Mưa vẫn tí tách rơi, bầu trời đen kịt, không phân biệt được ngày hay đêm nữa.
Phương Chân Tâm nâng tay xem giờ, đã hơn năm giờ chiều mà chẳng thấy Kỷ Vĩnh Đông gọi cô về.
Đồng nghiệp trong phòng lần lượt ra về, cuối cùng chỉ còn mình cô ngồi đó.
Cô thẫn người trong giây lát, rồi xách túi ra ngoài, nhấn nút thang máy đi lên trên.
"Xin chào tôi tới gặp Kỷ phó tổng."
"Kỷ phó không có trong phòng, anh ấy đi họp vẫn chưa về."
Phương Chân Tâm nghe thư ký nói vậy, gương mặt thoáng hiện vẻ ủ rũ, lịch sự cười mỉm cảm ơn, rồi quay người rời đi.
Đúng lúc này Ngô Khiêm từ thang máy bước ra, anh ta thấy Chân Tâm liền hiểu ra vấn đề, lên tiếng nói.
"Cô Phương có muốn vào phòng đợi không?"
Cô tất nhiên là muốn rồi.
Ánh mắt Phương Chân Tâm lay động, không nghĩ ngợi nhiều đi theo thư ký Ngô.
Ngô Khiêm chờ Phương Chân Tâm vào phòng, sắp xếp người mang nước cho cô, sau đó dặn dò nhóm thư ký:
"Lần sau cô ấy tới nếu không có khách, các cô để cô ấy vào."
Hai cô thư ký nghi hoặc nhìn nhau, không rõ đối phương và vị Kỷ tổng lãnh đạm đã có vợ quan hệ thế nào? Mà được đãi ngộ lớn vậy?
Đã qua nửa giờ, Phương Chân Tâm cafe nữ thư ký đem vào cô đã uống cạn, cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm chạp.
Cô buồn chán rời bàn tiếp khách đi đi lại lại trong phòng.
Cô lấy xuống một quyển sách trên giá, đem lại bàn ngồi đọc nhằm giết thời gian.
Lật qua vài trang, cơn buồn ngủ không biết từ đâu kéo đến, cô căng mắt cố khiến cho mình tỉnh táo, cuối cùng thiếp đi lúc nào không hay.
Kỷ Vĩnh Đông tan họp quay lại, mở cửa ra đập vào mắt anh là hình ảnh mèo nhỏ đáng yêu cuộn tròn ngủ say trên sofa.
Rãnh cười trên mặt hằn sâu, anh nhẹ chân đến gần, quỳ gối dưới sàn nhà, dùng mu bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve má cô.
Như cảm nhận được có người đang trêu chọc mình, Phương Chân Tâm cựa mình, mơ màng mở mắt.
Trước mắt cô là gương mặt rạng ngời cùng vẻ đẹp vô thực, hai mắt cô mở to ngây người, yên lặng ngắm nhìn anh.
"Làm em thức giấc hả?"
Khuôn miệng Kỷ Vĩnh Đông rất đẹp, khi cười rộ lên để lộ ra hàm răng trắng đều.
Phương Chân Tâm cảm giác tim mình đập nhanh hơn, hồi lâu mới lấy lại được lý trí chống tay ngồi dậy.
"Anh còn làm việc nữa không?"
"Hôm nay tới đây thôi." Kỷ Vĩnh Đông thay đổi tư thế, đứng dậy đặt mông ngồi cạnh Phương Chân Tâm, vòng tay ôm cô nhỏ giọng thầm thì bên tai: "Về nhà với em."
"Nhưng mà..." Phương Chân Tâm nghe Ngô Khiêm nói ban lãnh đạo công ty đêm nay có lẽ thức trắng, anh về cùng cô liệu có ổn không?
Kỷ Vĩnh Đông nghiêng đầu hôn nhẹ lên vành tai cô, thản nhiên nói: "Có bố với ông nội rồi, họ đâu có vợ về nhà muộn cũng không sao?"
Phương Chân Tâm tròn mắt, câu này anh cũng nói được ra khỏi mồm sao? Có đứa con, cháu nào như anh không?
"Ừ..."
Cơ thể cô bỗng nhiên tê dại, Phương Chân Tâm không kiềm được phát ra thanh âm nỉ non.
Vành tai đỏ ửng, người nào đó không ngừng trêu đùa, đầu lưỡi lượn qua lượn lại.
Bàn tay anh luồn vào gáy cô, đôi môi mơn trớn từ tai đến má rồi dừng lại ở đôi môi anh đào.
Đôi môi hai người tách ra, Kỷ Vĩnh Đông hài lòng nhìn lớp nước mỏng manh trên môi cô.
"Về thôi."
Nhìn dáng vẻ Kỷ Vĩnh Đông hiện tại không khác gì thường ngày, Phương Chân Tâm nhìn đến vài lần vẫn không phát hiện ra dấu tích lo toan hiện diện trên gương mặt anh.
Thực sự không có vấn đề gì nghiêm trọng chứ?
Màn đêm buông xuống, Phương Chân Tâm nằm trên giường lúc lâu vẫn chưa tài nào ngủ được, cô sợ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của Vĩnh Đông, buông tay đặt trên eo anh ra, nhích người ra xa, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mưa suốt cả ngày, ánh đèn điện mờ ảo ngoài cửa là nguồn sáng duy nhất lúc này, cô có chút nhớ nhung những ánh sao đêm lấp lánh.
