Nàng quay đầu chỉ thấy thần sắc Cưu Minh Dạ nghiêm túc nhìn nàng nói:“Đi mau.”
Nàng lập tức để ý người kia và người vị đại thẩm nói mua củ cải hẳn là cùng một người, nàng bỏ tay hắn ra không hiểu hỏi:“Vì sao phải đi, hắn không phải người quen cũ sao? Có lẽ đang tới tìm ngươi cũng không chừng.”
“Là người có thù với ta phái hắn đến tìm ta!” Cưu Minh Dạ lần nửa giữ chặt nàng,“Đi nhanh thôi, hắn không phải người nhà họ Cưu.Nếu như bị hắn bắt được không chỉ nàng không thấy được Bạch Tú, sợ ngay cả ta cũng không được gặp lại!”
Có thể là bọn họ kéo nhau qua lại động tác quá lớn, đưa tới người bên ngoài chú ý, đang vội vàng cãi nhau cùng lão bản tiểu quán nam tử mua củ cải liếc mắt một cái liền thấy được bọn họ.
“Minh Dạ!” Hắn cũng không quản lão bản kia, xúc xắc trong tay cũng ném đi,xông qua đám người chạy đến chổ bọn họ.
Thẩm Lạc Hà hoàn toàn không có thời gian hỏi chuyện là như thế nào, hết thảy động tác đều là phản ứng theo bản năng trước tiên, đối mặt với người xa lạ đang chạy tới, nàng một phen nắm chặt tay Cưu Minh Dạ, so với hắn chạy còn nhanh hơn.
Phía sau người nọ đang đuổi hăng say, hơn nữa tốc độ nhanh thần kỳ.
Thẩm Lạc Hà không rảnh bận tâm mặt khác, càng không ngừng kéo Cưu Minh Dạ chạy đi qua các đường khác nhau, một lòng một dạ thầm nghĩ làm sao thoát khỏi người đang chạy theo phía sau.
Bọn họ chạy qua hai con đường, người chạy phía sau khí thế chưa giảm phân nửa, nhưng thật ra ở đây không thể so chợ, không có đám người ngăn cản thì càng khó thoát khỏi hắn.
Vốn định lợi dụng địa hình quen thuộc tìm một chỗ trốn đi,nhưng phía sau đuổi đến quá gấp, ngay cả thời gian suy nghĩ cũng không có,Thẩm Lạc Hà đang chạy, liếc mắt một cái liền nhìn thấy phía trước có một quầy hàng nhỏ bán hoa quả.Khi chạy đến quầy hàng tùy tiện nắm lấy một con dao nhỏ cắt hoa quả, quay người nhắm vị trí người đang đuổi theo.
Cưu Minh Dạ vừa thấy động tác của nàng, quả thực muốn dùng quá sợ hãi để hình dung,“Không cần phi đao vào hắn nha!”
“Hắn còn đang đuổi theo !” Hắn không phải hy vọng không bị người này bắt sao?
Thẩm Lạc Hà nghĩ đến những điều lo lắng hắn nói cảm thấy trầm xuống, mặt khác đã đem đao trong tay phóng tới.
Cưu Minh Dạ nghĩ ngăn chặn nhưng động tác không nhanh hơn nàng, mắt thấy tiểu đao kia xoay ở không trung phóng thẳng đến đối diện ngực nam tử ấy.
Xong rồi xong rồi, Thẩm Lạc Hà lúc này mới hối hận chính mình xúc động, nàng vốn nhắm chính là người bên cạnh hắn nha,nàng chỉ muốn hù dọa hắn thôi, nhưng bậy giờ lại như vậy thật là phiền toái a.
Nhưng ngay sau đó, nàng trợn mắt há hốc mồm chuyện gì đã xảy ra, ngay lúc đao kia sắp sửa phóng vào thân thể nam tử, trong nháy mắt người nọ thậm chí còn nắm chặt cây củ cải, chẳng qua ngón tay đưa về phía trước, hắn thế nhưng có thể dùng hai ngón tay kẹp lấy con dao kia!
Chẳng lẽ là tạp kỹ sao? Nhưng Thẩm Lạc Hà ngay cả thời gian tán thưởng cũng không có,người luyện tạp kỹ cho dù có thể có loại phản ứng nhanh nhẹn, cũng không có thể có loại sức lực này, người nam tử kia trong lúc giữ lấy con dao,nháy mắt phóng con dao ngược trở lại.
