Mấy tiết học sau đó và cả tiết học buổi chiều qua đi trong sự thấp thỏm không yên của tôi.
Quốc Bảo lại tiếp tục bình học, còn tôi thì cũng thảm không kém, bị ghi bỏ một tiết.
Cũng may tiết ấy chẳng có gì, nếu không thì đúng là bách nhục!
Hẹn Thủy ra ngoài trả điện thoại, tôi từ chối lời mời cùng nhau ăn trưa của cô nàng.
Tôi vốn dĩ luôn ngồi một mình, tự dưng hôm nay có bạn ngồi chung thì chẳng phải dễ gây sự chú ý lắm à? Với lại tôi bị chĩa mũi dùi là đủ rồi, tôi muốn để Thủy yên lặng trong bóng tối.
Cô bạn sẽ là con át chủ bài chuyên dùng để quay phim, chụp ảnh, làm nhân chứng..
người quan trọng như cậy mà để lộ ra ngoài chẳng phải ngu ngốc lắm hay sao?
Thủy có vẻ không hiểu ý tôi lắm, nhưng tôi không giải thích ngay mà chỉ dúi trả điện thoại rồi đi luôn.
Nội dung kế hoạch đã có sẵn trong phần tin nhắn của cô bạn rồi, một chút nữa Thủy mở máy ra là sẽ nhìn thấy và hiểu hết ngay.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi, sau khi về lớp Thủy đã nhắn cho tôi một cái tin với nội dung đơn giản là "Ok!".
Đồng ý với tất cả những gì tôi vạch ra, chấp nhận cùng tham gia vào kế hoạch của tôi, trợ giúp tôi ngay khi có thể.
Có đồng minh cũng tốt, nhưng nguy cơ bị phát hiện bí mật cũng cao hơn nhiều, ví như chuyện đi làm thêm chẳng hạn.
Ờ ha, nói mới nhớ, Dịu cũng biết tôi đi làm thêm vậy mà nó lại không hé răng với bất kì người nào.
Giữ bí mật giúp cho tôi, vì chúng tôi đã từng là bạn thân hay vì thực chất nó vẫn còn coi tôi là bạn?
Chắc là tôi nên bỏ chút thời gian nói chuyện lại một cách nghiêm túc với Dịu về tất cả.
Có nhiều chuyện một khi đã qua đi thì không thể trở về được nữa, giống như chuyện của Thu Thủy và X..
Hiện tại dù họ có muốn nói chuyện cùng nhau dù chỉ một câu cũng không còn cơ hội.
*
Ngay khi trống tan tiết buổi chiều tôi lao ra nhà xe lấy xe về luôn.
Trời vẫn còn sáng, đường đông người như vậy..
nếu như có ai đó muốn chặn đánh tôi cũng không phải là điều dễ dàng đâu.
Nhưng trái với suy nghĩ của tôi, cả cung đường dài dằng dặc chẳng có ma nào thèm ngó ngàng đến tôi cả.
Chậc, đúng là cẩn thận thừa rồi, chắc là tôi có thể tạm tin lời thầy chủ nhiệm!
Loanh quanh dọn dẹp sau bếp, rửa chén đĩa sạch sẽ xong xuôi, tôi nhìn đồng hồ một cái rồi chuẩn bị đi đổ rác và ra về.
Đến giờ nghỉ dù tôi có muốn nán lại cũng không ai cho phép, cô Nguyệt hôm nay không ở đây nhưng kiểu gì cũng gọi chị quản lý "tống cổ" tôi đi.
Các anh chị nhân viên cũng rất tốt, người nào người nấy đều quan tâm tới quãng đường vắng vẻ tôi phải đi một mình.
Nhấc thùng rác lớn lên, tôi mở cửa sau đi về phía bãi tập kết rác ở gần cột đèn đầu ngõ.
Quán của cô Nguyệt một bên ở mặt đường còn cửa sau thông ra một con ngõ nhỏ dẫn vào một khu dân cư khá thưa thớt.
Cơ mà nói thưa thớt hình như hơi bị sai, lý do vì chỗ này toàn biệt thự.
Nhà nào nhà nấy mua mảnh đất thật lớn, xây một căn nhà to tổ chảng, sân vườn các kiểu cũng lớn đùng đùng, đi bộ khéo cả ngày không hết đất.
Vậy mới nói, tuy khu này rất rộng, nhưng lại chỉ thưa thớt vài ba căn nhà mà thôi.
Điểm tập kết rác ở cột đèn đầu ngõ, nghĩa là tôi sẽ phải đi ngược lại phía trên khoảng 100m cùng cái thùng rác này.
Không vấn đề gì hết, vì rác thải của cửa hàng cũng chỉ toàn đồ tái chế được nhẹ tênh tênh.
Vừa đi vừa huýt sáo, những cột đèn đường mang ánh sáng vàng vọt nhẹ nhàng bung tỏa khắp không gian.
Những hàng cây dài thật dài, những dãy hoa giấy, hoa tigon nở rộ, không khí nơi này thật thoáng đãng và thanh khiết..
bảo sao cô Nguyệt nói khu này chính là "điểm nóng" của thành phố, cô phải bỏ rất rất nhiều tiền mới có thể mua được mảnh đất mặt đường kia.
Nói thật, nếu tôi mà có tiền tôi cũng muốn mua đất ra đây ở, không gian đẹp, gần đường gần chợ, thích thứ gì có thứ nấy, cực kì tiện lợi!
"Mẹ nó! Đen vãi!" Giọng chửi tức tối vang ra từ ngõ ngách nào đó, xuyên thẳng vào tai làm thần kinh tôi căng thẳng hẳn lên.
