Một buổi xế chiều yên bình, tại Biệt thự nhà họ Kỷ.
Kỷ Vĩnh Đông ngồi dựa vào đầu giường lướt điện thoại, thấy Phương Chân Tâm với mái tóc ẩm ướt bước ra từ phòng tắm, anh liền để điện thoại qua một bên với lấy máy sấy tóc nói:
"Lại đây!"
Phương Chân Tâm phối hợp đi tới, ngồi quay lưng về phía Kỷ Vĩnh Đông, chờ đợi sự chăm sóc đặc biệt dành riêng cho mình.
Kỷ Vĩnh Đông thao tác thành thạo, một tay giơ máy sấy lên cao, tay còn lại luồn vào trong tóc cô.
Sau khoảng 15 phút, dưới bàn tay khéo léo của Kỷ Vĩnh Đông, mái tóc Phương Chân Tâm trở lại hình dáng ban đầu.
Hương thơm ngọt ngào trên người cô vờn quanh chóp mũi anh, giống như một thứ ma thuật mê hoặc lòng người, khơi dậy dục vọng.
Kỷ Vĩnh Đông nhấn nút tắt máy sấy, đặt lên trên mặt tủ đầu giường, sau đó cúi người từ phía sau vòng tay qua ôm lấy Phương Chân Tâm, cúi đầu cắn nhẹ vào cổ cô nói:
"Mấy tấm ảnh kia em chuẩn bị từ khi nào vậy?"
Phương Chân Tâm đưa tay lên, nắm lấy cánh tay đang đặt trên ngực mình, gương mặt tươi cười trả lời: "Một giờ."
Thực ra từ khi trở lại thành phố A, Phương Chân Tâm đã sai Bang Tam theo dõi nhất cử nhất động của hai mẹ con Từ Ngọc.
Cô nhớ có câu trong cuộc đấu ngầm ai nắm giữ bí mật đối phương sẽ là người chiến thắng, quả nhiên người xưa nói không bao giờ sai, lần này kết quả thu được tuy không lớn, nhưng cũng đủ gây ra sóng gió cho cuộc sống hôn nhân của Phương Minh Ngọc.
Mỗi bước đi dần dần dồn bọn họ vào chân tường.
Kỷ Vĩnh Đông thay đổi tư thế, ôm Phương Chân Tâm ngồi trên đùi mình, ân cần nhìn cô đầy thưởng thức.
"Em chỉnh chết cô ta rồi."
Ngón tay Phương Chân Tâm vẽ vòng tròn quanh ngực Kỷ Vĩnh Đông, bộ dáng mê người quyến rũ mở lời.
"Sao nào? Anh đang cảm thấy tiếc vì không có mình trong đó hả."
Phương Chân Tâm nhớ trước đây Kỷ Vĩnh Đông từng nói: Phương Minh Ngọc đáng yêu hơn cô, ánh mắt của anh lúc đó cực kỳ hung dữ, có vẻ như cô không giữa đường chắn ngang, người anh lấy làm vợ sẽ là cô ta vậy.
"Sao có thể, anh mới không thèm cô ta."
Kỷ Vĩnh Đông bắt lấy bàn tay chạy loạn trên ngực mình, đưa tới miệng hôn.
Trong tim anh hiện tại và cả sau này nữa ngoài cô ra không còn ai khác, có thể trước đây anh nhìn Phương Minh Ngọc thấy thuận mắt, nhưng tuyệt đối không có chút tình cảm nào với cô ta cả.
"Ồ, em lại không thấy vậy." Phương Chân Tâm lắc đầu tỏ vẻ không tin tưởng.
Tay Kỷ Vĩnh Đông nhéo eo Phương Chân Tâm, hơi thở nóng hổi phả vào mặt cô: "Lòng anh còn trắng hơn cả dùng thuốc tẩy đấy."
Câu vừa dứt, anh liền cúi đầu hôn cô.
