"Tút..
tút."
Người ta nói đàn ông vào buổi sáng tinh lực dồi dào quả không sai, cả một đêm dài Kỷ Vĩnh Đông ôm Phương Chân Tâm lăn lộn vẫn chưa đủ, trời còn chưa sáng đã nổi hứng tập thể dục trên giường.
Nghe tiếng chuông điện thoại, Phương Chân Tâm muốn vươn tay ra với lấy, nhưng lại bị Kỷ Vĩnh Đông cản lại.
"Kệ nó đi." Kỷ Vĩnh Đông nói xong, liền dùng đôi môi mình chặn không cho Phương Chân Tâm mở miệng phản đối.
Bàn tay to lớn ghim chặt tay cô xuống giường, thân thể đàn ông rắn chắc bủa vây không cho cô một tia hy vọng nào chạy thoát.
Nhạc chuông điện thoại hết hồi này lại sang hồi khác reo vang trên đỉnh đầu, Phương Chân Tâm sốt ruột nghiêng mặt đi tránh những nụ hôn cuồng nhiệt của Kỷ Vĩnh Đông, hét lên:
"Vĩnh Đông đừng làm loạn nữa, em mệt chết rồi."
Thấy Phương Chân Tâm tức giận, Kỷ Vĩnh Đông biết điều trèo xuống, giọng có chút mất hứng nói: "Được rồi em nghe điện thoại đi."
Cơ thể được tự do, Phương Chân Tâm lườm Kỷ Vĩnh Đông cảnh cáo, sau đó nhổm người cầm điện thoại đưa lên tai nghe máy.
"Chào buổi sáng cô Phương."
Đầu bên kia giọng nói đàn ông cợt nhả truyền đến, Phương Chân Tâm không muốn mất thời gian vào những câu từ thừa thãi, trực tiếp hỏi:
"Có chuyện gì vậy? Theo tôi biết anh không phải người lịch sự."
Băng Tam đứng ở góc hành lang bệnh viện, ngó người nhìn về căn phòng tự chọn 304, hớn hở nói:
"Chị gái cô đêm qua cắt tay tự sát...!đừng lo cô ta chưa chết, theo tôi thấy cô ta giả vờ thì đúng hơn."
Ánh mắt Phương Chân Tâm trở nên trầm mặc, suy nghĩ trong giây lát rồi lên tiếng: "Lâm Tứ Hải có tới không?"
"Có, cả đêm qua anh ta vẫn luôn ở đây."
"Tôi biết rồi." Nghe Bang Tam nói, Phương Chân Tâm tự nhiên cười khẩy, nhàn nhàn nói rồi tắt máy.
Quả là mưu kế thâm sâu khó lường, đến cách làm tổn thương bản thân như vậy cũng dám dùng, cô đã quá xem thường hai mẹ con bọn họ rồi.
"Sao vậy?" Ở bên cạnh nghe câu được câu không, lại thêm thái độ im lặng của vợ, Kỷ Vĩnh Đông luồn tay qua eo ôm Phương Chân Tâm dò hỏi.
"Đàn ông thật lạ, phụ nữ chỉ cần tỏ ra đáng thương một chút đã sa bẫy rồi." Phương Chân Tâm quay người lại, tựa vào ngực Kỷ Vĩnh Đông thở dài.
Phương Minh Ngọc gặp được người đàn ông yêu hết lòng như Lâm Tứ Hải coi như cô ta tốt số, biết trân trọng hay không còn tùy thuộc vào việc cô ta biết điểm dừng hay chưa?
"Đàn ông xấu xem vẻ bề ngoài, đàn ông tốt thương rồi yêu mà." Kỷ Vĩnh Đông cúi đầu hôn trán Kỷ Vĩnh Đông khẽ nói.
Đàn ông bọn anh ngoài cứng trong mềm, nên rất dễ bị phụ nữ dụ dỗ, không quan trọng cô ta hoàn cảnh ra sao, miễn đằng sau cô ta có một câu chuyện khiến người ta thương xót.
Anh cảm thấy mình và những người đàn ông kia chẳng khác nhau là bao, tình cảm giữa anh và cô ấy chính là loại mưa dầm thấm lâu, sống chung dưới một mái nhà, thấy được bỏ bọc cứng cỏi bên ngoài của Phương Chân Tâm chỉ là lớp ngụy trang cho một tâm hồn chịu nhiều tổn thương, dần dần anh hiểu cô ấy, oán hận ban đầu phai nhòa, trái tim theo đó bị cô ấy cướp đi mất.
Nhưng anh khẳng định bản thân không giống Lâm Tứ Hải, thiếu sự mạnh mẽ trong tình yêu.
Kỷ Vĩnh Đông nâng cằm Phương Chân Tâm lên, để cô đối mặt với mình.
"Nếu như một ngày nào đó anh phát hiện ra em phản bội, anh thề sẽ bắn chết em."
Phương Chân Tâm tươi cười đặt tay lên má Kỷ Vĩnh Đông nói:
"Anh đừng suy nghĩ hạn hẹp như vậy, con người mà gặp được đối tượng tốt hơn phải thử chứ."
Lời Phương Chân Tâm nói khiến sắc mặt đen xì khó coi, bàn tay chụp lấy một bên ngực sữa bóp mạnh, thanh âm phát ra mang đầy kiêu ngạo.
"Em có đi mòn gót chân cũng không tìm được người đàn ông nào hoàn hảo như anh, cho dù có thật thì anh ta cũng không yêu em bằng anh."