Loại chuyện này hoàn toàn ra ngoài thưởng thức, Thẩm Lạc Hà ngơ ngác ngay cả chạy cũng đã quên, chỉ thấy con dao kia đang phóng tới ngực mình.
Đây thật sự là hại người không được tự hại lại mình! Nàng rất bội phục chính mình còn có suy nghĩ như vậy, ngay lúc chờ đợi con dao đâm vào thân thể, bên người nàng không còn ai, đột nhiêu có cái gì từ trên cao đánh xuống, giống như tia chớp chém con dao phía trước xuống.
Lực đạo vô cùng mạnh mẽ, con dao kia bị đánh rớt xuống mặt đất, phát ra một tiếng “Loảng xoảng”.
Trời ạ, trời ạ! Thẩm Lạc Hà rốt cục nếm loại cảm giác chân mềm nhũn là như thế nào, nhìn con dao sáng loáng trên mặt đất, nàng thật có chút đứng không yên .
“Nàng không sao chứ?” Cánh tay của nàng bị người kéo đi, đồng thời mờ mịt nhìn về phía người nọ.
Cưu Minh Dạ nhíu mày lại, trong mắt có vài phần vội vàng, nàng lắc đầu, lúc này mới phát hiện hắn đang cằm đao của nàng.
Một đạo ngân quang, là hắn dùng đao của nàng chém sao?
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Chuyện tới hiện giờ, nàng dường như mới nhớ tới vấn đề này.
Ngoại trừ biết hắn là huynh của Cưu Bạch Tú ,ngoài ra nàng không biết gì về hắn hết.
Thời gian này cũng đủ cho nam tử hoa y đuổi theo đến chỗ bọn họ.
“Minh Dạ, ngươi chạy đến đây làm cái gì vậy?”
Trên mặt hoa y nam tử kia còn lộ vẻ cười, đã bị Cưu Minh Dạ hung hăng cho một quyền, bất quá hắn giống như quen bị như vậy, chỉ kêu thảm một tiếng sau đó bụm mặt ai oán nhìn hắn, hỏi:“Ngươi thình lình đánh ta làm gì? Cũng không thông báo một tiếng!”
“Thông báo còn gọi đánh ngươi sao? Ngươi không có việc gì phi đao loạn xạ làm cái gì!” Cưu Minh Dạ làm động tác đánh, một bàn tay khác thủy chung nắm cánh tay của nàng.
“Là nàng phi đao vào ta trước nha!”
“Nàng cũng không phải cố ý !”
“Ta cũng vậy phản ứng theo bản năng a!” Nam nhân kia nhìn hắn tức giận, cùng người gây sự với lão bản ban nãy hoàn toàn khác nhau,“Bạch Tú nói ngươi bị nữ mã tặc bắt, nữ nhân này lại kéo ngươi, ta đương nhiên nghĩ đến ngươi đang bị nàng bắt cóc! A, đương nhiên sau đó ta liền xác định sự tình không phải như vậy .” Hắn vội sửa miệng.
Cưu Minh Dạ chưa nguôi cơn tức nhưng thấy hắn nói vậy đành vỗ vỗ tay hắn, vừa nhìn sang Thẩm Lạc Hà.
Nàng nghe hai nam nhân này nói chuyện, đã biết hoa y nam tử này không đơn giản chỉ là người quen củ của Cưu Minh Dạ, nàng nhìn hai nam nhân nói:“Các ngươi không biết là bản thân rất khiến người ta chú ý sao? Có chuyện gì trở về rồi nói sau.”
Hoa y nam tử này tên là Thương Thủy Dao, là vị công tử tiếng tăm lừng lẫy của Thương Đại tướng quân, mà hắn và Cưu Minh Dạ cũng có nhiều năm giao tình trên chiến trường, có thể nói là vào sinh ra tử.