Cả người bỗng được bao lấy, hơi thở ấm áp phả vào sau gáy, giọng nói khàn khàn khẽ vang giữa đêm tối.
"Khó ngủ sao?"
Kỷ Vĩnh Đông xoay người Phương Chân Tâm lại, đối diện với mình, tia sáng tỏa ra từ bóng đèn ngủ hắt lên gương mặt xinh đẹp của cô, làm cho dục vọng mới hạ bắt đầu dục dịch.
Anh nâng tay vén lọn tóc lòa xòa bên má cô ra sau tai, đôi mắt đen láy trong đêm tối dịu dàng nồng ấm vây chặt lấy cô.
"Vĩnh Đông hình như bố với ông chưa về." Phương Chân Tâm đặt tay lên ngực anh ngước mặt thì thào.
"Em vì chuyện này mà khó ngủ? Không phải tại em, làm kinh doanh mà phải có sóng gió chứ? Hơn nữa anh khẳng định Kỷ Thị làm ăn trong sạch, đóng thuế đầy đủ."
Kỷ Vĩnh Đông nhéo má cô cười cười, sau đó tay nhích xuống đặt lên ngực cô, tứ sâu xa thì thầm.
"Nếu em đã không ngủ được, chúng ta làm việc phân tán suy nghĩ đi."
"Em không có tâm trạng." Phương Chân Tâm đề phòng đẩy tay anh ra, lúc nào rồi còn có lòng làm mấy cái việc tốn sức ấy.
"Anh có." Kỷ Vĩnh Đông lật người nằm đè lên người cô, phong thái ngông cuồng mở miệng: "Sợ gì trời không sập được đâu, cùng lắm thì kéo vài người chịu khổ cùng, sao đâu."
Tiếng lòng Phương Chân Tâm âm thầm lên án, người sinh ra đã ngậm thìa vàng, cơm không nấu nhà không dọn như anh, chịu được khổ sao?
"Cảm ơn cậu, lát mình qua."
Sau khi bị Kỷ Vĩnh Đông hành hạ, quả thật đầu óc Phương Chân Tâm thanh tịnh hơn nhiều, ngủ một mạch đến tận sáng.
Dụi dụi mở ngồi dậy, nơi cửa phụ dẫn ra ban công, Kỷ Vĩnh Đông quay lưng lại phía cô, hình như đang nói chuyện điện thoại với ai đó.
Kỷ Vĩnh Đông kết thúc cuộc gọi, xoay người lại thấy Phương Chân Tâm ngây ngốc nhìn mình, anh cười ôn nhu: "Chào buổi sáng."
"Anh nói chuyện với ai vậy?" Kỷ Vĩnh Đông để âm lượng khá to, ở khoảng cách xa cô có thể nghe được cả giọng nói đầu bên kia.
Bọn họ nói chuyện trong lúc cô ngủ, nên không rõ nội dung là gì? Nhưng cô chắc chắn đó là phụ nữ.
Người nào mà rảnh rỗi vậy, bình minh vừa ló rạng đã gọi cho anh?
"Tuệ San gọi anh." Kỷ Vĩnh Đông trả lời cô xong liền đi lại giường ngồi xuống, chăm chú chờ xem phản ứng của cô.
Nhưng chưa được vài giây, anh không thiếu nghị lực mở miệng:
"Đã có kết quả siêu âm của Phương Minh Ngọc rồi, cô ấy gọi anh qua đấy."
Trước khi lấy vợ Kỷ Vĩnh Đông không sợ trời không sợ đất, sau khi lấy vợ sợ nhất Chân Tâm ghen.
Tuy dáng vẻ cô ghen tuông rất đáng yêu, nhưng anh lại không nhẫn tâm để cô đau lòng.
"Thế nào?" Nghe anh nhắc đến Phương Minh Ngọc, mặt cô tươi tỉnh hẳn, hào hứng hỏi chuyện.
"Đúng như chúng ta đoán, nhưng anh sẽ không cho nhà họ Lâm biết bây giờ đâu, chờ bọn họ thân bại danh liệt lúc ấy nói ra mới thú vị." Khi đó ông ta đau lòng biết bao, đứa cháu mình dốc sức muốn đòi công bằng, vì nó mà mất hết tất cả, lại không phải là máu mủ của mình.
"Anh tính..." Phương Chân Tâm giật mình, trong đầu anh đang tính toán gì đây?
"Đây là do bọn họ đáng phải chịu, ai bảo con trai ông ta làm em hoảng sợ." Giọng Kỷ Vĩnh Đông đầy kiêu ngạo cùng tự tin, cái sai của ông ta chính là quá xem trọng bản thân, coi thường người khác: "Anh điều tra được ông ta có rất nhiều tài sản không rõ nguồn gốc, xã hội này không ai trong sạch cả."
Chặt đứt nhà họ Lâm, cũng chặt đứt sợi dây hy vọng mà Từ Ngọc cố bám víu.
Nước sông không phạm nước giếng đây đều do bọn họ tự mình trút lấy..