"Em đùa thôi, anh nhẹ tay chút đi." Người nào đó ôn nhu chưa đầy một giây đã bắt đầu như hổ báo xông tới, Phương Chân Tâm sợ hãi vội vàng cầu xin.
Kỷ Vĩnh Đông gặm cắn ở phần cổ xong, từ từ di chuyển xuống phía dưới há mồm ngậm nụ hoa sưng đỏ vào miệng, bàn tay không hề rảnh rỗi trêu ghẹo nơi tư mật.
Sau một hồi anh tách một chân cô ra đặt lên eo mình, cúi đầu áp sát mặt cô nhả hơi: "Muộn rồi, đầu em có tư tưởng không chung thủy, anh phải triệt để bóp chết nó."
"Ừm..." Kết thúc từ cuối cũng là lúc vật nóng bỏng đi sâu vào bên trong, cổ họng Phương Chân Tâm khẽ phát ra tiếng, phần hông vì anh mà cong lên.
Cô hiểu thế nào là đau khổ khi bị phản bội, nên sẽ không bao giờ mang niềm đau đó tới cho người khác, cuộc sống này đâu chỉ có những dục vọng nam nữ thường tình, còn nhiều thứ khác quan trọng hơn.
Đến giai đoạn cao trào, Kỷ Vĩnh Đông luật động nhanh hơn, đâm vào nơi sâu thẳm nhất, rên một tiếng rồi bán ra tinh hoa nóng bỏng.
Tư vị nam nữ ngập tràn trong không khí, Kỷ Vĩnh Đông nằm xuống giường ôm cô.
"Vị trí của em ở công ty anh vẫn để trống, khi nào em muốn quay lại đều có thể."
Phương Chân Tâm nằm lặng im lắng nghe anh nói, tính nhẩm cô đã nghỉ việc được vài tháng rồi, đã đến lúc đưa bản thân quay lại quỹ đạo ban đầu, cô không khách sáo gật đầu.
Ôm nhau nằm nghỉ ngơi một lúc, Kỷ Vĩnh Đông ôm Phương Chân Tâm cùng đi vào nhà tắm, dùng nước nóng rửa sạch sẽ cơ thể bết dính, sau đó xuống dưới nhà ăn sáng.
Phương Chân Tâm ngồi vào bàn ăn mới để ý tới thời gian, cô giật mình khi biết hiện tại đã gần 11 giờ trưa. Tự nhiên cô phát hiện ra có một điểm rất đáng ngờ, hướng tầm nhìn về phía thím Trần thắc mắc, bình thường thím ấy đều gọi bọn họ xuống ăn sáng mà?
Cô đưa mắt nhìn bên cạnh tìm câu trả lời, Kỷ Vĩnh Đông như đọc được suy nghĩ trong đầu Phương Chân Tâm, nở nụ cười tươi rói thì thầm: "Thím ấy là người từng trải rất hiểu chuyện đó."
Phương Chân Tâm nhăn mặt không tin tưởng, cô đâu phải dâu mới về nhà chồng, sống nhà họ Kỷ cả năm trời rồi mà.
Đáy mắt Kỷ Vĩnh Đông hiện tia che giấu, còn không phải vì lần trước thím ấy làm hỏng chuyện tốt bị anh mặt lạnh cho một ngày, may sao thím ấy cũng tinh ý hiểu được vấn đề, từ đó trở đi bọn họ không xuống nhà cũng không lên gọi nữa.
Tại bệnh viện
Không rõ Từ Ngọc cho Phương Minh Ngọc uống cái gì? Mà khiến cô ta ngủ suốt một đêm rồi thêm nửa ngày hôm sau nữa mới tỉnh dậy.
Thời gian đó Lâm Tứ Hải luôn ở bên giường bệnh tự trách, nghĩ vì mình quá lạnh nhạt không chịu lắng nghe, làm cô rơi vào bế tắc dẫn tới nghĩ quẩn.
"Tứ Hải." Đôi môi Phương Minh Ngọc trắng bệch khó khăn gọi.
Thấy cô ta đã tỉnh, Lâm Tứ Hải mừng rỡ vội vàng đứng lên: "Em khát nước không? Anh lấy nước cho em uống."
Phương Minh Ngọc đưa tay tháo kim truyền nước trên cổ tay, khóc lóc: "Sao mọi người không để em chết đi?"
"Minh Ngọc anh xin lỗi." Lâm Tứ Hải ngồi xuống giường kéo Phương Minh Ngọc ôm vào lòng, là tại anh ta ngu ngốc chỉ tin vào điều mắt thấy mà không chịu đi tìm hiểu, để suýt nữa đánh mất người thương.
Thời gian Phương Minh Ngọc hôn mê, một trong số những người đàn ông trên ảnh chụp cùng cô đã tới gặp anh ta nói rõ ràng mọi chuyện.
Anh ta kể mình được một người phụ nữ lạ mặt thuê tiếp cận Phương Minh Ngọc, tấm ảnh đó là do anh ta tự biên tự diễn nhân lúc cô ấy say rượu.
Do đó Lâm Tứ Hải suy luật hẳn những tấm còn lại cũng là Phương Chân Tâm giở trò.
"Tha thứ cho anh."
Phương Minh Ngọc đặt cằm vào vai Lâm Tứ Hải khịt khịt mũi, ở nơi anh ta không thấy được khóe miệng cong lên đắc ý..