Cưu Minh Dạ gặp chuyện không may, vị Thương công tử này chủ động chạy đến Cưu gia, tiếp nhận nhiệm vụ tim kiếm Cưu Minh Dạ.Hắn đầu tiên là căn cứ theo Lão Lý cung cấp manh mối, tra ra mấy năm trước quả thật từng có bang mã tặc thường thường lui tới, nhưng nhóm người này đã bị quan phủ bao vây diệt trừ, tuy nói để bọn họ chạy mất nhưng sau này cũng không khó tung tích gì, hơn nữa thủ lĩnh đám mã tặc cũng không phải là nữ nhân.
“Ta một đường này thật sự là thiên tân vạn khổ a!” Thương Thủy Dao ngồi ở Thẩm gia, ngay cả uống nước cũng kể khổ.
Cưu Minh Dạ ôm bả vai đứng ở một bên nhìn hắn, trong lỗ mũi phun ra lãnh khí,“Thiên tân vạn khổ? Ngươi không phải rất thảnh thơi ở chợ mua cải củ sao?”
“Ta đêm qua mới đến nơi này, với lại lúc trước của chưa có tới nên thuận tiện di dạo một chút thôi……”
Thương Thủy Dao chột dạ nhìn hắn,“Bất quá phán đoán của ta là chính xác ,nếu không phải gặp ngươi, ta lúc trước còn đoán ngươi bị ác nhân gì bắt đi ,tại sao ngay cả tín hiệu cầu cứu cũng không có, cái này xem ra là ngươi không muốn đi thôi.”
Hắn có dụng ý khác liếc mắt nhìn Thẩm Lạc Hà đứng một bên, nhưng lúc này nàng hoàn toàn không rãnh quản người khác, dù sao cũng đã quen .
Danh tiếng Cưu gia lớn như vậy nhưng nàng chưa từng nghe qua ngoài Cưu Bạch Tú còn có một công tử khác, vốn tưởng rằng Cưu Minh Dạ bất quá là gia đình có thế lực cho nên ăn chơi trác táng, thì ra không ai biết tên hắn, là vì hắn căn bản không ở trong kinh phải ra biên quan đánh giặc.
Vậy hắn nhất định có bản lãnh, Cưu gia có hai thiếu gia, một người trị bệnh cứu người, một người bảo vệ quốc gia mà nàng lại không tin hắn, cảm thấy hắn không tốt như vậy,thay nàng xin Cưu Bạch Tú giúp đỡ.
Thật ra vừa rồi thấy hắn chém con đao kia,nàng biết nếu hắn muốn chạy nàng giữ cũng không được? Nhưng hắn lại chịu ở lại đây.
Là thấy nàng đáng thương sao? Đáng thương một nữ nhân lại trúng loại độc này ại phải đề phòng huynh đệ tâm thuật bất chính,còn phải lo cuộc sống của huynh đệ trong bang.
“Nàng tại sao không đuổi hắn đi, còn mời hắn vào nhà?” Đi ở trong viện, Cưu Minh Dạ đi theo bên người nàng hỏi.
“Là chuyện ta an bài hắn ở đông sương sao? Hắn là huynh đệ sinh tử của ngươi mà.”
“Hắn chính là quỷ đòi nợ đáng sợ thôi.”
“Ngươi không muốn quay về tiền tuyến sao?”
Thương Thủy Dao đến tìm hắn,không phải muốn đưa hắn về Cưu gia mà muốn trực tiếp đưa hắn đi tiền tuyến,hắn đuổi theo hắn không rời,Cưu Minh Dạ thấy hắn mới có thể đau đầu như vậy.
“Tiền tuyến hiện tại đã yên ổn, trở về làm cái gì? Ta muốn ung dung sống mỗi ngày nha! Ta vốn chính là nhân sĩ biên ngoại, cũng không thật sự muốn gia nhập quân tịch, cuộc sống nhàn rỗi rất tốt có thể ngắm hoa ngắm cỏ,tìm một số đồ chơi mới mẻ,rãnh rỗi có thể tản bộ trong vườn hoa!”
Thẩm Lạc Hà dừng bước,Cưu Minh Dạ kỳ quái nhìn nàng, nàng suy nghĩ rồi nói:“Ngươi dường như lần đầu nói việc nhà với ta .”
“Có sao?” Cưu Minh Dạ cũng sửng sốt,“Là bởi vì nàng không có hứng thú với chuyện của ta thôi,nàng chỉ cần biết ta có thể liên hệ đến Bạch Tú là đủ rồi, không phải sao?”
