắt vẫn chăm chú, phác họa từng đường nét trên gương mặt Kỷ Vĩnh Đông.
Trái tim cũng theo đó mà trở nên rạo rực, có những thứ tuy không biểu lộ ra bên ngoài, nhưng sâu thẳm nơi nồng ngực lại không có cách nào che giấu.
Con người đâu phải sắt đá, một năm qua sớm tối ở bên cạnh nhau, tuy xuất phát điểm không mấy vui vẻ, nhưng không thể phủ nhận có những khoảnh khắc anh ấy khiến cuộc đời trở nên cô tươi sáng.
Cô đưa tay lên, định chạm vào đôi môi anh ngập ngừng hồi lâu cuối cùng lại do dự rụt tay về.
"Chụt."
Kỷ Vĩnh Đông bất ngờ nhổm người dậy, đặt vào môi Phương Chân Tâm một nụ hôn, sau đó đánh nhanh rút gọn rời khỏi.
Ngón tay dịu dàng vuốt nhẹ cánh môi mỏng manh cười tự mãn nói:
"Gương mặt này đẹp trai lắm đúng không?"
Phương Chân Tâm phản ứng chậm chạp, hai mắt ngơ ngác mở to, đến khi ý thức được chuyện vừa mới xảy ra, chột dạ đẩy Kỷ Vĩnh Đông lạnh nhạt đuổi người.
"Anh ăn sáng xong rồi về đi."
Thấy Phương Chân Tâm xoay người xuống giường, Kỷ Vĩnh Đông giữ cô lại, cánh tay vòng qua eo từ sau lưng ôm lấy cô.
"Anh thấy ở đây rất tốt, không khí trong lành dễ chịu." Giọng nói Kỷ Vĩnh Đông mang theo hơi ấm nóng phả vào cổ Phương Chân Tâm, anh cố chấp nếu như không đưa được cô đi, sẽ ở lại đây cùng cô trải qua ngày tháng êm đềm.
"Ai cho anh ở? Đây là nhà tôi." Nghe Kỷ Vĩnh Đông nói muốn ở lại đây, Phương Chân Tâm giẫy nẩy, dùng sức cảnh mở ngón tay đặt trên bụng mình.
Phương Chân Tâm càng muốn thoát khỏi, vòng tay Kỷ Vĩnh Đông càng thêm chặt, đem lưng cô khảm vào ngực mình, cằm đặt trên vai cô nói:
"Chúng ta là vợ chồng, nhà em đương nhiên cũng là nhà anh."
Sáng sớm chưa có gì vào bụng đã phải tốn sức, Phương Chân Tâm mệt mỏi ngồi im, mặc kệ Kỷ Vĩnh Đông muốn làm gì thì làm, xem anh giữ cái tư thế này được bao lâu?
Hai từ vợ chồng ở trong miệng Kỷ Vĩnh Đông, khiến Phương Chân Tâm nhớ lại cuộc hôn nhân ngắn ngủi không trọn vẹn của hai người, sống mũi cay cay chua xót: "Anh quên rồi sao? Chúng ta còn chưa đăng ký đấy."
Ngay từ đầu Phương Chân Tâm đã không đặt tâm vào cuộc hôn nhân này, nhưng suy cho cùng cô cũng là phụ nữ, tuổi xuân nhanh chóng đi qua, được mấy lần đôi mươi đây?
"Ông nội sợ cháu dâu mình chịu thiệt, sớm đã bắt anh thêm em vào sổ hộ khẩu rồi." Kỷ Vĩnh Đông nghiêng đầu thơm vào cổ Phương Chân Tâm, đồng thời buông cô ra xuống giường đi vào phòng tắm.
Anh và Chân Tâm kết hôn được một tháng, ông nội đã nhờ người quen bên sở tư pháp làm thủ tục đăng ký kết hôn cho hai người.
Việc này không nói cho cô biết vì sợ cô sẽ lấy đó để ràng buộc mình, nhưng giờ chính anh lại tự vả, mang nó ra giữ cô ấy bên cạnh.
Kỷ Vĩnh Đông đứng trước gương thở dài, nếu biết thế này ngay từ ban đầu anh đã không tỏ ra cay nghiệt như vậy.
"Cốc...Cốc."
Nghe tiếng gõ cửa, Kỷ Vĩnh Đông hướng mắt về phía cánh cửa gỗ cũ kỹ, thông qua khe cửa nhỏ thấy hình dáng cô bên ngoài.
Anh nghi hoặc đi đến mở cửa.
"Nhanh lên còn ra ăn sáng."
Phương Chân Tâm đưa khăn mặt cùng bàn chải đánh răng mới cho Kỷ Vĩnh Đông, bỏ lại một câu rồi xoay người.
Kỷ Vĩnh Đông đứng đó nhìn theo Phương Chân Tâm, rồi lại đặt tầm mắt vào đồ vật trên tay, cô ấy thật ra rất quan tâm anh phải không? Sắc mặt dần dần hiện lên ý cười.
