Hai tháng sau, đầu mùa xuân...
Hoa lê nở rộ trắng xóa cả một góc trời, mùi hương thanh dịu theo cơn gió nhẹ bay lượn khắp nơi.
Trên tầng hai, cánh cửa sổ mở rộng, hứng những tia sáng mặt trời, nhờ đó mà cả gian phòng tràn đầy năng lượng tươi mới.
Phương Chân Tâm ngồi trước bàn làm việc, cẩn thận mở gói bưu phẩm mới nhận được sáng nay ra xem.
Bên trong lớp giấy được gói kỹ lưỡng, chỉ có duy nhất một bức ảnh nhỏ chụp phong cảnh dòng sông uốn lượn bên ngọn núi.
Cô đưa tay đặt lên mặt tấm ảnh, khóe môi khẽ nở nụ cười ấm áp, tuy trên gói bưu phẩm không hề ghi tên người gửi, nhưng cô biết người đó hẳn là cha mình.
Thế là bố đã rời thành phố A được hai tháng rồi, thời gian không ngờ lại trôi nhanh đến thế.
"Em xem gì vậy?"
Kỷ Vĩnh Đông từ phòng tắm bước ra, trên người tỏa ra hương bạc hà mát lạnh, ở sau lưng khom người ôm lấy Phương Chân Tâm, giọng ôn nhu hỏi.
"Bố gửi." Đầu Phương Chân Tâm hơi xoay sang, chạm má mình vào má Kỷ Vĩnh Đông, đồng thời giơ cao tấm ảnh cho anh thấy rõ hơn.
Kỷ Vĩnh Đông cúi đầu hôn xuống bả vai cô, nhìn bức ảnh nói: "Bố vẫn bình an, em có thể an tâm rồi."
"Dạ." Cô có thể tưởng tượng ra dáng vẻ bố khi đứng ở nơi này, chắc hẳn đây mới chính là cuộc sống ông hằng mong ước.
Anh buông Chân Tâm ra, đi đến trước mặt, ngồi lên mép bàn, đôi chân dài duỗi thẳng chạm xuống đất , nắm tay cô hào hứng nói:
"Hiếm mới có ngày thời tiết đẹp như hôm nay, chúng ta ra ngoài đi dạo nhé!"
Phương Chân Tâm đưa mắt nhìn sắc trời qua ô cửa sổ, hiếm hoi lắm mới có ngày nghỉ cuối tuần tâm trạng tốt như hôm nay, cùng anh dạo phố cũng không tồi.
Kỷ Vĩnh Đông muốn thử cảm giác yêu đương giống các cặp đôi bình thường khác, lái xe đưa Phương Chân Tâm tới hồ Vọng Nguyệt, một trong những nơi hẹn hò lý tưởng nhất thành phố A.
Chiếc xe dừng lại, theo động tác mở cửa phụ của Kỷ Vĩnh Đông, Phương Chân Tâm xuống xe.
Đôi lông mày thanh tú tự nhiên nhíu chặt, khắp nơi trên những bãi cỏ hay dọc bờ hồ đều có thể bắt gặp đôi nam nữ tình tứ bên nhau, cô nghi hoặc hỏi: "Anh chắc là ở đây chứ?"
Kỷ Vĩnh Đông ôm eo vợ gật đầu khẳng định.
"Anh nhớ có một câu lưu truyền, hai người yêu nhau cùng đi hết một vòng hồ Vọng Nguyệt, nhất định sẽ có được hạnh phúc viên mãn."
"Cái này anh cũng tin?" Phương Chân Tâm cười phá lên, cô không nghĩ chồng mình lại mê tín thế.
Đường đường là người thừa kế của một tập đoàn lớn, lại tin vào mấy câu lan truyền vớ vẩn trên mạng, nói ra ai tin được đây?
Thấy Phương Chân Tâm cười đến đỏ ửng cả mặt, Kỷ Vĩnh Đông gượng gạo tăng thêm lực trên eo cô, không được tự nhiên nói: "Em đừng cười nữa, được không?"
"Được, em không cười." Phương Chân Tâm mím môi cố nén cười, một lúc sau khi lấy lại dáng vẻ ban đầu cô nói đoạn:
"Em không tin mấy cái đấy, nhưng phong cảnh ở đây không tồi, có anh nữa càng trở nên đẹp hơn."
Lời vừa dứt, mặt người nào đó liền căng tràn hạnh phúc, nụ cười trên môi Kỷ Vĩnh Đông đậm sâu, đưa bàn tay mình ra chờ đợi.
Phương Chân Tâm phối hợp đặt tay mình vào đó, bàn tay anh to lớn bao lấy tay cô.
Hai người đạp lên từng ô gạch nhỏ chầm chậm bước đi dọc bờ hồ.
Một năm trong các mùa, phải nói ông trời đặc biệt chiếu cố mùa xuân, cây cối xanh tươi, sắc hoa nở rộ rực rỡ.
Hồ Vọng Nguyệt mang vẻ đẹp kiều diễm, được bao phủ bởi một màu sắc tươi tốt, màu xanh cây lá, cùng màu đỏ, vàng, tím của các loài hoa in xuống mặt hồ, tạo ra bức tranh tuyệt đẹp.
Luồng không khí thoáng mát khiến cơ thể cực kỳ thỏa mái, Phương Chân Tâm nhìn cặp đôi thiên nga trắng, tung tăng quấn quýt trên mặt hồ, quay đầu hỏi người bên cạnh.
"Thời niên thiếu của anh thế nào? Chắc hẳn trải qua không ít mối tình."