Thẩm Lạc Hà nở nụ cười tự giễu nói:“Ta tin tưởng ngươi, lúc trước hoài nghi dụng ý chân chính của ngươi là ta không đúng,ngươi nói giúp ta, ngươi sẽ không là người nói không giữ lời.”
“Sao? Bởi vì ta có Thương tướng quân bên người sao?”
“Đúng.” Nàng gật đầu,lại nhìn sắc mặt hắn có chút quái dị,“Có cái gì không đúng sao?”
“Không có a, ta rốt cục cũng có chút tín dụng? Không tệ, không tệ a……”
Thẩm Lạc Hà cảm thấy được lời hắn nói hình như có dụng ý khác, lại không biết nơi nào có vấn đề,chắc là nàng đã nghĩ quá nhiều .
“Đúng rồi.” Nàng đột nhiên nghĩ đến,nói:“Ta còn chưa nói cám ơn với ngươi.”
“Cám ơn?” Cưu Minh Dạ nhướng mày, có chút mới lại.
“Ta đối với ngươi như vậy,còn hiểu lầm ngươi nhưng ngươi còn vẫn giúp ta, lần này cũng vậy, ngươi cũng đáp ứng với Thương Thủy Dao,sau khi đưa ta đi gặp Cưu Bạch Tú rồi mới cùng hắn trở về tiền tuyến, đều là vì ta……” Lời nói vừa đến một nửa, Thẩm Lạc Hà hít một hơi.
Nàng nhìn Cưu Minh Dạ hé ra khuôn mặt tươi cười nhưng trong mắt lóe ra chính là ngọn lửa không vui,hơn nữa làm cho trái tim người ta băng giá, tim nàng đập gia tốc, ý thức được bản thân thật sự chọc tới hắn nhưng vẫn không hiểu mình sai nơi nào.
“Quái lại,vì nàng có chuyện gì không đúng?” Cưu Minh Dạ gằn từng tiếng chậm rãi đem lời nói truyền đến chổ nàng, nói:“Đừng làm dáng vẻ như nói với trưởng bối chứ?”
Thẩm Lạc Hà mở miệng bị khí thế hắn ép buộc chen chúc không ra nửa chữ.
Dưới sự thúc giục của Thương Thủy Dao, ba ngày sau Thẩm Lạc Hà đã đến kinh thành,bất quá Cưu Minh Dạ cũng không vội vả đưa nàng đi tìm Cưu Bạch Tú, nàng chỉ là hồ đồ đi sát theo hắn, đi vào một tòa nhà rất lớn, nơi này không phải nhà Cưu Bạch Tú mà là nơi ở của hắn.
Người gác cổng thấy Cưu Minh Dạ trở lại, cũng không có gì quá lớn phản ứng,giống như thiếu gia nhà bọn họ bị bắt người nhà căn bản không biết, ngược lại nhìn thấy Thương Thủy Dao đi cùng hắn đến,giật mình hồi lâu nói không nên lời .
Cưu Minh Dạ không có ý cho Thương Thủy Dao vào cửa,ở cửa hao hết võ mồm mới đuổi được hắn đi,sau đó quơ quơ tay trước mặt Thẩm Lạc Hà.
“Còn sững sờ gì đây, bụng không đói sao?”
“Ngươi đưa ta tới nhà ngươi làm gì?” Thẩm Lạc Hà tuy rằng nói như vậy, nhưng vẫn đi theo phía sau Cưu Minh Dạ vào cửa.
“Nàng là ta đưa đến,đương nhiên phải ở nhà ta, lúc ở Thái Hợp Trấn ta không phải cũng ở nhà nàng sao?”
“Không đúng……”
“Có cái gì không đúngi? Đừng sợ, cha mẹ ta đã đi về hướng nam tránh rét.”
“Ta không nói chuyện này! Ta sợ cha mẹ ngươi hiểu lầm.” Thẩm Lạc Hà đuổi theo hắn hai bước, nàng chán ghét loại cảm giác bị người ta trêu chọc.
“Không phải sao? Lý do nàng đến kinh thành không phải là tới xem nhạc phụ nhạc mẫu tương lai sao?” Cưu Minh Dạ thấy mặt nàng suy sụp, tâm trạng trở nên rất tốt, nở nụ cười.