Anh đánh răng rửa mặt sạch sẽ ra ngoài, Phương Chân Tâm đã chuẩn bị xong bữa sáng, so với đồ ăn thiếu dinh dưỡng tối qua, bát mì trên bàn có vẻ chất lượng hơn.
Ngồi vào bàn, chiếc ghế inox vừa nhỏ vừa tròn, khiến anh ngồi không được thỏa mái, loay hoay một hồi vẫn chưa chọn được tư thế thích hợp.
Phương Chân Tâm đặt đĩa cải muối lên bàn, nhìn thân hình Kỷ Vĩnh Đông trên ghế, làm cô nhớ đến hình ảnh con voi ngồi trên bàn cân.
Cô mím môi nhịn cười, người đã quen ăn sung mặc sướng như anh, sống kham khổ chịu được mấy ngày đây?
Bởi vì tối hôm qua ăn mỗi nửa chén cơm, nên hiện tại anh rất đói, bát mì trắng với vài miếng thịt lợn trước mặt trở nên ngon hơn bao giờ hết, không còn tỏ vẻ chê bai một mạch ăn sạch bát mì.
Anh đặt đũa xuống bàn, gửi gửi chiếc áo trên người, mặt hết sức đáng thương nói:
"Em mua quần áo mới cho anh đi, bộ đồ này anh đã mặc hai hôm rồi khó chịu quá."
Phương Chân Tâm dừng đũa, liếc mắt quét về phía người nào đó, phũ phàng mở miệng.
"Về đi."
"Cô gái này, em có biết mình rất nhẫn tâm không?" Kỷ Vĩnh Đông xị mặt, oán trách.
Vẫn là câu nói cũ anh vượt nghìn dặm xa xôi để tới đây, vậy mà cô đối xử với anh chẳng tốt gì cả.
Nói thì nói vậy, ăn sáng xong, Phương Chân Tâm vẫn đưa Kỷ Vĩnh Đông tới mấy quầy hàng trong chợ chọn đồ, chỉ có điều người nào cái nào cũng không vừa ý, hết chê màu sắc chói mắt lại đến chất liệu vải, làm cô thật muốn động thủ.
"Kỷ Vĩnh Đông anh còn kén chọn nữa, tôi mặc kệ anh đấy." Đi hết cả chợ, bốn năm quầy hàng vẫn chưa chọn được bộ nào, Phương Chân Tâm mất kiên nhẫn ra tối hậu thư.
Kỷ Vĩnh Đông nhanh tay lấy chiếc áo phông xanh in hình bãi biển, cùng chiếc quần xám sọc xanh ấn vào tay người bán hàng: "Cô ơi cháu lấy bộ này."
Vấn đề mặc vào trông thế nào? Giờ phút này đây đối với anh không còn quan trọng nữa, Phương Chân Tâm không vui mới là thứ anh quan tâm.
Lúc này sắc mặt Phương Chân Tâm giãn ra, rút tiền trong ví thanh toán cho người bán.
Bỏ qua những lời xì xào bàn tán đưa Kỷ Vĩnh Đông ra khỏi chợ.
Kỷ Vĩnh Đông không điếc, lời trong miệng bọn họ anh đều nghe được, rất muốn đứng ra bảo vệ cô, dạy bảo mấy người lắm chuyện kia một phen.
"Cô ta chắc lại giống mẹ mình thôi, bao nhiêu năm biệt tăm, giờ quay về hẳn làm ra việc gì đó mất mặt."
Tiếng thì thầm to nhỏ sau lưng không ngớt, Kỷ Vĩnh Đông dừng bước, dùng ánh mắt nghiêm nghị liếc qua từng người một.
"Bỏ đi." Phương Chân Tâm nắm tay Kỷ Vĩnh Đông kéo đi.
Chuyện thế này một tuần nay cô đã nghe quen rồi, miệng lưỡi thiên hạ đôi co chỉ tổn làm to chuyện, bọn họ sẽ không vì mấy câu giải thích của cô mà ngừng lại.
Về đến nhà, Phương Chân Tâm mới nhớ ra mình vẫn còn nắm tay Kỷ Vĩnh Đông, vội buông ra, nhưng người nào đó lại không cho cô được như ý, nắm chặt không buông.
Cô nhướn mày: "Anh nói đồ trên người mặc khó chịu mà, vào thay đi."
Kỷ Vĩnh Đông lắc đầu một cách cố chấp, duỗi tay ra kéo cô về phía mình ôm chặt: "Về cùng anh đi."
Nơi này đâu mang lại cho cô niềm vui? Ngày ngày phải nghe hàng tá lời điều tiếng không hay thỏa mái được sao? Sớm biết anh đã không để cô ở đây lâu đến thế.
"Đâu phải lần đầu, câu chuyện tình ngang trái giữa mẹ và bố, tôi nghe từ bọn họ mà ra đấy."
Phương Chân Tâm cười đượm buồn, ở vùng quê này thứ văn hóa tồn tại xuyên suốt bấy nhiêu thập kỷ qua, chính là xem chuyện nhà người khác như chuyện nhà mình, một việc nhỏ còn đồn ầm khắp cả xóm, huống hồ chuyện gia đình cô.