Lúc mới đầu nụ hôn đó rất thuần khiết, nhẹ nhàng như những cơn mưa xuân, thời gian qua đi động tác dần thay đổi, Kỷ Vĩnh Đông điên cuồng xâm lấn vào khoang miệng Phương Chân Tâm, chiếc lưỡi khuấy đảo mọi ngóc ngách.
Phương Chân Tâm toàn thân căng thẳng, hít thở một cách khó khăn, bàn tay cô đặt trên ngực anh, dùng lực đẩy ra.
Động tác đó thành công giúp Phương Chân Tâm lấy lại luồng không khí khan hiếm, Kỷ Vĩnh Đông đang lúc hưng phấn lại bị người nào đó ngăn cản, đôi mắt vẩn đục nhìn cô một cách khó hiểu.
"Em không thở được." Phương Chân Tâm cười ngượng giả thích.
Kỷ Vĩnh Đông giở khóc giở cười, phải làm bao nhiêu lần nữa cô mới biết cách điều chỉnh hơi thở được đây?
Bàn tay mang dục vọng nóng rực của Kỷ Vĩnh Đông không buông tha, sờ soạng mông Phương Chân Tâm, oán trách nói: "Cô Phương, em không thấy chúng ta đang rất lãng mạn sao?"
"Anh dịu dàng với em được không? Như trong phim đấy, cho người xem có cảm giác rất dễ chịu." Lần nào hôn xong môi cô cũng sưng tấy khó chịu không thôi, Phương Chân Tâm cắn môi biện minh.
"Em còn dám xem người đàn ông khác hôn?"
Nghe lời Phương Chân Tâm nói, sắc mặt Kỷ Vĩnh Đông đen như đít nồi, kỹ năng anh chưa đủ tốt sao? Người phụ nữ này thật to gan ở bên anh còn nhớ tới nụ hôn của người đàn ông khác.
Anh nghiêng người đè cô xuống dưới thân, cảnh cáo: "Sau này không được xem mấy thứ linh tinh đó nữa."
Phim ảnh làm ra để lừa người khác, ngoài đời thử hỏi mấy ai quân tử khi ở trên giường? Trừ khi là tên yếu ớt không có khả năng.
Thấy Phương Chân Tâm im lặng, Kỷ Vĩnh Đông hài lòng, khóe nhếch lên tạo một đường vòng cung đẹp mắt, bàn tay luồn vào trong áo ngủ ôm trọn bầu ngực căng mềm, cùng lúc cúi đầu hôn vào cổ cô.
Phương Chân Tâm biết thường là những người lắm lời đều có kết cục không tốt, nên biết điều khóa miệng lại, hai mắt mở to nhìn bóng đèn chùm trên trần nhà.
Nhưng bất động chưa được bao lâu, dưới kỹ năng trời phú của Kỷ Vĩnh Đông, Phương Chân Tâm bắt đầu không làm chủ cơ thể mình, thanh âm êm ái từ trong cổ họng phát ra.
"Ừm..."
Tiếng thở dốc lọt vào tai, ánh mắt Kỷ Vĩnh Đông tà mị xoa má Phương Chân Tâm khẽ cười, sau đó nhanh chóng lột sạch quần áo hai người, cơ thể cường tráng không gì che chắn lần nữa áp lên người Phương Chân Tâm.
"Anh yêu em." Kỷ Vĩnh Đông ghé sát bên tai Phương Chân Tâm thì thầm, động thân đưa vật nóng hổi, tách từng thớ thịt đi sâu vào bên trong nơi non cốc trù phú.
Đầu óc Phương Chân Tâm mơ hồ, ý thức thoáng cái đã tan biến hết, chỉ còn lại cảm giác nâng nâng vui sướng mà Kỷ Vĩnh Đông đem lại, cô vòng chân ôm đùi anh, khiến nơi giao nhau càng thêm khít chặt.
Hai thân thể cùng hòa quyện, đưa nhau tới đỉnh điểm của hạnh phúc.