Dọc theo đường đi hắn luôn trêu đùa nàng,đã tới nhà cũng không an phận chút.
Nhóm tiểu nha đầu Cưu phủ đều núp cùng nhau, tò mò nhìn thiếu gia đã lâu chưa về, một gia đinh có chút gan lớn đứng cách đó không xa, không lớn không nhỏ a hô:“Thiếu gia, Lão Lý nói ngài và đại cô nương chạy đi nha!”
“Ta đây không phải đem đại cô nương mang về sao.” Cưu Minh Dạ cũng không giận,nhưng Thẩm Lạc Hà sắc mặt lại từ hồng sang tím, có ý nghĩ muốn hành hung hắn một chút, đánh hắn chết sau đó nàng tự sát.
Làm cho tất cả ánh mắt tò mò đều tập trung trên thân thể nàng,Thẩm Lạc Hà mắng tiền việc Cưu gia tại sao lớn như vậy,đi đến lúc nào mới tới ?
Có thể là cha mẹ hắn không ở đây,Cưu Minh Dạ lộ vẻ không kiêng nể gì, với ai cũng nói hai câu,một chút cũng không có làm bộ dáng chủ tử, hắn dặn đổi cơm trưa sang đình viện,Thẩm Lạc Hà không xen vào việc hắn ăn cơm ở đâu, nhưng hắn lại cố ý bảo cô ăn chung, cái này thật làm cho người ta đau đầu .
Hậu viện Cưu phủ,hòn non bộ,bụi hoa đều đủ,tạo hình duyên dáng,vừa thấy thì biết là do chuyên gia làm,chổ bọn họ ăn cơm chính là trên bàn đá giữa phong cảnh xinh đẹp này.
Khí trời se lạnh,Thẩm Lạc Hà thấy ăn bên ngoài không phải là khổ thân,kết quả vừa nhìn lên bàn đá liền thấy nổi lẩu.
Cưu Minh Dạ đã ngồi ở trước bàn,đang giơ chiếc đũa ngoắc hướng nàng.
“Ngươi thật sự là biết hưởng thụ.” Thẩm Lạc Hà ngồi xuống, nhìn đồ ăn bên cạnh ngẩn người.Tiểu cô nương bên cạnh vốn phụ trách xuyên thịt bị Cưu Minh Dạ kêu đi, nói là chính mình có thể làm.
Thật sự là người cần ăn mặc,Thẩm Lạc Hà cảm than,Cưu Minh Dạ đã thay lại y phục của hắn, thanh lịch nhàn nhã ăn lẩu, nhìn qua như là thiếu gia không quản thế sự.
Nhưng hắn từng bị nàng nhốt trong một gian phòng nhỏ hẹp, tuy rằng Thẩm Lạc Hà cũng không cảm thấy bản thân bạc đãi hắn, nhưng mà so với cuộc sống ngày thường và lúc ở Thái Hợp Trấn thật sự có chút ủy khuất hắn.
Đang ăn,một tiểu nha đầu cầm một cái áo choàng tới, đứng ở trước mặt bọn họ, nói:“Thiếu gia, ngài căn dặn lấy cho Thẩm cô một cái áo choàng đến đây.”
Thẩm Lạc Hà kinh ngạc, phản xạ nói:“Ta không cần.”
Tiểu nha đầu kia nhìn phản ứng của nàng,nhịn không được cười nhẹ, trên mặt Thẩm Lạc Hà lại thấy khô nóng.
“Bây giờ là giữa trưa, nói nửa hiện tại cũng chưa vào mùa đông, không cần thứ này, thân thể ta cũng không tệ.” Nàng bổ sung thêm.
“Ta biết thân thể nàng không tệ, áo choàng này lấy ra cũng không phải bắt nàng hiện tại mặc, nàng hoảng cái gì, đợi đến chiều ánh mặt trời lui xuống, nhà của ta ngoại trừ mẹ ta ra không còn nữ nhân nào khác,cũng không thể lấy áo mẹ ta cho nàng, cho nên chỉ có thể trước lấy áo choàng này,sợ ta hại chết nàng phải không?” Hắn bảo tiểu nha hoàn đem áo choàng đặt ở một bên.