Một câu nói này của Mạc Nhược Y đã làm cho Tần Nguyệt từ bỏ ý định trong lòng đi gặp Hoắc Cẩn, dù sao Mạc Nhược Y đã đưa ra quyết định cho bản thân, cô cũng không nên tiếp tục xen vào, chỉ có thể tôn trọng quyết định của Mạc Nhược Y.
“Được rồi! Được rồi! Chị sẽ không đi tìm anh ấy, em đã đưa ra quyết định dù có nói thế nào cũng không thể thay đổi được”.
“Vâng.
Em cảm ơn chị”.
Cảm ơn chị vì đã bao dung không truy cứu mọi chuyện, có thể bỏ qua tất cả lỗi lầm của em.
“Em không cần phải nói lời khách sáo như vậy.” Tần Nguyệt mỉm cười đáp lại.
Mạc Nhược Y mỉm cười nhìn lên bầu trời trong xanh cứ giống như cơn bão đã vừa qua đi chào đón cô là một ngày mới, trong lòng Mạc Nhược Y cũng đã không còn muộn phiền nữa, trong lòng hiện tại vừa cảm thấy nhẹ nhỏm lại yên bình.
“Khi hẹn chị ra đây em đã phải rất lo sợ, sợ chị sẽ không tha thứ cho em, sẽ bắt em tống vào nhà giam, nhưng hình như mọi lo sợ của em đã quá dư thừa rồi.”
Tần Nguyệt nghe câu nói này lại có chút buồn cười, nếu không phải người đẩy cô không phải Mạc Nhược Y mà là người khác Tần Nguyệt đã sớm thẳng tay tống vào nhà giam rồi với lại lúc thực hiện hành vi Mạc Nhược Y vốn không tỉnh táo, có trách cũng vô ích.
“Chị không phải người hiền lành như trong đầu em nghĩ đâu, ban đầu vốn dĩ em không tự làm chủ được hành vi của bản thân nếu là người khác chị đã tống hắn vào tù rồi”.
Mạc Nhược Y bật cười: “Bản thân em nên tự cảm thấy may mắn cho mình rồi”.
Sau chuyện này Mạc Nhược Y cảm thấy bản thân vẫn còn chưa đủ chín chắn, trưởng thành có lẽ cô vẫn cần có thời gian để cho bản thân có thể thay đổi, học hỏi thêm nhìu thứ đặc biệt không để bản thân phải rơi vào tình trạng cảm xúc chi phối, dù trong tình cảnh nào cũng phải bình tĩnh đối mặt với mọi chuyện.
Bỗng nhiên trong đầu Mạc Nhược Y lại nghĩ đến diễn biến đã xảy ra trong bệnh viện khi đó Tần Nguyệt vẫn còn đang hôn mê trong phòng cấp cứu cô liền nói:
“Người đàn ông của chị tốt thật…”
“Hử…” Tần Nguyệt bất ngờ quay mặt sang nhìn Mạc Nhược Y người đàn ông cô ấy nói không phải là Tống Cận Trạch đó chứ, Tần Nguyệt im lặng lắng nghe Mạc Nhược Y tiếp tục nói.
“Nhớ lại khoảng khắc đó người đàn ông đó như mất hết lý trí cứ như một người điên vậy, anh ta đã nắm chặt hai vai của em hỏi về tình hình của chị trong mắt anh ấy chứa đựng sự lo lắng đan xen tức giận đủ có thể hiểu được anh ta yêu chị đến mức độ nào”.
Lúc đó, Tần Nguyệt vẫn trong phòng cấp cứu, làm sao có thể biết được sự việc diễn ra ở bên ngoài, nghe được những lời nói này của Mạc Nhược Y không hiểu sao trong lòng cảm thấy ấm áp lạ thường, đôi môi không tự chủ nỡ một nụ cười ngọt ngào.
Nhìn biểu cảm hạnh phúc ấy trong lòng Mạc Nhược Y cảm thấy ngưỡng mộ cùng một chút ghanh tỵ nhỏ nhoi em tự hỏi bản thân không biết khi nào mình có thể tìm thấy người ông trong cuộc đời của mình.
Xem lại đồng hồ, đã đến giờ Mạc Nhược Y phải đi rồi, cũng nên nói lời chào tạm biệt thôi.
“Cũng không còn nhiều thời gian nữa em phải đi rồi nếu còn không đi sẽ bị trễ chuyến bay mất.”
Tần Nguyệt gật đầu: “Được rồi.
Em đi cẩn thận nhé.”
“Vâng”.
Nói xong, Mạc Nhược Y kéo vali rời đi, đi được vài bước cô lại quay đầu lại nói với Tần Nguyệt một câu:
“Chị Tần Nguyệt nếu sau này người đàn ông đó có phụ lòng của chị, chị cũng đừng có buồn bởi vì phía sau chị vẫn còn một người luôn âm thầm yêu thương chị, người đó chính là anh Hoắc Cẩn, anh ấy rất tốt”.
Nói ra được những lời này mặc dù trong lòng rất đau nhưng Mạc Nhược Y hi vọng Tần Nguyệt có thể quay đầu lại mà chập nhận tình cảm của anh Hoắc Cẩn, để anh ấy không phải đau lòng nữa, mặc dù suy nghĩ này có chút ích kỹ.
Tần Nguyệt mỉm cười giọng có chút lớn đáp lại: “Chị nghĩ ngày đó có lẽ sẽ không xảy ra, bởi vì chị luôn tin vào tình yêu của anh ấy dành cho chị.” Trãi qua biết bao nhiêu chuyện Tần Nguyệt đã sớm vững vàng tin tưởng Tống Cấn Trạch, trong tình yêu sự tin tưởng đối phương rất quan trọng.
Nghe vậy, Mạc Nhược Y cũng không nói lời nào mà xoay người rời đi.
Cô đã sớm biết Tần Nguyệt sẽ trả lời như vậy, tình cảm của hai người họ rất tốt, người đàn ông kia cũng rất yêu chị ấy thì làm gì có ngày anh ta phụ lòng chị Tần Nguyệt kia chứ, mong muốn kia của cô xác suất thực hiện cũng chỉ bằng không mà thôi.
Nhìn bóng dáng Mạc Nhược Y càng ngày càng rời xa, trong lòng Tần Nguyệt không hiểu sao lại có chút buồn, Mạc Nhược Y là một cô gái tốt mặc dù còn chưa quá chững trạc nhưng lại là cô gái hết lòng vì tình yêu, trong lòng của cô ấy có lẽ vẫn còn rất quan tâm đến Hoặc Cẩn nếu không sẽ không nói ra những lời như vậy..