Thế giới muôn màu muôn vẻ, nơi yên bình nơi ồn ào.
Trong một khu phố nào đó, trên tầng hai của một căn biệt thự tiếng cốc chén va vào sàn nhà tạo thành những âm thanh nghe sởn gai ốc.
Hàng bị trả lại Phương Minh Ngọc vẫn mặc chiếc váy cưới trên người, phát tiết xong mệt lả ngồi bệt dưới nền nhà.
Từ Ngọc giải quyết mớ hỗn độn trong hôn lễ trở lại, vừa mở cửa ra hình ảnh con gái thương tâm ngồi dưới nền gạch lạnh lẽo, cùng vô số mảnh vỡ thủy tinh xung quanh làm cho hoảng sợ.
"Minh Ngọc." Bà ta vội vã bước đến xem thử con gái có bị thương chỗ nào không?
"Mẹ con phải làm thế nào đây?" Phương Minh Ngọc thấy mẹ, bao nhiêu ấm ức trong lòng mang ra hết, khóc lóc hỏi.
"Mẹ có cách nhưng con phải hy sinh một chút, mẹ tin chắc nó sẽ không nhẫn tâm khi thấy con khổ sở." Từ Ngọc ôm con gái vào lòng, hiền dịu an ủi, vạch kế hoạch.
Từ Ngọc nghĩ với tình hình lúc này chỉ còn cách dùng khổ nhục kế, tự làm đau bản thân để đổi lại lòng thương xót từ kẻ khác.
"Ý mẹ là?" Phương Minh Ngọc lau nước mắt, ngồi thẳng dậy.
Cô ta chưa bao giờ thích Lâm Tứ Hải, nhưng bị hủy hôn lễ thì quá mất mặt rồi, tiếng xấu đồn xa ai còn dám lấy cô ta nữa? Bây giờ chỉ cần bước được chân vào cửa nhà họ Lâm làm gì cô ta cũng chấp nhận.
"Cắt tay giả tự sát." Từ Ngọc lập tức lên tiếng.
"Cách này được không? Mẹ xem thái độ lão già Lâm Chấn Long đấy." Phương Minh Ngọc nhìn xuống cổ tay mình, chưa gì đã có cảm giác đau rồi, nếu như làm đến mức đó vẫn chưa được thì sao?
Gương mặt Từ Ngọc đầy mưu mô nói: "Mẹ khẳng định là được, chỉ cần Lâm Tứ Hải bằng lòng tha thứ cho con, mọi chuyện còn lại mẹ đã suy tính cả rồi."
Kế hoạch đã có, hai mẹ con bà ta gấp rút chuẩn bị.
Phương Minh Ngọc cầm con dao sắc trên tay run run hồi lâu chưa có can đảm cắt xuống.
"Mẹ phải làm thật sao? Bôi son vào được mà."
"Mẹ không muốn con bị thương, nhưng nếu không làm thật sẽ rất nhanh bị phát hiện, cổ tay là nơi không che mãi được." Từ Ngọc buồn bã lắc đầu.
Lâm Tứ Hải không ngốc, nếu không làm thật sớm muộn gì cậu ta cũng phát hiện ra mẹ con họ nói dối, Từ Ngọc dùng lời lẽ ngon ngọt đánh lạc hướng Phương Minh Ngọc, nhân lúc cô ta không chú ý rạch một đường trên cổ tay.
Cảm giác đau sót truyền tới Phương Minh Ngọc đau đớn hét lên, Từ Ngọc vuốt ve đầu con gái: "Nhớ kỹ những thứ này là do con nghiệt chủng đó gây ra."
Bà ta nói xong lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Tứ Hải, còn hơn cả diễn viên lâu năm trong nghề thương tâm cầu xin: "Minh Ngọc cắt tay tự sát may mắn phát hiện kịp thời...!xin con tới bệnh viện thăm con bé được không?".