Mẹ vẫn sống và nuôi dạy cô từng ấy năm ở đây đấy thôi, cô không ăn cơm nhà bọn họ cần gì phải để ý.
"Từ Ngọc được thả tự do rồi."
"Cái gì?" Phương Chân Tâm sững sờ không tin vào lời mình vừa nghe được, bà ta được thả tự do? Không lý nào? Tội ác bà ta gây ra nói thoát là thoát được sao?
"Bà ta dùng con tốt thế mạng, người làm vườn năm xưa đứng ra gánh tội thay, thế lực bà ta không nhỏ, Trình Duật không còn cách nào khác."
Mấy hôm nay cả anh và Trình Duật đều gắng hết sức mình, nhưng lực bất tòng tâm.
Kỷ Vĩnh Đông vốn định âm thầm xử lý, dùng quan hệ đưa Từ Ngọc trở lại nhà giam, vậy mà kết quả không như ý muốn.
"Từ khi nào? Sao giờ anh mới nói?" Phương Chân Tâm đẩy Kỷ Vĩnh Đông ra, nổi giận.
"Ba hôm rồi." Kỷ Vĩnh Đông lí nhí trả lời.
Phương Chân Tâm suy sụp ngồi xổm dưới sàn nhà, gục mặt vào giữa hai chân.
"Chân Tâm." Kỷ Vĩnh Đông lo lắng, nửa quỳ bên cạnh khẽ gọi.
"Tôi xin lỗi." Bình tâm lại, Phương Chân Tâm ngẩng đầu lên, nói nhỏ.
Sao cô lại không biết phân biệt đúng sai đi trách anh? Chuyện của cô mà, đùng đùng chạy về quê để rồi xảy ra việc đi oán thán người khác.
Kỷ Vĩnh Đông lắc đầu, anh giơ tay vén tóc chắn trước mắt cô sang hai bên, dịu giọng khuyên nhủ: "Em đứng lên đi, lại ghế ngồi, anh nói mọi chuyện cho em nghe được không?"
Phương Chân Tâm không lên tiếng, coi như đồng ý, Kỷ Vĩnh Đông đỡ cô đi tới chiếc ghế gỗ dài, ngồi xuống bên cạnh cô, thuật lại câu chuyện.
Thoạt đầu mọi việc đều theo như kế hoạch bọn họ dự tính ban đầu, không ai ngờ giữa đường chạy ra một tên làm vườn, ông ta vì tiền mà không tiếc khoác trên mình tội danh giết người.
Nhân chứng vật kết tội Từ Ngọc đưa ra không đủ, lại thêm bà ta có chống lưng to, ăn mấy bữa cơm tù đã được thả ra.
"Trần Thu Lâm chạy tới mẹ em đã nằm dưới chân cầu thang, quá trình trước đó bà ta đâu có chứng kiến, bị luật sư hỏi sẽ bất lợi, dấu vết phạm tội không còn, có tiền có quyền lại thêm người nhận tội nữa, với tội danh đó e rằng rất khó đưa bà ta vào tù."
Kỷ Vĩnh Đông lòng anh rối bời, định luật xã hội này phần thắng luôn nằm trong tay những kẻ giàu có, biến đen thành trắng không còn là chuyện xa lạ nữa rồi.
Phương Chân Tâm hiểu Từ Ngọc xưa nay thường xuyên qua lại với đám quan chức cấp cao, thường xuyên bao lớn bao nhỏ, nhưng vụ án này do Trình Duật đích thân ra tay tra án, mấy người đó chắc hẳn sẽ không vì chút tiền mà đối đầu với nhà họ Trình chứ?
"Người chống lưng cho bà ta to lắm sao?" Phương Chân Tâm lo âu công sức bấy lâu nay trở thành công cốc, vĩnh viễn để bà ta chạy thoát.
Kỷ Vĩnh Đông xoa đầu cô:
"Người chị kia của em chuẩn bị kết hôn cùng con trai bí thư thành phố, cô ta coi như cũng là người con hiếu thảo hy sinh lấy người mình không yêu."
Phương Chân Tâm cười khẩy, thì ra là vậy.
Khoan đã cái gì mà hy sinh? Phương Minh Ngọc vẫn luôn mong được gả vào gia đình giàu có, một mũi tên trúng hai đích, khổ cực cái thá gì?
Cô hắng giọng: "Cô ta tự nguyện thì sao? Cái gì mà hy sinh chứ? Làm như anh chui gầm giường cô ta không bằng."
"Cô ta vẫn luôn thích anh, tên Lâm Tứ Hải kia sao sánh được với anh, còn không phải hy sinh thì là gì?"
Kỷ Vĩnh Đông lại tiếp tục luyên thuyên, Phương Chân Tâm tràn đầy khinh bỉ đứng bật dậy:
"Anh ở đó chờ, tôi ra mộ thắp cho mẹ nén hương.".