Ôm chặt thùng rác trên tay, tôi lấm lét nhìn quanh, vừa nhìn, tốc độ chân đi càng nhanh "Nó chạy đâu rồi không biết, rõ là mình đã theo nó đến tận khu này!"
"Trốn nhanh như chuột!" Một người khác vừa nhổ nước bọt vừa chửi bậy "Còn bảo cái gì mà không có hứng đánh nhau? Chắc thấy anh em mình mười đứa nên sợ run lập cập rồi!"
"Chỗ này có quán bán bánh ngọt..
Có khi nào nó.."
"Ờ, thằng đấy thích bánh ngọt lắm, biết đâu.."
"Vào phá mẹ quán đi!"
"..."
Tiếng nói và tiếng bước chân xa dần, tự dưng tôi lại liên tưởng ngay đến một người chuyên đánh nhau và thích đồ ngọt: ấy là Quốc Bảo.
Nhưng nghe nói cậu ta đánh được cả trăm người cơ mà, như đại hiệp phim cổ trang ấy, sao giờ bọn này có mười đứa đã chạy mất rồi?
Chậc, kém như vậy chắc không phải Quốc Bảo đâu ha!
Thôi, nghĩ cho cậu ta chi, thứ tôi cần làm bây giờ là đổ rác và..
ối, chúng nó định phá quán cô Nguyệt! Chết mất, tôi phải về báo với cô Nguyệt chuyện này! Nếu chúng nó mà phá quán thì chúng tôi đều thảm mất!
"Chạy đâu thế?" Chưa kịp đổ rác, một bàn tay đã tóm lấy cổ tay tôi, giọng cười lạnh lẽo lạ hoắc đập vào tai như thể búa bổ xuống "Vừa hay gặp được mày ở đây!"
"Mẹ, đúng nó thật!" Tiếng reo vừa mừng vừa hận bật ra làm tôi thót tim.
Từ từ ngẩng đầu lên, điều tôi luôn phong trừ cuối cùng lại xảy ra rồi!
Hai tên này trong đám lúc chiều của Kiều Anh, và vui chưa, chính là hai bên giữ lấy tôi, bị tôi cho ăn nhiều lông quả mắt mèo nhất! Cảm giác của chúng nó thế nào chắc chắn không cần hỏi cũng đoán ra được: thấy tôi là điên tiết! Và hiện tại, trong lúc chúng nó điên nhất thì lại tóm được tôi! Chỗ vắng vẻ thế này..
Mẹ ơi, con chưa muốn chết!
"Kiều Anh vì mày mà hấp hối, mày nên đền tội đi!"
"Các anh nhầm tôi với ai rồi?" Tôi trợn mắt, giả giọng nhơn nhớt nói chậm "Xin lỗi, tôi không quen hai người!"
"Vẫn còn mặc đồng phục Yên Mỹ mà dám bảo không quen bọn tao?" Tên kia vẫn nắm chặt cổ tay tôi, xiết đến mức phát đau.
Chúng nó thô thiển nhìn chằm chằm mấy chỗ nhạy cảm của tôi sau đó phá ra cười với nhau "Nhân viên quán bán đồ ngọt? Ôi hay chưa, con này đi làm thêm!"
"Vãi! Đi làm thêm nữa, cưng không biết nội quy nhà trường cấm làm thêm à?" Gã ta cười hô hố, nháy tên bên cạnh.
Lập tức bàn tay nắm cổ tay tôi buông lỏng, chúng đưa tay vuốt vuốt sống lưng tôi theo kiểu gợi đòn cực kì "Cưng à, nếu không muốn bọn anh báo chuyện này lên cho giáo viên thì..
Á...!Con điên kia.."
Thì cái con khỉ!
Tôi lập tức tung hai túi rác ra hai bên, những rác rưởi bên trong ào ào tuôn ra, đổ ập lên mặt mũi và người hai tên khốn kiếp.
Co giò chạy trốn, vừa lúc từ phía đầu ngõ cũng có một đám người ào tới, tiếng bước chân rầm rập.
Vừa chạy, những tiếng hô vang "bắt lấy nó!" càng bay cao, bay xa mãi..
Có nghĩa là đám người kia không phá quán tôi nữa vì đã tìm được đối tượng rồi đúng không? May quá đi mất! Tự dưng tôi tò mò muốn xem mặt vị anh hùng hảo hán bên kia, nhưng nghĩ chính mình cũng đang bị săn nên đành cắm mặt mà chạy.
Thật nhanh, thật nhanh.
Trong lúc tôi đang miệt mài chạy trốn thì cổ áo đột ngột bị ai đó tóm lấy, nhấc bổng lên và ném vào một tấm đệm êm ấm vô cùng.
Tôi còn chưa kịp định hình bất kì điều gì, đã thấy bản thân đứng gọn trong lồng ngực một người.
Và quan trọng hơn, cả hai chúng tôi đều đã vào trong cổng một ngôi biệt thự, bỏ lại tất cả đám "kẻ săn mồi" sau cánh cửa dày rộng và an toàn.
Ngẩng mặt nhìn lên, trái tim nhỏ trong ngực vô cớ nhảy thình thịch, người đó cũng cúi xuống nhìn tôi, đôi mắt đen thăm thẳm sâu như đáy biển rộng.
Hương hoa thoang thoảng cùng mùi sữa tắm ngọt ngào trên thân thể người này khiến tâm trí tôi hoang mang lạ thường.
Mấp máy môi, tên người ấy bật khỏi miệng tôi một cách dịu dàng: "Quốc Bảo?".