Bước chân Kỷ Vĩnh Đông ngừng lại, cười xòa: "Không có gì đặc biệt cả, em đừng thấy ông nội bây giờ thỏa mái mà nghĩ ông dễ tính, trước khi anh tốt nghiệp cấp ba, ông quản rất chặt, ngoài học ra không còn gì khác."
Còn về chuyện tình cảm nói chưa từng thích một ai thì rất khó tin, nhưng anh không có trải qua mối tình nào đặc biệt cả, chủ yếu tình cảm đơn phương xuất phát từ một phía, chưa đủ lớn đã vỡ tan rồi.
"Nhàm chán vậy sao?"
Kỷ Vĩnh Đông nổi ghen tuông, lườm cô một cái: "Ai như em nhỏ không lo học, sớm ngày nghĩ tới chuyện yêu đương."
Cô nghiêm túc học được sao? Ngoài ở trường ra, làm gì có chuyện mẹ con Từ Ngọc để cô yên ổn học bài, bọn họ còn mong cô sớm thất học kia, may ý chí cô vững vàng, nếu không giờ này lưu lạc phương nào chẳng hay nữa.
Vừa dứt mạch suy nghĩ, trong mắt liền xuất hiện bóng dáng không thể nào quen thuộc hơn.
Phương Chân Tâm nghĩ người thiêng như Phương Minh Ngọc, lúc chết châm lửa đốt rác cũng lên được đấy, không nhắc đến thì thôi, vừa nói tới cô ta hiện hồn ngay được.
"Thì ra cũng có người mê tín giống anh." Phương Chân Tâm ghé sát tai Kỷ Vĩnh Đông thì thầm.
Kỷ Vĩnh Đông nhìn theo hướng cô chỉ, cười nhạt.
Cùng lúc đó, Phương Minh Ngọc ở phía bên kia phát hiện ra hai người Phương Chân Tâm, dáng vẻ nũng nịu nháy mắt đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt hằn học, chướng khí.
Phương Chân Tâm không mấy quan tâm đến thái độ cô ta, đôi mắt lướt qua người cô ta rồi nhanh chóng rời đi, lâu ngày không gặp Phương Minh Ngọc béo lên thì phải, thân thể có vẻ mũm mĩm chứ không gầy gò như trước.
Lâm Tứ Hải vốn đã không thân thiết với vợ chồng Kỷ Vĩnh Đông, lại thêm chuyện Phương Chân Tâm đăng ảnh phá hỏng hôn lễ của anh ta nữa, sinh ra không có cảm tình tốt, gật đầu qua loa coi như chào hỏi rồi đỡ Phương Minh Ngọc đi qua.
Nhưng Phương Minh Ngọc lại không muốn yên bình, cứ thích ra oai nói mấy câu châm chọc, ánh mắt cô ta đặt trên người Phương Chân Tâm, thanh âm khiêu khích nói:
"Bảo sao đến đoạn này em ngửi thấy mùi gì đó không sạch sẽ."
Phương Chân Tâm cười khẩy, bản tính con người đúng là không thể thay đổi, cho dù thân phận có khác biệt.
Lời nói ra bị người ta coi như gió thoảng bên tai, Phương Minh Ngọc bực bội, đặt tầm mắt vào bụng Phương Chân Tâm, thấy nơi đó mấy năm rồi vẫn bằng phẳng, cô ta đắc ý ưỡn bụng:
"Tứ Hải con đói rồi, con nói muốn ba đưa đi ăn sườn non."
Phương Minh Ngọc nghe theo Từ Ngọc, giảm bớt thời gian mang thai, lừa Lâm Tứ Hải rằng đứa nhỏ trong bụng mang họ Lâm, thành công giải quyết mọi vấn đề trước đó, đường hoàng quay về làm Lâm thiếu phu nhân.
Từ khi biết Phương Minh Ngọc mang thai, không những Lâm Tứ Hải cưng chiều cô ta mà nhà họ Lâm cũng rất quan tâm, chăm sóc.
Mẹ phúc nhờ con quả không sai, hiện tại cô ta không khác gì hoàng hậu được người ta cung phụng.
Nghe cô ta nhắc đến con, Phương Chân Tâm mới để ý nhìn lại lần nữa.
Phương Minh Ngọc mặc chiếc váy dài rộng thùng thình, người ngoài nhìn vào sẽ không biết được cô ta đang có thai.
Phương Chân Tâm vỗ nhẹ mu bàn tay Kỷ Vĩnh Đông vu vơ nói:
"Vĩnh Đông anh yên tâm, em mà mang thai đứa nhỏ nhất định là con của anh."
Phương Minh Ngọc líu cả lưỡi, có tật giật mình mặt hầm hầm quay người: "Con tiện nhân, mày nói ai?"
"Cẩn thận." Lâm Tứ Hải kề kề bên cạnh, chẳng khác gì gà mẹ bảo vệ con, sợ cô ta không vui sẽ ảnh hưởng tới đứa nhỏ.
Anh ta hung hăng: "Kỷ thiếu quản vợ mình đi."
"Không quản được." Gương mặt Kỷ Vĩnh Đông thiếu đòn, ôm bả vai tiếp lời.
Lâm Tứ Hải mặt mày đen xì, biết mình không nói được lại, ôm cục tức ứ nghẹn nơi cổ họng, đỡ Phương Minh Ngọc đi xa.
Phương Chân Tâm dõi theo hướng hai người đó, thở dài.
Cô dám chắc một điều, không ai hiểu Phương Minh Ngọc bằng cô.
Đời sống cá nhân cô ta xưa nay cực buông thả, đứa nhỏ trong bụng cô ta là con Lâm Tứ Hải thì tốt, nếu không anh ta quá đáng thương rồi..